Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Tình Yêu Của Anh
Lục Gia Diễn nói tôi tâm địa không tốt, còn hay quyến rũ người khác bằng vẻ ngoài yêu mị.
Một sáng tỉnh dậy, cả hai chúng ta đều trọng sinh, quay về thời điểm trước khi kết hôn.
Anh ta lớn tiếng tuyên bố:
“Đời này tôi có chết già cũng tuyệt đối không cưới loại đàn bà tâm cơ như cô.”
Nhưng quay đầu thấy tôi ở cạnh người con trai khác, anh ta liền khóc như ấm nước sôi.
“Vợ ơi, cầu xin em quyến rũ anh.”
“Em chỉ được phép câu một mình anh!”
Tình Yêu Bất Ngờ
Sợi dây chuyền rơi vào khe giường, tôi và em họ đang nghĩ cách nhặt thì không cẩn thận bấm nhầm gọi điện cho bạn trai cũ.
Em họ nằm bò trên đất, chổng mông lên mò khắp nơi.
Tôi: “Cậu có được không, thử thò vào sâu hơn chút nữa.”
Em họ: “Sắp được rồi, chị nâng cao lên chút.”
Tôi: “Nhanh lên, tôi không trụ nổi nữa.”
Trong buổi tiệc tối, người đàn ông vừa nghe xong điện thoại liền không nói một lời, chỉ đỏ hoe mắt, dùng tay trần bóp nát chiếc ly cao trong tay.
Sau đó, anh ta chặn tôi ở góc tường, khổ sở cầu xin:
“Y Y, em đừng ở bên người khác, anh chịu không nổi.”
Vị hôn phu thật sự phá sản rồi
Tôi cứ tưởng Lâm Thanh Dã giả què giả phá sản để hủy hôn với tôi, vừa đá bay cái xe lăn của hắn, vừa đòi tiền hắn.
Giả tới giả lui cuối cùng cũng không giả nổi nữa.
Sau khi Lâm Thanh Dã quay lại thương trường, nhận phỏng vấn, phóng viên hỏi:
“Nghe nói lúc đó bác sĩ chẩn đoán chân anh gần như không thể hồi phục, làm sao mà anh đứng dậy được vậy?”
Lâm Thanh Dã kích động lên tiếng:
“Vì vợ chưa cưới của tôi.”
Phóng viên cảm thán:
“Lúc anh rơi xuống đáy cuộc đời, vợ anh vẫn luôn ở bên không rời không bỏ, đúng là tình sâu nghĩa nặng.”
Lâm Thanh Dã nghiến răng:
“Không, là vì cô ấy tưởng tôi giả vờ, nhất quyết bắt tôi đứng dậy!”
Gió Lặng, Lòng Yên
Gió Lặng, Lòng Yên
Vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã kết hôn với Hứa Chấp.
Tôi cùng anh ta vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, từ một sinh viên nghèo ngập trong n/ợ nần, đến khi trở thành một luật sư có chút danh tiếng ở Giang Thành.
Hai năm sau, tôi sinh con trai Hứa Mộ Hạ.
Mộ Hạ rất giống Hứa Chấp, trầm lặng, ít nói, với tôi cũng không thân thiết gì.
Cho đến một buổi sáng, tôi lỡ tay làm vỡ hai cái cốc của 2 bố con.
Hứa Chấp nhíu mày, giọng khó chịu:
“Chuyện đơn giản vậy mà em cũng không làm nổi?”
Mộ Hạ thì nhìn đống mảnh vỡ dưới đất, vẻ mặt hiếm hoi lộ chút tiếc nuối:
“Đó là quà cô giáo Lạc Lạc tặng cho con và ba mà!”
Khoảnh khắc đó, tôi thấy bản thân như cạn kiệt sức lực.
Tối hôm ấy, tôi mở miệng đề nghị ly hôn.
Hứa Chấp không thèm ngẩng đầu lên:
“Đừng làm loạn, quyền nuôi con anh sẽ không nhường đâu.”
Anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ vì Mộ Hạ mà mềm lòng.
Tôi chỉ gật đầu:
“Được.”
Vốn dĩ tôi đâu có ý định giành lấy.
Chàng Gọi Ta Là Như Nhi
Chàng Gọi Ta Là Như Nhi
Sau khi thiếu gia Tạ Dung Dự bị mù mắt, vị hôn thê của chàng xé nát hôn ước, quay đầu gả cho người khác.
Lão phu nhân vì sợ chàng phát hiện chân tướng, liền tìm ta—một nữ tử có giọng nói tương tự hôn thê của chàng, thế thân gả vào làm tân nương.
Đêm động phòng, đôi mắt bị bịt kín bằng vải đen, chàng nhẹ nhàng khẽ chạm, gọi ta bằng cái tên tha thiết:
“Như Nhi…”
Ta đã thèm khát thân thể này từ lâu, liền đáp lại nụ hôn ấy, bá đạo chiếm lấy… không chút do dự.
Ba tháng sau, đôi mắt của Tạ Dung Dự dần hồi phục ánh sáng.
Lão phu nhân thấy ta đã “hết giá trị lợi dụng”, liền muốn đuổi ta ra khỏi phủ.
Nhưng khi đó—ta đã mang trong mình huyết mạch của Tạ Dung Dự.
