Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Quy Tắc Ngầm Của Showbiz: Muốn Yêu Em, Phải Qua Ải Bạn Thân
Bạn thân tôi, Kiều Hạ, là một minh tinh nổi tiếng, còn tôi chỉ là cô trợ lý quèn của cô ấy. Tôi sống bằng thẻ của cô ấy, dùng đồ do cô ấy làm đại diện. Ngay cả hai mươi triệu tiền tiêu vặt mà bạn trai đưa, cô ấy cũng chẳng ngần ngại chia cho tôi.
Em Hiểu Lòng Anh
Em Hiểu Lòng Anh
Tên đầu gấu trường trượt chân khi chơi bóng.
Cậu ta lạnh mặt từ chối sự quan tâm của hoa khôi trường thì tôi vừa lúc đi ngang qua sân bóng.
Trước mắt bỗng hiện ra một loạt dòng chữ ảo:
【Đợi lát nữa vợ tới xem, tôi coi cậu còn đau không.】
【Không khóc không mè nheo, chỉ là chưa đúng thời điểm.】
【Bên ngoài thì lạnh lùng dữ tợn, trước mặt vợ lại nũng nịu khóc lóc đòi ôm.】
【Đàn ông vốn cứng rắn, gặp vợ thì hóa mềm.】
Giây tiếp theo.
Đầu gấu trường vừa nhìn thấy tôi liền “Oa” một tiếng khóc lên.
“Đ/au quá hu hu hu hu.”
“Cậu có thể bế tôi đến phòng y tế không?”
Tổng Tài Mất Trí Nhớ Chỉ Nhớ Mỗi Vợ
Tôi và Tô Trạch Tây là kết hôn theo thỏa thuận.
Anh ấy ghét tôi.
Lời tình cảm và sự dịu dàng đều dành cho bạch nguyệt quang.
Sinh hoạt thường ngày của chúng tôi chính là ban đêm điên cuồng làm tình trong hận.
Những ngày như vậy kéo dài suốt ba năm.
Tôi chán rồi, cuối cùng thỏa thuận cũng hết hạn.
Tôi nói: “Ly hôn đi, tôi thả anh tự do.”
Tô Trạch Tây xưa nay luôn thờ ơ, khóe mắt lại đỏ lên: “Cô muốn thả tôi tự do, hay là muốn quay lại bên vị hôn phu cũ?”
Tôi cạn lời.
Anh ta sao lại còn giở trò đổ lỗi ngược?
Tôi nói: “Anh muốn nghĩ vậy cũng được.”
Tô Trạch Tây cười lạnh: “Thời Mộng Viên, cô đúng là một người đàn bà không có tim.”
Tôi: “……” Lười phản bác.
Ngày ly hôn, Tô Trạch Tây buông lời độc địa: “Thời Mộng Viên, hôm nay ra khỏi cửa này mà tôi còn gặp lại cô thì tôi là chó!”
Chưa đầy một tháng, trợ lý của anh ta đã dẫn anh ta đến cửa nhà tôi:
“Phu nhân, Tô tổng mất trí nhớ rồi, chỉ nhớ mỗi cô. Thời gian này có lẽ phải làm phiền cô chăm sóc anh ấy.”
Tô Trạch Tây xưa nay cao ngạo lạnh lùng, lúc này lại nhìn tôi đầy đáng thương gọi: “Vợ ơi, họ nói em không cần anh nữa, anh không tin.”
Tôi: “……”
Sau khi làm trà xanh trong game kinh dị, tôi nằm không cũng thắng
Tôi là một NPC vô dụng trong trò chơi kinh dị.
Vì quá vô dụng nên tôi chỉ có thể giả vờ ngọt ngào để bám bên cạnh đại Boss.
Đại Boss bẻ gãy ngón tay người chơi.
Tôi mắt sáng lấp lánh: “Bảo bối thật lợi hại!”
Đại Boss bắn nổ đầu người chơi.
