Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Bánh Mì Không Để Qua Đêm
Bánh Mì Không Để Qua Đêm
Nhà tôi có nguyên tắc, bánh mì không để qua đêm.
Mỗi khi đóng cửa, tôi đều đem phần bánh dư còn lại sang cho nhà bên cạnh, một bà mẹ đơn thân nuôi hai đứa nhỏ.
Lạ một điều là, dạo này cửa tiệm càng ngày càng ế ẩm, bánh dư thì ngày càng nhiều.
Tối đó, tôi xách hai túi bánh to đùng đứng trước cửa nhà hàng xóm.
Chợt nghe trong nhà vang lên tiếng cười trong trẻo của hai đứa trẻ:
“Mẹ ơi, mẹ đúng là cao tay! Con với em gái cứ nói như mẹ dạy, bảo với người ta là tiệm bánh nhà cô Sủu Vãn Ý d/ơ bẩn lắm, ai nghe cũng không dám tới mua luôn!”
“Sau này nhà mình không tốn đồng nào mà ngày nào cũng có bánh ăn, thật là vui quá đi mất!”
Tôi cười gằn, xoay người ném cả hai túi bánh vào thùng rác.
Đúng lúc đó, cửa mở ra.

Kiếp Này Chỉ Nguyện Bình Yên
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bình Yên
Ta ch .t rồi, ch .t trong một đêm tuyết phủ trắng trời.
Mái ngói vỡ nát của lãnh cung chẳng ngăn nổi gió lạnh c/ắt da, ta co mình trong chiếc chăn bông ẩm mốc, nghe tiếng nhạc lễ văng vẳng truyền đến từ nơi xa.
Đêm nay là giao thừa, hoàng đế lại cùng bá quan văn võ mở tiệc linh đình, mà ta – kẻ từng là hoàng hậu cao quý, đến một bát cháo nóng cũng không cầu nổi.
“Nương nương… Nương nương…” Giọng Yến Thu yếu ớt, nàng đã phát sốt ba ngày rồi, nay chỉ còn thoi thóp.
Ta nắm lấy bàn tay khô gầy của nàng, nhớ lại quãng đường nàng theo ta từ Đông cung đến ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, rồi lại cùng ta r/ơi xuống vự/c sâu không đáy. Một đời trung thành, cuối cùng lại nhận lấy kết cục thê lương thế này.
“Nếu có kiếp sau…”
Ta lẩm bẩm, cổ họng khô rát như có lửa đốt, “Nếu có kiếp sau…”
…

Ly Hôn
Ly Hôn
Sau 4 năm kết hôn với Hàn Trấn, Giang Nguyện bỗng nhiên thông suốt.
Bất kể khi xưa Hàn Trấn cưới cô là vì thật lòng hay toan tính, cô đều chấp nhận. Nhưng hiện tại, cô không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Giang Nguyện vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy, Hàn Trấn đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, trong mắt phản chiếu bóng hình cô, tựa như thật sự mang theo chút dịu dàng.
Càng ch .t người hơn là khi anh hỏi:
“Muốn lấy anh không?”
Chỉ một câu hời hợt ấy thôi mà trong lòng Giang Nguyện đã dậy sóng.
Tình yêu tuổi trẻ luôn cuồng nhiệt, mù quáng, có thể khiến người ta can đảm đến bất chấp.
Cô bị anh mê hoặc, không chút do dự mà gật đầu.
Sau khi kết hôn, Giang Nguyện cố gắng hết mình để yêu thương, chăm sóc anh.
Hàn Trấn từ nhỏ mồ côi cha mẹ, do ông nội nuôi dưỡng.

Năm Ấy Trời Mưa Rất Lâu
Năm Ấy Trời Mưa Rất Lâu
Mua đồ tránh th/ai rồi đến nhà Lộ Minh, tôi vừa bước tới cửa thì nghe thấy hắn đang gọi điện với bạn, giọng nói rõ mồn một qua khe cửa.
“Cậu có bạn gái rồi mà còn lằng nhằng với Thẩm Vi, chẳng lẽ tiếc không muốn buông?”
Lộ Minh cười khẽ, giọng lười biếng:
“Bạn gái tôi ngoan lắm, kiểu này mà biết thì chắc chắn sẽ giận. Còn Thẩm Vi thì khác, cô ta chịu chơi.”
Bàn tay đang định mở cửa của tôi khựng lại giữa không trung.
Tôi đứng sững bên ngoài, như bị dội gáo nước lạnh.

Tổng Tài Cũng Biết Ghen
Tổng Tài Cũng Biết Ghen
Tôi vô tình bấm nhầm gọi cho sếp đúng lúc đang giúp em trai thử áo len mới.
“Nhỏ quá, không cho vô.”
“Sao có thể? Đo đúng size của em rồi mà.”
“Chặt quá! Nhẹ tay chút, đau, đau!”
“Rồi rồi, chị đang giúp mà.”
Tôi dùng sức kéo mạnh, vừa dỗ:
“Ngoan nào, xong rồi nè, để chị xoa xoa cho.”
“Chị chắc không đó?”
Nó túm lấy cổ áo bị siết chặt, thở hồng hộc như bị bóp cổ.
Về sau nghe đồn, hôm đó sếp tôi đang họp thì nhận một cuộc gọi bí ẩn, sắc mặt đen thui dần theo từng phút.
Anh không nói lời nào, chỉ xả một trận dữ dội khiến 28 trưởng phòng gồng mình khóc sạch nước mắt.

