Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

KIẾP NÀY, THẬT ĐÁNG GIÁ
Đề cử: Thu Hải Đường
Từ nhỏ, ta đã mắc bệnh về mắt.
Năm cập kê, phụ thân đem đến trước mặt ta tranh vẽ chân dung những công tử tài hoa tuấn tú khắp kinh thành, bảo ta lựa chọn phu quân, mong rằng nửa đời còn lại có người nương tựa.
Nhưng ta kiên quyết chọn cách ném tú cầu.
Chỉ bởi tiền kiếp, ta không chút do dự chọn vị thiếu tướng quân thanh mai trúc mã Thẩm Tùng Dật.
Mãi đến sau khi thành thân, ta mới hay biểu muội của hắn, Lâm Nhược Tuyết, vì chuyện này mà đau khổ tột cùng, cuối cùng cạo đầu xuất gia.
Thẩm Tùng Dật một mực cho rằng là ta đã hủy cả đời Nhược Tuyết, ép ta đem toàn bộ gia sản hiến cho am ni cô, vét sạch cơ nghiệp nhà họ Tô.
Về sau hắn lại cùng Lâm Nhược Tuyết vụng trộm thông d/â/m, lợi dụng đôi mắt bệnh tật của ta khiến ta lỡ tay thiêu rụi cả Tô phủ, hại cả nhà ta chết trong biển lửa.
Trọng sinh trở lại lần nữa, tú cầu trong tay ta rơi trúng một tên ăn mày.
Nhưng khi ta quyết tâm thuận theo ý trời, bằng lòng gả cho hắn, Thẩm Tùng Dật lại nổi điên.
...

Một Câu Chuyện Dễ Thương
Một Câu Chuyện Dễ Thương
Tôi ôm cái bụng bầu năm tháng đi khám thai, bác sĩ liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi: “Cô đi tìm đàn ông khác rồi à?”
Tôi sững người, lập tức nổi đóa: “Anh là bác sĩ thì khám bệnh cho đàng hoàng, đừng có bịa chuyện!”
Hắn nhìn tôi một lúc lâu, rồi tháo kính xuống, đôi mắt đen thẫm như mực. Hắn bước đến trước mặt tôi: “Kiều Y, là tôi đây, Tống Tiêu.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối, như đang cố nhắc tôi điều gì đó.
Tống Tiêu… chết rồi…
Chính là ông chồng tôi lấy vội trong một cuộc hôn nhân chớp nhoáng rồi mỗi đứa một nơi từ đó đến giờ.
Hắn có vẻ rất thích biểu cảm vừa kinh ngạc vừa chột dạ của tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc như đang đợi tôi trả lời sao cho hắn hài lòng.

Em Sẽ Là Người Cuối Cùng Bên Anh
Em Sẽ Là Người Cuối Cùng Bên Anh
Đêm tân hôn, chồng tôi bị cô bạn thân gọi đi câu cá đêm.
Tôi gọi vô số cuộc đều không ai nghe máy.
Gần nửa đêm, điện thoại vang lên giọng anh ta đầy bực bội:
“Em tốt nhất là có chuyện gì quan trọng đấy, cá của anh bị em dọa chạy hết rồi.”
Tôi đè nén cơn giận, bình tĩnh hỏi: “Anh khi nào về?”
Dường như nghe ra sự lạnh nhạt của tôi, anh ta dịu giọng lại:
“Hứa Tĩnh, em giờ là vợ anh, sau này ngày nào cũng bên nhau.”
“Miểu Miểu chỉ là con chó độc thân thôi, anh ở lại với cô ấy một đêm, em ghen làm gì?”
Bên kia truyền đến giọng của Cố Miểu: “Phó Trạch, áo lót của em để đâu ấy nhỉ?”
“Cố Miểu, đến cả áo lót cũng không tìm được, cô còn là phụ nữ gì nữa?”
Nói xong liền vội vã cúp máy.
Tôi ngồi thẫn thờ suốt đêm trên chiếc giường đỏ chói của hôn lễ.
Trời sáng, lau khô nước mắt, tôi gọi cho ông chủ: “Thẩm Thành Tây, ghép giấy kết hôn, đi không?”

