Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Ly Hôn Trong Ánh Đèn
Trong buổi tiệc cuối năm, chồng tôi định công khai mối quan hệ của hai vợ chồng, thì cô thực tập sinh lại cố ý phát sai ảnh.
Bức ảnh lẽ ra là ảnh cưới của tôi và chồng, vậy mà giờ lại hiện lên hình ngọt ngào tình cảm của anh ta và cô thực tập sinh trên màn hình lớn.
Tôi im lặng hồi lâu, rồi ung dung nhường lại sân khấu cho bọn họ, thậm chí còn nâng ly chúc mừng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Thế mà cô thực tập sinh lại cố ý làm rơi ly rượu, nức nở khóc lóc nói:
“Chị Linh, chị biết rõ em bị dị ứng rượu mà vẫn cố tình ép em uống, rốt cuộc là chị chúc phúc hay muốn hại chết em vậy?”
Tối hôm đó, chồng tôi lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn. Tôi cứ ngỡ là để cho tôi một lời giải thích.
Ai ngờ anh ta lại mắng tôi một trận tơi bời, nói tôi cố tình nhắm vào người mới, nhân cách tệ hại, còn tuyên bố sẽ trừ toàn bộ tiền thưởng cuối năm và hoa hồng của tôi để bù đắp cho cô thực tập sinh.
Cả phòng họp im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi chỉ khẽ cười, nói: “Ăn nói duyên dáng như vậy, không đi làm diễn viên hài thì đúng là phí của trời!”
Ánh Sáng Cuối Con Đường
Ánh Sáng Cuối Con Đường
Sau khi trọng sinh, câu đầu tiên ta nói chính là:
“Phụ thân, nữ nhi không gả cho lang quân họ Thẩm nữa.”
Thật ra, kiếp trước Thẩm Mặc Hành đối với ta rất tốt, phu thê hòa thuận, lễ nghĩa chu toàn.
Chỉ là… có một điều khiến lòng ta nguội lạnh.
Hắn từng nói, nếu có một ngày hắn chết đi, muốn được chôn cùng nha hoàn mất sớm tên A Sở:
“A Sở sợ bóng tối, ta sợ nàng ấy sẽ hoảng loạn.”
Trùng hợp thay, ta cũng sợ bóng tối.
Nhưng Thẩm Mặc Hành chỉ có một.
Vậy nên, đời này, ta không giành nữa.
Ta tìm một người, nguyện ý khi về già sẽ nằm cùng ta trong chiếc quan tài tối om kia.
Hắn nói hắn không sợ. Hắn ôm ta, nên ta cũng không sợ nữa.
Chúng ta sắp thành thân.
Thế nhưng Thẩm Mặc Hành… lại không đồng ý.
Kẻ Điên Dịu Dàng
Kẻ Điên Dịu Dàng
Em Đã Từng Rất Hiểu Chuyện
Em Đã Từng Rất Hiểu Chuyện
Hôm tôi phát hiện mình mang thai, chồng tôi thú nhận rằng anh ấy đã ngoại tình.
Anh ấy sẵn sàng ra đi tay trắng.
Mười năm tình cảm, nói buông là buông được ngay.
Anh thu dọn hành lý, lúc tay chạm vào ổ khóa cửa.
Tôi không kìm được mà hỏi: “Tại sao?”
Anh quay đầu nhìn tôi, khóe mắt đong đầy nước mắt.
“Vợ à, xin lỗi em, nhưng Nguyễn Nguyễn là lần đầu tiên của cô ấy, anh phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Mệnh Khắc Phu
Mệnh Khắc Phu
Tôi đã lần lượt khắc ch .t ba vị hôn phu. Từ đó ánh mắt phụ hoàng nhìn tôi ngày càng… đi/ên cuồng.
Ngài phất tay ra lệnh, ban cho tôi một cuộc hôn nhân mới, với vị thiếu niên tướng quân cũng vừa khắc ch .t hai vị hôn thê.
“Không có gì đâu, trẫm chỉ tò mò… rốt cuộc ai khắc hơn ai thôi.”
Khi nghe tin, tôi ôm lấy chân vị hôn phu mới mà khóc lóc gào thét:
“Khắc phu của ta là hư danh! Còn huynh là khắc thê thật sự đó!!”
“Con có ba, nó có hai, tỉ số nghiêng về nhà ta!”
“Thật sự không được thì trẫm sẽ nhờ Khâm Thiên Giám… buff cho con thêm chút vận mệnh!”