Cún Con Của Kim Chủ Muốn Có Danh Phận
Tôi đã theo đại lão Giang Thành – Tư Tự suốt 3 năm.
Đã tích góp được số tiền đủ dùng mấy đời.
Đang định nói lời chia tay với Tư Tự.
Lại phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn.
Tôi thăm dò thái độ của Tư Tự với đứa bé.
Anh ta lạnh lùng chém ba câu: không thích, không thể có, không muốn có.
Giọng điệu lạnh nhạt, vô tình.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, chuẩn bị lén phá thai rồi chia tay.
Để giảm rủi ro, tôi nhờ một đại lão khác trong giới giúp đỡ.
Hôm đến bệnh viện hẹn phẫu thuật, Tư Tự vốn đang ở nước ngoài lại bất ngờ bước ra từ phòng khám.
Ánh mắt lạnh lẽo, đuôi mắt đỏ bừng:
“Em muốn bỏ con của chúng ta?”
“Bảo bối, em dẫn đàn ông khác tới bệnh viện, là để phá bỏ con của chúng ta?”

Chiến Dịch Giữ Nhà
Tôi và Lý Hữu Lâm chờ suốt 2 năm mới được nhà máy cấp chỉ tiêu phân nhà.
Căn hộ hai phòng nhỏ hơn bảy mươi mét vuông, có cả ban công.
Vừa vặn để chuẩn bị kết hôn.
Ngày trước hôm đi đăng ký kết hôn, tôi cầm theo mười đồng, tính bụng hôm sau chụp ảnh, sẽ mua cho Lý Hữu Lâm một chiếc áo sơ mi vải Ticat mới.
Thế nhưng vừa đi đến cổng trường con em nhà máy, tôi đã nghe thấy mấy chị công nhân đang xì xào:
“Nghe chưa? Đợt phân nhà lần này có tên Tô Tiểu Vũ đấy.”
“Thật không? Chỉ tiêu quý giá thế, bao nhiêu người tranh nhau mà.”
“Chứ còn gì nữa, nghe nói là Lý Hữu Lâm cho cô ta. Mấy ngày nay cô ta phởn lắm, đi đứng hất cả cằm lên trời ấy.”
Lòng tôi như thắt lại.
E là đám cưới này… chẳng còn đâu mà mơ.