THUỴ TUYẾT TRIỆU PHONG NIÊN
Ta được phu nhân nâng lên làm tiểu thiếp để đưa vào hầu hạ trong phòng Tướng quân.
Nàng muốn thử lòng hắn, xem hắn có hai lòng hay không.
Hắn ngồi ngay ngắn không động tâm, chỉ khẽ phất tay, sai ta chép kinh suốt một đêm để chứng tỏ lòng son sắt.
Còn ta thì sao?
Tay mỏi, lòng cũng đau xót.
...

Sau Cơn Mưa Trời Sẽ Sáng
Sau Cơn Mưa Trời Sẽ Sáng
Ngày ông nội tôi mừng thọ, mẹ tôi vì muốn tiết kiệm tiền, đã đặc biệt moi ra một miếng thịt xông khói cũ kỹ đầy nấm mốc xanh để nấu ăn.
Kiếp trước, vì lo cho sức khỏe cả nhà, tôi đã giả vờ làm đổ đĩa thịt đó xuống đất.
Mẹ tôi cho rằng tôi khiến bà mất mặt, đợi khách về xong liền n h é t hết chỗ thịt đó vào miệng tôi, bắt tôi nuốt bằng sạch.
Tối hôm đó, tôi bị n g ộ đ ộ c mà ch.t.
Cả nhà không những không đau buồn, còn vui vẻ chúc mừng mẹ tôi:
“Đã bảo sinh sau kế hoạch hóa thì chỉ được một đứa, giờ nó ch.t rồi, em có thể sinh đứa thứ hai. Lần này chắc chắn là con trai!”
Sau khi trọng sinh, nhìn mẹ đang rửa miếng thịt muối, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, tôi mỉm cười:
Ăn đi!
Ăn nhiều vào! Từng người từng người một, đều phải nếm thử hậu quả mình gây ra!

Mẹ Tôi Không Nuôi Tôi Để Làm Vợ Anh
Mẹ Tôi Không Nuôi Tôi Để Làm Vợ Anh
Năm tư đại học, tôi bất ngờ mang thai. Bạn trai yêu cầu tôi từ bỏ việc xét tuyển thẳng cao học.
“Phụ nữ sinh ra là để đẻ con, đừng tranh suất bảo lưu với tôi.”
Hắn cười nham hiểm: “Tôi phải đâm thủng mấy cái bao mới khiến cô dính bầu đấy. Thể trạng cô yếu lắm, không đẻ bây giờ thì sau này có muốn cũng không đẻ được đâu.”
“Hãy ngoan ngoãn nghe lời, từ bỏ xét tuyển cao học. Tôi sẽ miễn cưỡng cưới cô, nhưng nhà 100m² và xe 500 ngàn tệ phải đứng tên mẹ tôi.”
Tôi tát cho hắn một cái nảy lửa: “Anh nằm mơ đi!”
Xoay người, tự mua cho mình căn nhà 200m² và chiếc xe tiền tỷ, rồi đỗ thẳng vào chương trình cao học trường top 1 cả nước.
Còn bạn trai cũ thì thất nghiệp, há hốc mồm không tin nổi.
Kỳ kinh nguyệt trễ hơn một tháng, que thử thai hiện hai vạch.
….