Tôi: …
Lắm lúc tôi thực sự chỉ muốn nhỏ m/á/u nghiệm thân.
Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã
Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã
Sau một đêm vượt rào cùng cậu bạn thân thuở nhỏ trong cơn say, sáng hôm sau anh ngồi dựa vào đầu giường, nhíu mày hút thuốc, vẻ mặt đầy do dự và hối hận.
Tôi đoán được tâm trạng anh, liền chủ động nói:
“Cả hai đều là người lớn, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Cứ coi như… đôi bên giúp nhau một tay.”
Anh thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt. Thật ra… tôi đã có bạn gái rồi.”
Tôi sững lại một giây:
“Bạn gái?”
Anh gật đầu, ánh mắt rất nghiêm túc:
“Ừ. Năm nay tôi định dẫn cô ấy về ra mắt gia đình.
Đến lúc đó nếu hai người chạm mặt nhau… em nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Tôi Không Còn Là Của Anh
“Cô Lâm, nếu muốn làm visa thân nhân đi cùng ra nước ngoài, cần phải là vợ chồng hợp pháp.”
Lâm Miên Miên cứng đờ, tay vẫn cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Ánh mắt của nhân viên tiếp tân nhìn cô cũng thêm phần khó hiểu.
“Theo thông tin hệ thống hiển thị, vợ của ngài Phó Tương Hằng là cô Trình Vãn, không phải cô.”
Biết được người bạn trai yêu nhau suốt năm năm đã âm thầm đăng ký kết hôn với người yêu cũ từ một tháng trước, Lâm Miên Miên không hề ngạc nhiên, trái lại còn cảm thấy như được khai sáng.
Bất chấp ánh mắt khinh thường của nhân viên, cô cầm lại tờ giấy chứng nhận giả rồi bước ra khỏi trung tâm dịch vụ hành chính.
Tùy tiện bắt một chiếc taxi bên đường, Lâm Miên Miên mở khung chat với chị họ, xóa đi tin nhắn từ chối còn chưa gửi, thay vào đó:
[Chị, em đồng ý đi Dự thị với chị.]
Mãi đến tận rạng sáng hôm sau, Lâm Miên Miên mệt mỏi trở về nhà.
Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng
Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng
Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện.
Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai.
Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng.
Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi:
“Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”
Rồi Cũng Có Ngày Gặp Lại
Rồi Cũng Có Ngày Gặp Lại
Sau 3 năm dây dưa với Thương Viễn, tôi mình đầy thương tích, cuối cùng chọn kết hôn với người luôn âm thầm ở bên cạnh mình là Tô Chấp Dự.
Bảy năm hôn nhân, chúng tôi có một cô con gái đáng yêu.
Tôi từng nghĩ, anh và con chính là ánh sáng cuối ngày tôi may mắn nắm được.
Cho đến khi tôi tình cờ đọc được cuốn nhật ký năm 18 tuổi của anh:
“Nếu có thể, đừng sinh con với người mình không yêu.”
Thì ra, trước kia anh không muốn có con… là vì lý do này.
Thì ra, người anh thích lại là người khác.
Thì ra, tình yêu của anh dành cho tôi, chỉ là sự tiếp cận có chủ đích.
Ngay cả con gái tôi, cũng thích người phụ nữ ấy.
Tôi quyết định ra nước ngoài.
Nhưng hôm đó, anh và con gái lại nắm tay đứng dưới nhà.
“Mẹ ơi, khi nào mẹ về nhà?”
“Vợ à, khi nào em về nhà?”
Túi Quần Anh Có Gì?
Công ty tổ chức tiệc liên hoan, ông sếp cao lãnh của tôi uống say khướt, ôm chặt lấy tôi rồi bắt đầu phát rồ lên:
“Bảo bối à, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là 168658, trong thẻ có năm trăm triệu, mật khẩu thanh toán là 990203, mật khẩu điện thoại là 980980, trong túi quần còn có năm chục nghìn tiền mặt…”
Một kẻ tham tiền như tôi đột nhiên cảm thấy trời lạnh cắt da, chỉ muốn thò tay vào túi quần anh ta để… sưởi ấm.
Không ngờ chưa kịp mò thấy tiền, đã sờ phải một thứ cứng cứng lạ lạ…
Tôi: “?”
Gì vậy trời?
Ngay giây tiếp theo, ông sếp bụng dạ khó lường nở một nụ cười mờ ám, ép tôi vào góc giường, ánh mắt lạnh lẽo, giọng khàn khàn dụ dỗ:
“Bảo bối, một đường đi thẳng vào tim anh, được không?”