Biên Thành Hỉ Ca
Quân An Tây chiến thắng, triều đình tuyển một nhóm nữ nhi lương gia, đưa tới biên ải để làm vợ cho các lão binh lâu năm chưa thành thân.
Ta ch//ém gi//ết trăm địch, lại thay tướng quân chắn một m//ũi t//ên, được người cho quyền chọn đầu tiên.
Tướng quân mỉm cười, đưa tay chỉ về phía vị cô nương thứ ba tính từ trái sang:
“Con bé kia gọi là Nhiễm Bích, xuất thân từ phủ Quốc Công, từng hầu hạ lão phu nhân.”
Nhiễm Bích yểu điệu như liễu yếu trước gió, đứng giữa một hàng các cô gái quê mùa, càng lộ vẻ khác biệt.
Nghe thấy tướng quân chỉ nàng cho ta, sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Ta biết, nàng tới đây… là vì tướng quân.
Tướng quân vốn là thứ tử dòng chính của phủ Anh Quốc Công. Lão phu nhân đưa Nhiễm Bích tới biên ải, chính là để hầu hạ đứa cháu trai yêu quý.
Đời trước, ta chọn nàng — lại kết thành oan duyên nghiệt duyên, sống chẳng khác gì người dưng thù hận.
Đời này, nàng thích ai… thì cứ đi mà thương người ấy.
Ta cười hề hề, chỉ vào cô bé đứng thu lu nơi góc cuối, gầy gò nhỏ bé, cúi đầu chẳng nói một lời.
“Nàng ấy, tướng quân. Ta muốn nàng ấy.”
1
Thành thân ở biên ải giản đơn vô cùng: hai cây nến đỏ, một tấm khăn hồng… là định đoạt cả đời một nữ nhi.
Ta vén khăn trùm đầu, tiểu cô nương bên dưới ánh mắt ngập ngừng, khuôn mặt còn chút sợ sệt, duy chỉ có đôi mắt như mèo nhỏ, sáng long lanh lay động.
Trong ánh nhìn ấy, có tò mò, có khẩn trương — mà không có thẹn thùng.
Ta xoa đầu nàng, hỏi:
“Muội tên gì?”
“Nô… gọi là Ngốc Nha. Mẫu thân đặt đại đó, bảo tên quê dễ nuôi. Kỳ thực muội không ngốc, muội lanh lợi lắm!”
“Ngốc Nha nghe không hay, về sau gọi là Hỉ Nhi đi. Chữ Hỉ trong vui mừng, cũng là yêu thích.”
Do thành thân, quân doanh phát cho mỗi huynh đệ mười lượng bạc, hai xấp vải. Ta gom hết tiền tích cóp bao năm, cộng thêm mười lượng kia, giao hết cho Hỉ Nhi giữ.
Đêm động phòng hoa chúc, Hỉ Nhi ôm bạc chạy khắp phòng tìm chỗ giấu, sợ sáng mai tỉnh dậy, bạc mất không còn.
Ta kéo nàng, đè xuống giường. Bạc vụn rơi lả tả khắp chăn.
“Á! Còn chưa cất xong mà!”
“Mai hẵng cất. Nay phải ngủ với tướng công đã.”
Ta ôm nàng vào lòng, tay chạm lên chiếc lưng gầy đến lộ cả xương.
Hỉ Nhi ngẩng đầu nhìn ta, dưới ánh nến mờ nhạt, đưa tay chạm lên vết sẹo kéo dài từ thái dương đến đuôi mắt bên trái.
Đời trước, Nhiễm Bích sợ nhất chính là vết sẹo ấy. Nàng không dám nhìn thẳng mặt ta, dù lúc thân mật cũng quay lưng mà khóc.
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ của Hỉ Nhi, đưa lên miệng giả vờ muốn cắn.
“Không sợ ta sao?”
Hỉ Nhi cười khúc khích, gan to hơn, hôn nhẹ lên má ta một cái.
“Tướng công đối tốt với muội, muội đâu sợ. Hỉ Nhi cũng sẽ đối tốt với tướng công. Hơn nữa, nếu tướng công sinh ở làng muội, khéo lại là người đẹp nhất làng ấy chứ!”
Hỉ Nhi gầy yếu, đêm ấy chúng ta chưa thể viên phòng.
Khi nàng ngủ rồi, căn phòng yên ắng, có thể mơ hồ nghe tiếng bên nhà kế…
Là tiếng khóc quen thuộc.
Là… Nhiễm Bích đang khóc.
2
Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi hương thơm của bát mì hành nóng hổi.
Vừa gắp đũa, dưới đáy bát đã lộ ra quả trứng chần vàng ươm.
Ta gắp trứng sang bát Hỉ Nhi, rồi mới ăn.
Cả bát mì nuốt xong, vừa định rửa mặt, ngoài cửa có người gõ:
Là Dương Trung từ nhà bên, thân hình cao tám thước, vậy mà mặt đỏ bừng, cứ ấp úng chẳng biết nói gì.
“Trung tử, bộ ngươi thành tân nương rồi à, nói cũng không nên lời.”
“À, huynh à, có thể… cho đệ mượn hai lượng bạc được không? Nhiễm Bích sáng nay dậy, cứ khóc mãi, chắc là bị đệ làm đau. Nghe nói có thứ cao chuyên để bôi chỗ ấy… nhưng hơi mắc.”
Thì ra, đời này… Nhiễm Bích lại gả cho Dương Trung.
Dương Trung vốn không có tên trong danh sách binh sĩ chọn vợ đợt này.
Có lẽ vì thấy ta không chọn Nhiễm Bích, những huynh đệ phía sau tưởng tướng quân muốn thu nàng làm thiếp, nên không ai dám chọn.
Không ngờ, tướng quân căn bản không có ý ấy. Đến khi thấy nàng không ai nhận, bèn đích thân gả nàng cho Dương Trung.
“Thành thân chẳng phải phát cho mỗi người mười lượng bạc rồi sao?”
Dương Trung cười gượng, đưa tay lôi từ trong áo ra một cây trâm cài bằng vàng, có viền chỉ kim óng ánh.
Tên ngốc này… đem hết bạc đi mua trâm cài đầu cho nàng rồi.

Họa Thiên Tiên
Họa Thiên Tiên
Năm thứ 2 ở doanh qu/ân kỹ, ta mang thai.
Tất cả binh sĩ từng vào trướng của ta đều tranh nhau nhận là cha đứa bé.
Trần Thạch Đầu chỉ đến một đêm, vậy mà quỳ gối trước mặt ta, nghẹn ngào:
“Dương cô nương, ta sắp ra chiến trường làm tiên phong rồi. Cha mẹ chỉ còn lại mình ta, ta muốn để lại cho họ chút kỷ niệm.”
Về sau, ta đến quê nhà hắn, gặp được một đôi cha mẹ rất hiền lành, rất tốt bụng.

Tôi Và Anh Trai Lạnh Lùng Của Bạn Thân Kết Hôn Chớp Nhoáng
Tôi và anh trai của bạn thân bất ngờ kết hôn.
Đối phương mỗi tháng cho tôi 1 triệu tiêu vặt, nhưng lại lạnh nhạt, xa cách.
Vì vậy sau nửa năm kết hôn, chúng tôi vẫn ngủ riêng.
Đến khi tôi kiên quyết đề nghị ly hôn, anh ta lại mạnh mẽ ôm chặt eo tôi.
“Em còn chưa kiểm hàng, đã nỡ ly hôn với tôi sao?”