Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

GIA ĐÌNH CHỒNG TÔI TOÀN LÀ CỰC PHẨM
Mẹ chồng gói rất nhiều bánh sủi cảo, rồi cất đầy trong tủ đông.
Vừa thấy bà ra khỏi nhà, tôi liền đem hết số bánh đó đổ vào thùng rác.
Không ngờ bà đã quay lại giữa chừng, bắt gặp ngay cảnh tôi đang phi tang đồ của bà.
Bà lập tức quay video rồi gửi vào nhóm chat gia đình, vừa khóc vừa kể lể:
“Bánh sủi cảo tôi gói cho con dâu, nó nỡ lòng nào vứt hết vào thùng rác! Nó ghét tôi đến mức này sao?!”
Chẳng bao lâu sau, cả nhà đổ xô đến nhà tôi, người nào người nấy đều hằm hằm giận dữ.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đem hết số sủi cảo còn lại ra luộc, múc mỗi người một bát.
Đến lúc họ vừa ăn vừa mắng, sắc mặt ai nấy bỗng thay đổi…
…

Hàng Xóm Mặt Dày
Hàng Xóm Mặt Dày
Kính chắn gió xe tôi bỗng bị dán một tờ thông báo:
“Tôi là hàng xóm cùng tầng với cô, xe nhà tôi khá to, vị trí đỗ xe cơ khí hiện tại rất khó đỗ. Tôi đã cân nhắc kỹ rồi, chỗ đỗ xe của cô rộng, lại gần thang máy nhất, mà chúng ta lại là hàng xóm.”
“Phiền cô nếu thấy thông báo này thì lập tức kết bạn với tôi, chúng ta thương lượng việc đổi chỗ đỗ xe, giúp tôi giải quyết khó khăn.”
Bên dưới có để lại số điện thoại.
Tôi tất nhiên không thèm để ý.
Không ngờ rất nhanh sau đó nhận được lời mời kết bạn trên WeChat:
【Đổi chỗ đỗ xe đi!】
Tôi trả lời:
【Trên mông còn vẽ lông mày, mặt dày thế là cùng】

KHÚC HÁT NHÂN GIAN
Ta bị đích tỷ hãm hại, bán cho một gã thợ săn nơi thâm sơn cùng cốc.
Nam nhân ấy ngoài việc nghèo túng ra, mọi thứ đều tốt.
Đối với ta lại càng không có lời nào để chê, ta bảo hắn sang đông, hắn tuyệt chẳng dám sang tây.
Về sau, ta dẫn hắn một đường giết về kinh thành.
Đích tỷ vừa khóc vừa gào lên:
“Lẽ ra ban đầu ta nên giết ngươi cho rồi!”
Ta vô cùng tán thành:
“Chỉ là do ngươi diệt cỏ mà không diệt tận gốc, mới để ta gặp gió xuân mà sinh sôi trở lại.”
Vậy nên — Tất cả đều phải chết.
...

CƯA NHẦM, YÊU THẬT
Kỳ Hạ công lược sai người, coi tôi là nữ chính mà theo đuổi suốt ba năm.
Anh ta cho tôi tiền, chuyển khoản cho tôi, mua nhà cho tôi.
Tôi vẫn mặt không biến sắc mà nhận hết.
Tôi nghe được tiếng lòng của anh ta:
【Sao tiến độ công lược không nhúc nhích gì vậy?】
【Chẳng lẽ cho ít quá rồi?】
Tôi giả vờ không biết.
Thế là, anh ta lại cho tôi càng ngày càng nhiều tiền.
Cho đến một ngày, anh ta cuối cùng cũng phát hiện mình đã công lược sai người.

Tịch Tương
Tịch Tương
Tôi mở mắt, phát hiện mình đã quay về năm 18 tuổi.
Trong căn lớp học cũ kỹ, ánh sáng úa vàng, có tiếng cười đùa vọng lại.
“…Tao cá chỉ cầ/n hai mươi tệ là s//ờ đư/ợc người Tịch Tương, ai muốn th/ử?”
Cả đám cười cợt đầy ám muội, cuối cùng chốt:
“Chu Lệnh An, mày đi đi.”
Chu Lệnh An: “Được thôi, đi thì đi.”
Tôi nằm gục trên bàn, nhắm mắt lại.
Chờ Chu Lệnh An bước tới.

Tri Dao
Tri Dao
Tôi là thiên kim giả của hào môn. Sau khi thiên kim thật trở về, cả nhà đều chờ tôi phát điê/n giành lại tình thương.
Nhưng tôi chỉ nhanh chóng thu dọn hành lý:
“Cuối cùng cũng được đi rồi à? Cảm ơn, cảm ơn!”
Thiên kim thật sững người:
“Cô… không hận tôi sao?”
Tôi vỗ vai cô ấy, cười nhàn nhã:
“Cưng à, cô biết quy định nhà này không?
Sáu giờ sáng phải chạy bộ, tám giờ tối là giờ giới nghiêm, ăn cơm không được phát ra tiếng, yêu đương phải thông qua gia tộc duyệt qua…”
Sắc mặt cô ấy tái đi thấy rõ.
Tôi vẫy tay đầy phong thái:
“Chúc may mắn nhé, tôi đi tìm tự do đây!”

