Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Mùi Son Của Em
Mùi Son Của Em
Tôi để điện thoại trong túi mà quên khóa màn hình.
Đến khi phát hiện thì… tôi đã gửi hơn 600 sticker cho sếp lạnh lùng của mình.
Giữa một loạt sticker “Mami, đói đói” là những tin nhắn phản hồi đầy bất lực của anh ấy:
【Tôi là sếp của em.】
【Đói thì đi ăn.】
【Spam vô ích thôi.】
【Được rồi, tăng lương cho em được chưa?】
【……】
【Được rồi, tôi là mami của em.】
【Lên phòng tôi, tôi cho em ăn.】
Không Phải Gu Tôi
Không Phải Gu Tôi
Sau khi liên hôn với thái tử gia giới kinh thành, có phóng viên hỏi anh ta nghĩ gì về tôi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
“Cô ấy cũng tốt, nhưng không phải gu của tôi.”
“Nếu ngoan ngoãn hơn một chút thì càng hay, đừng lúc nào cũng c/ãi lời tôi.”
“Ở nhà có thể ăn mặc g/ợ i c/ảm một chút, tôi không ngại đâu.”
Phóng viên ôm đầu, đau khổ nói: “Tôi đang hỏi ý kiến của anh về bộ phim mới ra mắt của cô ấy cơ mà…”
Cả mạng xã hội nổ tung.
Đừng Gọi Em Là Vợ
Đừng Gọi Em Là Vợ
Khi mang thai đến tháng thứ năm, tôi vô tình nghe được một cuộc điện thoại của chồng.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt, ngọt ngào của một bé gái:
“Ba ơi, khi nào ba mới đến thăm tụi con? Con với mẹ đều nhớ ba lắm đó!”
Não Yêu Của Ảnh Hậu
Não Yêu Của Ảnh Hậu
Sau ba năm vào nghề, tôi chính thức trở thành Ảnh hậu… lười nhất trong giới.
Trong lễ trao giải, khi nhận chiếc cúp từ tay Ảnh đế giành cú đúp, tôi nghẹn ngào hỏi:
“Phát biểu tùy ý được không?”
Ảnh đế không đáp.
Tôi bám lấy micro, trịnh trọng tuyên bố:
“Chia tay rồi. Từ nay chỉ phát triển sự nghiệp, không phát triển tình yêu.”
Sau lưng vang lên tiếng cười bật ra đầy bất lực.
Ảnh đế cao lãnh xưa nay bỗng nói:
“Em đúng là phi lý quá mức.”
…
Tình Nhân Và Cái Tát Cuộc Đời
Tình Nhân Và Cái Tát Cuộc Đời
Tôi làm thư ký cho Tô Cẩm Thần suốt bảy năm, gần đây anh ta đính hôn rồi.
Tiểu thư kia khoác tay Tô Cẩm Thần, chỉ vào tôi nói:
“Đuổi cô ta đi, chúng ta mới kết hôn.”
Tô Cẩm Thần lạnh lùng hất tay cô ta ra:
“Vậy thì khỏi cưới.”
Tôi: ……
Tôi phải giải thích thế nào đây để người ta hiểu tôi chỉ là một thư ký bình thường?
Còn đang tính trong lúc chuẩn bị đám cưới tranh thủ hốt một mớ tiền cơ mà.
Tướng Công Ta Rất Biết Diễn
Tướng Công Ta Rất Biết Diễn
Kiếp trước, ta bị ép gả cho thợ săn tên là Phó Sách.
Phó Sách là một nam nhân thô kệch, quanh năm chỉ biết săn bắn.
Ta chán ghét hắn đến tận xương tủy.
Thế nhưng về sau, để bảo vệ ta, hắn bị người ta ngũ mã phanh thây, đầu rơi xuống ngay trước chân ta.
Đôi mắt kia vẫn cố chấp dõi theo ta không rời.
Khi tỉnh lại, ta quay về ngày thành thân với hắn.
Phó Sách quay lưng về phía ta, vai rộng eo thon, giọng điệu lạnh nhạt:
“Ngươi ngủ trước đi, ta còn con mồi chưa xử lý xong.”
Ta liền nhào tới ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn, hơi thở phả nhẹ như lan:
“Phu quân à, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng đó.”
Phó Sách bất động như núi, nhưng dưới lòng bàn tay ta, thân thể hắn đã sớm nóng bừng, như sắp bốc cháy.
NẮM CHẶT TAY NHAU
Tạ Thừa Phong đánh cược, cố tình đem bản thân đặt cược, rồi thua vào tay con gái của tội thần.