Tôi hăng hái vỗ tay: “Wow, bảo bối ra tay thật mượt, một giọt máu cũng không dính lên người.”
Mỗi lần như vậy, đại Boss đều không hề động lòng. Lâu dần, tôi bắt đầu làm việc qua loa.
Đại Boss trước mặt tôi tát chết một người chơi.
Tôi: “Giỏi lắm.”
Đại Boss dồn đám người chơi đến trước mặt tôi rồi quét sạch một lượt.
Tôi mặt không biểu cảm vỗ tay.
Những người chơi còn sống sót vừa khóc vừa gào ôm chặt lấy chân tôi.
“Chị, xin chị, khen hắn một câu đi! Để bọn em chết cho nhanh!”
Kiều Sủng Cảng Thành
Kiều Sủng Cảng Thành
Cậu ấm tài phiệt Cảng Thành mê những mỹ nhân mặc sườn xám.
Dáng người tôi cân đối, mặc sườn xám thì vô cùng xinh đẹp.
Sau khi nhà phá sản, tôi bị đưa sang Cảng Thành để gán nợ.
Nhưng cậu ấm Chu gia lại cực kỳ ghét tôi, đến mặt còn chẳng buồn gặp, chỉ gửi tin nhắn bảo tôi tự biết khó mà rút lui:
【Tôi đã có người trong lòng, đừng phí thời gian ở tôi.】
Đúng lúc đó, trợ lý đưa tôi tập hồ sơ về người mà Chu Dực thích.
Nhìn tấm ảnh cô gái cười rạng rỡ trong bộ sườn xám, tôi hơi sững lại.
Đó chính là tôi hồi năm đại học, khi mặc sườn xám cách tân đi du lịch ở Cảng Thành, bị ai đó tình cờ chụp được.
Check VAR Trà Xanh, Bóc Phốt Tra Nam
Thứ bảy, bốn giờ chiều, Thượng Hải tháng Mười, tiết trời đã se se lạnh. Nhưng bên trong The Alkemis, quán cà phê nằm gọn trong một biệt thự cổ ở khu Tô Giới Pháp cũ, không khí lại ấm sực mùi cà phê rang xay và mùi tiền... à không, là mùi tri thức thì phải.
Tôi, Trình Hiểu Mạn, đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thẳng ra hàng cây ngô đồng đang bắt đầu thay lá. Trên chiếc MacBook Pro M3 màu bạc không một vết xước, slide cuối cùng của dự án "The Unicorn" vừa được hoàn thành. Hơn một trăm trang phân tích thị trường, mô hình kinh doanh, chiến lược marketing cho một ứng dụng tài chính cá nhân được tôi trau chuốt đến từng con chữ, từng biểu đồ. Ba tháng trời cày cuốc như một con thiêu thân, cuối cùng cũng xong.
Tôi ngả người ra sau, mỉm cười hài lòng. Nụ cười này một nửa là vì thành quả công việc, nửa còn lại là vì nghĩ đến Hạ An Thần.
Hạ An Thần, bạn trai tôi, học bá ngành Quản trị Kinh doanh, niềm tự hào của cả khoa. Anh ấy có một đôi mắt sáng, sống mũi cao và một khí chất thanh tao thoát tục mà tôi từng nghĩ chỉ có trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường. Anh ấy nhà nghèo nhưng ý chí thì giàu vô tận. Tôi yêu anh ấy, yêu cái cách anh ấy nói về tương lai, về những hoài bão lớn lao. Và tôi, với tư cách là một nhà đầu tư có tầm nhìn, đã không ngần ngại rót vốn cho dự án tiềm năng nhất đời mình.
Chết Thật, Tôi Lại Thích Anh Rồi
Chê Thẩm Chu Bạch trên giường không biết kiềm chế, tôi nhẫn tâm đề nghị chia tay.
Ngay giây tiếp theo, xe bị tông từ phía sau, tôi bị va chạm đến mất trí nhớ.
Quên mất trước đây từng bị Thẩm Chu Bạch giày vò đến chết đi sống lại trên giường.