Ấu Nương
Ấu Nương
Ta bị treo lơ lửng trên cổng thành, thủ lĩnh phản quân hù/ng hổ hô lớn với phu quân ta:
“Thế tử gia, tình cũ và thê tử, ngài chọn một người đi!”
Bên cạnh, Lý Diểu Diểu chính khí lẫm liệt:
“Tùy An ca ca, đừng để tâm tới muội, mau công thành đi! Hãy nói với Thái tử, kiếp sau ta sẽ gả cho huynh ấy!”
Hai mũi tên lao vút trong gió, phản quân đang nắm giữ mệnh môn của Lý Diểu Diểu lập tức gục xuống.
Ta lặng lẽ nhìn Thẩm Tùy An và Thái tử đạp gió tiến đến, cả hai đều vội vàng vây lấy Lý Diểu Diểu.
Không ai để ý tới sợi dây trói ta đã bị c/ắ.t đ/ứt.

Chàng Vì Nàng Mà Quên Ta
Chàng Vì Nàng Mà Quên Ta
Thiên hạ đều biết, Đại Lý Tự khanh Trần Diễn Lễ yêu thương thê tử như mạng.
Thành thân 10 năm, hắn không nạp thiếp, không giữ tư tài, dù đã ngồi nơi cao vị, vẫn mỗi lần hạ triều đều đích thân đi mua ô mai về cho ta.
Cho đến khi hắn đến Giang Nam thẩm án, mang về một nữ pháp y, còn khăng khăng muốn cưới nàng ta làm bình thê.
Hắn quỳ trước mặt ta, mắt đỏ hoe nói:
“Cả đời này, năm đó tuổi trẻ đỗ đạt công danh, là để vì mẫu thân, vì nàng mà chống đỡ một phương trời. Làm quan mười năm, cần kiệm liêm chính, chưa từng vượt quá nửa bước.”
“Nhưng nay, ta muốn sống một lần vì chính bản thân mình.”
Hắn lập được đại công, lại cự tuyệt phong thưởng, chỉ cầu thánh thượng ban hôn, để nâng giá cho nữ tử kia.
Ta cuối cùng cũng đã ch .t tâm.
Mười năm trước, hắn từng quỳ bên phần mộ của tổ phụ ta, thề hẹn một đời một kiếp một đôi người.
Mười năm sau, ta tiến cung dâng lại kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban, chỉ để cầu một đạo thánh chỉ hòa ly.

Người Cũ Xin Cút Giùm
Người Cũ Xin Cút Giùm
Vì đánh giá xếp hạng bệnh viện của vị hôn phu, tôi đã thực hiện c//a m//ổ suốt 24 tiếng không nghỉ.
Sau khi kết thúc ca ph//ẫu th//uật, tôi mệt đến kiệt sức, tiện tay lấy một chai glucose để bổ sung năng lượng.
Không ngờ ngày hôm sau, tôi bị trợ lý nữ mới tới của anh ấy khiếu nại, nói tôi ă/n c//ắp tài sản bệnh viện, lập tức bị sa thải.
Tôi đến tìm vị hôn phu Cố Hoài An để lý luận, anh ta lại lạnh lùng đẩy tôi ra:
“Bệnh viện có quy định, cô không biết sao?”
“Không bắt cô đền tiền là vì nể tình chúng ta sắp cưới.”
Tôi thất thần đi thu dọn đồ đạc, lại vô tình bắt gặp Cố Hoài An và nữ trợ lý kia đang ôm nhau chặt chẽ trong phòng viện trưởng.
Nhìn anh ta đưa tay luồn vào áo blouse trắng của cô ta một cách thành thạo, tôi bình tĩnh gọi cho bệnh viện đối thủ nơi từng là kình địch:
“Đội ngũ y tế nòng cốt của viện trưởng Cố, tôi có thể mang sang.”
“Thù lao? Ở chỗ các anh, glucose đủ dùng chứ?”

Thanh Mai Có Người Yêu
Được biết thanh mai trúc mã có người yêu rồi.
Tôi buồn bã trốn lên ban công khóc một mình.
Bộ dạng thảm hại bị kẻ thù không đội trời chung của anh ấy – Hạ Tây Châu bắt gặp.
Hạ Tây Châu đứng trước mặt tôi, lười nhác đưa ra một chủ ý tệ hại.
“Em quen tôi đi, để chọc tức cậu ta, thế nào?”
Tôi nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nuốt nước bọt.
“Cái đó… anh thường yêu kiểu thuần khiết hay táo bạo?”
Người đàn ông cong môi cười nhạt: “Tôi khuyên em nên chọn kiểu táo bạo.”
Anh cúi người, ghé sát mặt vào tai tôi, giọng trầm khàn xen lười biếng:
“Dù sao thì cơ bụng tôi cũng nhiều hơn cậu ta hai múi, vừa đẹp trai lại vừa mạnh hơn cậu ta.”