Sau đó, hắn thực hiện lời hứa, tổ chức cho nàng ta một hôn lễ linh đình.
Mà ta — chính thất được cưới hỏi đàng hoàng — lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Khi ấy, Tạ Thừa Phong thản nhiên nói:
“Đã là đánh cược, thua thì phải chịu. Nàng là phu nhân của ta, chẳng lẽ lại thua không nổi?”
Dòng dõi thế gia vốn kiêu ngạo, dám chơi dám chịu.
Về sau, ta cũng đem chính mình đặt cược — thua vào tay Nhiếp Chính vương.
Một đêm xuân phong, ta say đến mộng mị triền miên.
Còn Tạ Thừa Phong, lại thất thần đứng ngoài cửa, gào suốt một đêm dài.
Đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, ta mới mở cửa, nhìn hắn nhếch nhác đến đáng thương, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc mà nói:
“Thế tử gia sao lại ở đây? Chẳng lẽ…ngươi thua không nổi ư?”
...
Thanh Mai Không Ghét Trúc Mã
Thanh Mai Không Ghét Trúc Mã
Lúc mười hai giờ rưỡi, Cố An gõ cửa bước vào nhà.
Tôi đã thuộc lòng đoạn lời chuẩn bị sẵn tận mười hai lần, nhưng khổ nỗi anh say quá, vừa vào đã đổ ập lên người tôi.
Hơi thở nóng hừng hực lẫn mùi rượu phả vào bên cổ, vô lý thật, chỗ đó vẫn tê rần.
Tôi kéo anh ngồi xuống ghế sofa.
“Cố An.” Tôi gọi tên anh.
“Ừm?” Anh ậm ừ đáp lại, rồi đột ngột lại gần tôi, đôi mắt hoa đào lấp lánh mê người phủ một lớp men say, long lanh đẹp đến kỳ lạ.
“Vơ… vợ ơi?”
“Chúng ta ly hôn đi.” Tôi hít sâu một hơi, nói thẳng không vòng vo.
“…”
Anh nhìn tôi vài giây, đầu nghiêng nghiêng, mấy cái cúc áo trên sơ mi đã bị anh tự lột bung lúc bước vào nhà. Tầm mắt tôi vô thức lướt lên, rồi lại chạm phải ánh mắt anh đang cúi nhìn.
“Ly… ly cái gì cơ… hửm? Ly hồn á?”
“Anh đâu có, hồn anh còn nguyên đây mà…”
“Vợ nói cái gì vậy…? Hồn vía anh đủ cả mà…”
“…”
“Cố An…” Tôi nghiến răng.
Hay lắm, anh ta thẳng thừng nhắm mắt, thở đều trước mặt tôi.
Chưa đầy một phút, ngủ say như chếc.
…
Bắt Đầu Từ Một Lần Giúp Đỡ
Khi đang chiến tranh lạnh với kim chủ, tôi lỡ tay tát cô em thanh mai trúc mã của anh ta.
Chỉ sau một đêm, scandal ngập tràn mạng xã hội.
Còn bản thân kim chủ thì y như… đi đời nhà m/a, không có lấy một chút động tĩnh.
Tức quá, tôi mở livestream, chửi thẳng lên hot search.
“Chu Nghiễn Bạch à, cũng chỉ tầm đó thôi.”
“Tất nhiên là tôi đá anh ta trước.”
“Ồ, không có gì to tát, chỉ là già quá, không giỏi khoản đó. Lần sau tôi định yêu sinh viên đại học.”
…
Cư dân mạng nói tôi đi/ên rồi, dám chửi cả Chu Nghiễn Bạch.
Tắt livestream chưa được bao lâu, cửa nhà tôi bị phá.
Chu Nghiễn Bạch mặt mày lạnh tanh, vừa tháo cà vạt vừa ép tôi vào tường.
“Nói xem, em định yêu thằng sinh viên nào hả?”
Mười Năm Một Lời Thì Thầm
Mười Năm Một Lời Thì Thầm
Trong buổi họp phụ huynh, tôi giả vờ bị đ/i/ế/c, đeo tai nghe như thể đó là máy t/rợ th/ính.
Không ngờ, thầy giám thị của trường lại chính là người con trai tôi từng thầm yêu hồi cấp ba.
Trên giường khách sạn đêm ấy…
Anh tưởng tôi không nghe thấy, cứ khóc rồi thì thầm bên tai tôi biết bao lần:
“Vãn Vãn, anh thích em… đã mười năm rồi.”