Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Chú Cún Ngoan Của Chi Mộng
Cố tình đăng ký cùng một nguyện vọng với kẻ thù không đội trời chung.
Ngày giấy báo trúng tuyển về đến nhà, tôi hớn hở khoe khoang trước mặt anh:
“Cùng một trường đại học đấy nhé~”
“Ôn Cảnh Khiêm, chỉ cần tôi còn ở đây, anh đừng hòng mơ tới vị trí hạng nhất.”
“Cả đời này, anh đều phải bị tôi đè ở dưới.”
Ôn Cảnh Khiêm khẽ cười, không nói gì.
Tôi tức đến phát điên.
Thế nhưng ngay trong buổi tiệc cảm ơn thầy cô hôm đó, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện dòng chữ chạy:
【Hôm nay Tiểu Chi Mộng đã trưởng thành rồi đúng không? Có thể yêu đương rồi nha~】
【Bảo bối nhà mình lúc nào cũng tưởng Ôn Cảnh Khiêm đang khiêu khích mình, thật ra tên biến thái đó vẫn luôn cố tình giữ điểm.】
【Cả đời bị bảo bối đè ở dưới, hắn ta cầu còn không được ấy chứ.】
Tôi sợ đến mức tay cầm ly rượu cũng không vững, suýt nữa trượt chân ngã.
Ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt hoa đào của Ôn Cảnh Khiêm đang nhìn tôi dịu dàng như nhìn thú cưng.
Anh khẽ đỡ lấy tôi một chút, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, mang theo vẻ dụ dỗ:
“Bảo bối ngoan, có muốn thử một cách khác để đè tôi không?”
Sau Khi Bị Đuổi Khỏi Nhà Tôi Được Nhà Tài Phiệt Nhận Nuôi
Sau khi con gái ruột trở về, tôi bị đuổi khỏi nhà.
Nhà tài phiệt bên cạnh đã cưu mang tôi.
"Anh ơi, lại làm phiền anh rồi."
"Tôi không có em gái nào lớn thế này."
Thẩm Triều Dư liếc nhìn tôi một cái, giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
"Nếu là vợ thì không phiền."
Kết Quả Tốt Nhất
Tôi là một nữ sinh đại học năm hai bình thường.
Nhưng tôi có một người bạn trai là thiếu gia siêu cấp, vừa đẹp trai vừa có thực lực.
Tất cả mọi người đều nói anh ấy là giới hạn cao nhất trong đời tôi, nhất định phải giữ chặt lấy anh ấy.
Thế nhưng tôi lại chủ động đề nghị chia tay.
Sau đó nghe nói, anh ấy vì thất tình mà bị đả kích nặng nề, mắc chứng trầm cảm nặng rồi xin nghỉ học.
Hôm sau, mẹ anh ấy – một thành viên hội đồng quản trị trường – liền tìm đến tôi.
“Đây là 5 triệu, chỉ cần cô có thể khiến Hàn Dược khá lên, tôi sẽ trả thêm 15 triệu nữa.”
Tuyển Phò Mã
Phụ hoàng muốn ta chọn phò mã giữa Giang Viễn Hạc và Tạ Lan.
Khi ta sắp đưa ra lựa chọn, trên không trung hiện lên từng hàng chữ:
【Tiểu công chúa đừng chọn Tạ Lan, chàng ấy có hoài bão lớn, trở thành phò mã chỉ hủy hoại chàng, không thể vào triều, cũng không thể quang minh chính đại cùng tài nữ tri âm.】
【Cầu xin cũng đừng chọn Giang Viễn Hạc, tiểu tướng quân làm phò mã thì khác gì hùng ưng bị chặt cánh?】
【Giờ ta có chút phiền tiểu công chúa rồi, một kẻ vô dụng vướng víu, chi bằng gả đi hòa thân.】
Ta đứng ngẩn ngơ, không thể chỉ vào bất cứ ai.
Lúc này, một hàng chữ khác lại hiện ra:
【Đừng thay Giang Viễn Hạc quyết định được không? Chàng ấy ở biên cảnh rèn luyện một thân sức lực chỉ mong được phục vụ tiểu công chúa, người không chọn Giang Viễn Hạc là muốn hủy hoại chàng sao?】
Ánh mắt ta tập trung, rơi vào Giang Viễn Hạc đang quỳ dưới điện.