Đạo Trưởng Hoàn Tục
Chồng tôi là một đạo sĩ.
Lúc đính hôn, hắn xuống núi một lần, lúc kết hôn cũng xuống núi một lần, nhưng chưa từng chạm vào tôi.
Ngày hắn hoàn tục, trùng hợp nhận được cuộc gọi từ đồn công an, bảo đến đón tôi.
Chu Vô Yếm lúc đến nơi vẫn mặc đạo bào, tóc búi cao, vẻ ngoài lạnh nhạt điềm tĩnh, đối mặt với tình huống vẫn không chút hoảng loạn.
Cảnh sát nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm thông: “Anh biết vì sao chúng tôi gọi anh tới không?”
Hắn nhìn tôi, gật đầu: “Biết, chiến dịch truy quét văn hóa phẩm đồi trụy, quét luôn cả vợ tôi vào.”
Tình Yêu Bị Đánh Cắp
Hẹn hò với nam thần trường 3 tháng.
Đến môi của anh ta tôi cũng chưa từng chạm qua.
Nhân lúc anh ta say rượu, tôi đang chuẩn bị một lần hạ gục anh ta.
Trước mắt bỗng xuất hiện hàng loạt dòng chữ bay.
【Nữ phụ độc ác sắp làm nhục người đàn ông của nữ thần nhà tôi rồi!】
【Ở bên nữ phụ chỉ là vì giận dỗi thôi, nam chính thật sự yêu chính là nữ chính bạch liên học giỏi của chúng tôi!】
【Bởi vì nữ chính sắp ra nước ngoài, nên nam chính vốn luôn lạnh nhạt tự giữ mình mới chuốc say bản thân.】
【Nam chính mượn rượu giải sầu, kết quả lại bị nữ phụ ngực to não phẳng chui vào khe hở, thật ghê tởm!】
Nhìn bàn tay đang ngăn tôi cởi thắt lưng anh ta.
Tôi nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Ánh mắt anh trầm xuống.
“Chỉ vì tôi không cho em cởi quần tôi sao?”
Nữ Phụ Ác Độc Bị Nam Chính Sạch Sẽ Yêu Say Đắm
Tôi là nữ phụ ác độc.
Hệ thống bắt tôi bắt nạt nam chính mắc chứng ưa sạch sẽ.
Vì thế tôi mỗi ngày đều tìm cách dán sát vào anh ta.
Vành tai anh đỏ bừng, giọng trầm khàn:
“Đừng chạm vào, khó chịu.”
Tôi càng dán chặt hơn:
“Khó chịu thì tốt, tôi cố ý khiến anh khó chịu đấy! Mau ghét tôi đi, khà khà khà.”
Sau đó, tôi khoe thành tích với hệ thống.
Nó lại phát ra tiếng cảnh báo chói tai:
【Mức độ hận của nam chính với cô là 0! Mức độ yêu là 100%! Nữ phụ cô đã làm gì vậy!】
Tôi: ?
Sau lưng, nam chính bất ngờ vòng tay ôm eo tôi, hơi thở nóng hổi phả sau tai:
“Những cái ôm hôn bình thường tôi đã miễn dịch rồi, muốn khiến chứng ưa sạch của tôi phát tác, phải sâu hơn mới được.”
Giả Vờ Phá Sản Sau Đó Sống Chung Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Năm thứ ba tôi thầm yêu kẻ thù không đội trời chung.
Nghe theo kế của bạn thân, tôi giả vờ phá sản rồi đến dưới công ty anh ta nhặt rác để thử lòng.
Lại đúng lúc gặp anh ta chạy xe điện nhỏ đi giao đồ ăn.
Chúng tôi nhìn nhau một phút, đồng thời mở miệng.
“Trùng hợp thật, cậu cũng phá sản rồi à?”
Thế là chúng tôi trở thành đôi bạn phá sản rách rưới.
Bắt đầu sống chung dưới tầng hầm, ngày ngày ăn màn thầu kẹp dưa muối.
Cho đến một ngày, tôi thật sự chịu hết nổi, muốn nói thật với anh ta.
Nhưng lại vô tình nghe thấy anh ta nói chuyện với anh em:
“Cậu bày ra cái ý kiến quái quỷ gì thế?”
“Kệ đi, tôi phải nói với cô ấy là tôi không phá sản.”
“Cô ấy là đại tiểu thư, sao có thể chịu khổ thế này được?”
Tâm Nguyệt Duyên Kết
Tâm Nguyệt Duyên Kết
Khi ta bị Thái tử từ hôn, ta vừa tròn mười tám tuổi.
Để tìm cho mình một nơi nương thân, ta gõ cửa phủ của Trấn Bắc tướng quân.
“Tướng quân chinh chiến nhiều năm, trong phủ hẳn thiếu một người quản sự.
Chàng xem… ta có thích hợp không?”
Đôi mắt sắc lạnh như lưỡi đao của Giang Trấn Bắc dừng lại trên người ta thật lâu.
Ngày hôm sau, ta liền nhận được thánh chỉ tứ hôn.
Thế nhưng ngay đêm trước đại hôn, một tờ điều lệnh được ban ra, Giang Trấn Bắc bị Thái tử phái tới biên cương.
Ta nắm chặt tay chàng, giọng run run:
“Vẫn còn nửa canh giờ nữa… chúng ta bái đường trước, được không?”