Quên mất mình đã từng nói, thà tìm một người đàn ông biết dưỡng dạ dày cũng sẽ không tìm lại Thẩm Chu Bạch.
Sau này người thân và bạn bè đến bệnh viện thăm tôi, Thẩm Chu Bạch cũng ở trong số đó.
Anh vừa bước vào phòng bệnh, tôi đã kích động bóp chặt tay bạn thân.
“Chết rồi, tớ thật sự thích người này mất rồi.”
LƯƠNG PHỐI
Ta sợ nhất là vị hôn phu của mình — Tần Tề.
Hắn phụng mệnh phụ thân, dạy ta quản lý điền trang, thương phố, chỉ cần sơ suất một chút liền vung thước gõ phạt.
Ban ngày, hắn đánh đến lòng bàn tay ta đỏ rực.
Đêm đến, ta liền đến Nam Phong quán, tìm kẻ thanh quan kia — người có dung mạo gần như đúc từ một khuôn với hắn — để nhục mạ.
Ta dốc rượu xuống đất, lạnh giọng sai gã liếm sạch, rồi dẫm lên đầu hắn, hận thấu xương mà nói:
“ Tần Tề, ngươi có tư cách gì mà ngang ngược với ta? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của nhà họ Thời ta mà thôi!”
Nghe vậy, cái đầu dưới chân khẽ ngẩng lên, vừa cọ sát lấy lòng, vừa ngà ngà men say, cung kính đáp:
“Phải, Tần Tề chính là con chó do tiểu thư nuôi.”
Ngôi sao may mắn nhỏ bé của anh ấy
Con trai đánh nhau bị đưa vào đồn, cảnh sát thụ lý lại là bạn trai cũ của tôi.
Hắn nhíu mày:
“Cô là chị nó?”
Tôi nhìn thằng nghịch tử, tức giận không nên lời:
“Tôi là mẹ nó!”
“Phó Tinh, cô giỏi thật đấy, dám nói dối cảnh sát. Con trai mười bảy tuổi, mẹ hai mươi hai tuổi?”
“Thì sao, anh báo cảnh sát đi.”
“Báo thì báo.”
Chưa kịp phản ứng, hắn đứng dậy ôm tôi vào lòng, khẽ thở dài như tìm lại được bảo vật:
“Tinh Tinh.”
Không phải chứ…
Đầu óc hắn có vấn đề à.
Thấy cảnh này, Thẩm Ảnh Thần trợn mắt, xách cổ áo kéo tôi ra ngoài.
Tình Yêu Không Thể Chối Từ
Tôi mang thai trở về hai năm trước.
Trong phòng bao, hoa khôi khoa nghèo đang cắn thắt lưng của Trần Tuế Diên.
Hoa khôi khoa như không nhìn thấy tôi, lè lưỡi tinh nghịch nói:
“Anh, thắt lưng của anh bị em để lại dấu rồi.”
Tôi cũng giả vờ như không nghe thấy.
Đi thẳng về phía anh trai song sinh của Trần Tuế Diên.
Có người nhắc tôi: “Chị dâu, bên kia mới là Diên ca.”
Sắc mặt Trần Tuế Diên tối lại: “Văn Nhụy, lại đây.”
Tôi không dừng bước, đi thẳng đến trước mặt Trần Thời Giản.
Người đàn ông tư thái lười nhác bỗng ngẩng mắt, nơi đuôi mày khẽ nhướng, dưới vẻ quân tử ẩn chứa nét phong lưu mê hoặc.
“Tìm tôi?”
Tôi gật đầu, đưa cho anh một tờ giấy siêu âm:
“Tôi có con của anh, anh muốn cùng tôi nuôi không?”
Trần Thời Giản: “?”
Hơi thở của tất cả mọi người đều khựng lại.
Trần Tuế Diên ném ly xuống đất, lập tức đứng bật dậy:
“Văn Nhụy, em nói lại lần nữa, đứa bé là của ai?”