Sức lực của chàng ấy là để dùng lên người ta sao?
Bảo Bối Của Rắn Hai Mặt
Bảo Bối Của Rắn Hai Mặt
Tôi và chị gái đều là rắn.
Nghe đồn thái tử gia giới thượng lưu ở kinh thành Cố Tư Diễn thân thể cường tráng, nguyên dương sung mãn, nên hai chị em tôi quyết định luân phiên làm bạn gái của anh ta để song tu, tăng tu vi.
Hôm đó, thái tử gia hỏi chị tôi:
“Rắn sợ nhất thứ gì? Thạch tín hay là hùng hoàng?”
Tôi tưởng mọi chuyện bại lộ rồi, nên nửa đêm dắt chị giả ch//ết, trốn thẳng về rừng sâu núi thẳm.
Nửa đêm, mùi gà rán thơm lừng bay tới, tôi lén thò đầu lên khỏi m//ộ kiếm đồ ăn.
Đằng sau chợt vang lên hai tiếng cười lạnh.
Hai người đàn ông mặt mũi giống nhau như đúc, đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo rờn rợn:
“Anh, con này là của ai đấy? Em phân biệt không ra nữa.”
“Của anh. Tối qua cô ấy còn bảo, nếu cô ấy ch//ết, anh nhớ cúng cho cô ấy combo gà rán nguyên con ngay trên mộ nữa kìa.”
Dỗ Dành Tên Kiêu Ngạo
Kỳ nghỉ hè học kỳ hai lớp 11, tôi dọn đến sống trong nhà của bạn thân mẹ.
Nghe nói con trai nhà họ Hứa bằng tuổi tôi, là người nổi tiếng khó chọc trong giới con nhà giàu.
Ngạo mạn, lạnh lùng, làm việc theo tâm trạng, là thiên chi kiêu tử được mọi người nâng niu.
Tôi thầm yêu một cách cẩn trọng, nhưng lại nghe thấy anh ta cười khẽ ở góc hành lang: “Tống Khinh à, quá nhát gan, không hứng thú.”
Tôi lặng lẽ xóa liên lạc với anh ta, dứt khoát tránh xa, nhưng lại tái ngộ ở đại học.
Ban đêm, ở đủ loại địa điểm khác nhau, giọng anh ta khàn khàn.
“Bảo bối, đừng run, để tôi dỗ em.”
Phiên Bản Tốt Hôn Của Tôi
Phiên Bản Tốt Hôn Của Tôi
Năm năm trước, vị hôn phu của tôi đã /bỏ tr/ốn ngay trong lễ cưới.
Trong lúc tu//yệt vọ//ng, tôi bước lên sân thượng, và chính là Mạnh Thiên đã cứu tôi.
Sau đó, chúng tôi bên nhau.
Trước đêm cưới, tôi bất ngờ phát hiện mình đã ma/ng th/ai.
Tôi định nói cho anh ấy biết, thì lại nghe thấy anh nói chuyện với người khác:
“Giang Đường cướp đi vợ tôi, thì tôi đương nhiên phải cướp lại vị hôn thê của hắn.”
“Cư/ới cô ta à? Không đời nào.”
“Người phụ nữ mà Giang Đường không cần, tôi càng không cần.”
Giang Đường — chính là vị hôn phu đã ruồng bỏ tôi năm năm trước.
Tôi sẽ không để một người đàn ông khác bỏ rơi mình ngay trong lễ cưới lần nữa.
Vì thế, tôi ph//á th/a//i và biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh ta.
Nghe nói sau này, Mạnh Thiên – người xưa nay luôn sống quy củ – lại lang bạt khắp nơi trên thế giới.
Chỉ để tìm người vợ ma//ng tha//i đã bỏ đi của anh ấy.
Lần Này, Thanh Mai Thắng Nữ Chính Thiên Phú
Sau khi nữ chính thiên phú của Trần Quyện xuất hiện.
Tôi vì muốn tránh trở thành nữ phụ độc ác nên đã chuẩn bị ra nước ngoài chạy trốn.
Ngay lúc tôi chúc anh và nữ chính hạnh phúc trọn đời.
Anh lại đè tôi xuống giường, hôn tôi đến dữ dội.
“Triệu Lệ Hoan, thử chúc tôi hạnh phúc thêm lần nữa xem.”
“Không có em, mẹ nó tôi sống hạnh phúc với ai được?”
Duyên Trần Thế
Duyên Trần Thế
Tiên quân uống say, buông lời trêu ghẹo ta, còn thuận miệng hứa ban cho một mối nhân duyên.
Về sau, chàng lại si mê một tiên tử khác, muốn nuốt lời hôn ước.
Chẳng những thế, còn ngang nhiên chỉ trích ta là yêu tộc tham ăn vô độ, lòng dạ không biết đủ, không xứng làm thê tử.
Ta giận quá, tự mình lên tận Cửu Trùng Thiên tìm hắn tính sổ.
Ban đầu vốn định đánh cho hắn một trận nên thân,
Nhưng ngặt nỗi, kẻ kia lại có dung nhan như sao trời trăng sáng, tuấn mỹ tựa mộng, khiến ta thật sự ra tay không nổi.
Thế là, ta đổi ý. Không đánh thì thôi, ta hôn hắn mười tám cái coi như “trả lễ”!
“Trả lại cho chàng đấy, trả gấp đôi, không cần thối lại!”
“Vậy là xong nợ nhé!”
Nhìn tiên quân bị hôn đến ngơ ngẩn, ta thỏa mãn lau khóe môi, ung dung rời đi.
Chuyện này lan truyền khắp tam giới như gió cuốn mây bay.
Mẫu thân ta nghe tin xong thì gần như suy sụp:
“Con ơi, con đòi sai nợ rồi, hôn nhầm người rồi!”
“Người con vừa cưỡng hôn ấy, chính là Tôn Thượng Hư Trần đó!”
Ngài là vị thần cuối cùng còn sót lại của Thần giới, địa vị chí tôn, thanh cao vô thượng.
Ngài thương xót chúng sinh, nhưng vốn không có tình căn.
Dám làm nhục Tôn Thượng, chính là tự đào mồ chôn thân.
Để giữ mạng cho ta, mẫu thân đành phong ấn chín phần pháp lực, ép ta ẩn cư nơi trần thế:
“Từ nay về sau, trừ khi có chuyện sinh tử, con đừng hòng quay về!”
Trăm năm trôi qua.
Phu quân nơi nhân thế của ta vừa mới qua đời.
Ta về nhà, nhờ mẫu thân xem giúp kiếp sau của chàng ở đâu.
Nhưng dù xem thế nào, bà cũng không đoán ra số mệnh kiếp sau của phu quân.
Bất đắc dĩ, bà khuyên ta đến xin Đan Thục Lão Quân một viên Vong Tình Đan, để quên đi đoạn nhân duyên này.
Ta vừa cầm được Vong Tình Đan, chưa kịp nuốt thì đã thấy gương mặt từng bị ta hôn mười tám lần năm xưa.
Chính là Tôn Thượng Hư Trần!
Ta hồn bay phách lạc, quay đầu bỏ chạy.
Thế mà hắn lại đuổi theo sát nút, vừa chạy vừa la lớn:
“Dừng lại đi mà… Ta cầu nàng đấy! Đừng uống Vong Tình Đan!”
“Ta chính là phu quân mà sáng nay nàng vừa chôn xong đây!”
Ly Hôn
Ly Hôn
Sau 4 năm kết hôn với Hàn Trấn, Giang Nguyện bỗng nhiên thông suốt.
Bất kể khi xưa Hàn Trấn cưới cô là vì thật lòng hay toan tính, cô đều chấp nhận. Nhưng hiện tại, cô không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Giang Nguyện vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy, Hàn Trấn đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, trong mắt phản chiếu bóng hình cô, tựa như thật sự mang theo chút dịu dàng.
Càng ch .t người hơn là khi anh hỏi:
“Muốn lấy anh không?”
Chỉ một câu hời hợt ấy thôi mà trong lòng Giang Nguyện đã dậy sóng.
Tình yêu tuổi trẻ luôn cuồng nhiệt, mù quáng, có thể khiến người ta can đảm đến bất chấp.
Cô bị anh mê hoặc, không chút do dự mà gật đầu.
Sau khi kết hôn, Giang Nguyện cố gắng hết mình để yêu thương, chăm sóc anh.
Hàn Trấn từ nhỏ mồ côi cha mẹ, do ông nội nuôi dưỡng.