Nhất Định Là Em
Nhất Định Là Em
Vì muốn cứu công ty của “bạch nguyệt quang”, Lục Dã đã đẩy tôi vào phòng của khách hàng.
Hoàn toàn không quan tâm tôi chính là vị hôn thê của anh ta.
“Tô Hà, nhà họ Lục nuôi cô bao nhiêu năm, bây giờ cũng đến lúc cô phải báo đáp rồi.”
Sau đó, Lục Dã đứng trước cửa khách sạn, đợi tôi phản kháng kịch liệt rồi làm bộ nghĩa hiệp xông vào “giải cứu”.
Nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng tôi run rẩy bên trong:
“Đau… nhẹ một chút…”
Đêm đó, thiếu gia nhà họ Lục luôn bình tĩnh ôn hòa, lần đầu nổi điên, cầm ghế đập cửa khách sạn như phát cuồng, mắt đỏ ngầu, gào lên gọi vị hôn thê của mình.

Nha Hoàn Nhóm Lửa Giang Ly
Nha Hoàn Nhóm Lửa Giang Ly
Ta là một tiểu nha hoàn trong nhà họ Điền.
Chỉ là dạo gần đây, xuân đến khiến người uể oải dễ ngủ gật, trong lúc mơ màng ta lại mộng thấy một chuyện lạ, một thư sinh nghèo đến cửa cầu hôn, trở thành người ở rể trong phủ.
Không đầy một năm, tiểu thư khó sinh mà mất, lão gia và phu nhân cũng ch .t ch/á/y trong biển lửa.
Thư sinh kia kế thừa toàn bộ gia sản to lớn, bên mình thê thiếp thành đàn, hưởng hết tề nhân chi phúc*.
Lão gia và phu nhân đối đãi với ta không tệ, ta liền đem giấc mộng ấy bẩm báo với hai người.
Ban đầu, lão gia phu nhân không tin.
Nhưng chẳng bao lâu sau, quả nhiên có một thư sinh đến cửa.
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Một Mình Tiến Về Mùa Xuân
Một Mình Tiến Về Mùa Xuân
Tôi đã thích Hứa Tấn Nam suốt 6 năm. Đến hôm nay, cuối cùng tôi quyết định buông bỏ.
Chỉ vì trong ảnh bìa WeChat của anh, bỗng xuất hiện bóng lưng một cô gái đang ngắm hoàng hôn.
Tôi nhìn dáng vẻ anh mỉm cười khi nhắc đến cô ấy, bỗng nhiên hiểu ra —
Gần nước chưa chắc đã được trăng chiếu trước.
Anh chưa từng xem tôi là một lựa chọn.
Tôi không còn muốn yêu anh nữa.
Và thực tế chứng minh, trăng có lặn, thì mặt trời vẫn sẽ mọc.
Một người, cũng có thể bước đến nơi xuân về rực rỡ.

Hoài Trúc
Hoài Trúc
Ngày ta thay tỷ tỷ gả vào Bùi phủ, hắn đưa cho ta một nắm thẻ tính*, lạnh lùng nói:
*Ngụ ý là muốn ở lại phủ, ăn uống, sử dụng vật dụng thì phải trả bằng thẻ tính – tương đương tiền hoặc công lao động, không được ăn không ở không.
“Bùi phủ không nuôi người ăn không ngồi rồi. Ngươi muốn ở lại đây, ăn uống gì thì lấy thẻ tính mà trả.”
Ta rụt rè nhát gan, cẩn thận dè dặt lo toan việc nhà cho hắn, chăm sóc trong ngoài chu toàn mới miễn cưỡng được giữ lại.
Mãi đến khi sinh nhật của tỷ tỷ, hắn vung tay tiêu ngàn lượng làm quà, ta mới chợt tỉnh ngộ.
Thì ra Bùi phủ vốn không nghèo, hắn cũng chẳng phải kẻ keo kiệt, chỉ là đối với ta mới tính toán so đo đến vậy.
Ta xách tay nải, để lại một phong thư hòa ly, vừa hay gặp nha hoàn tới giục: tháng sau chưa nộp thẻ tính phí ở lại.
Ta không quay đầu lại, chỉ nói:
“Ngươi cứ nói với phu quân, Bùi phủ đắt đỏ quá, A Trúc dọn sang nơi khác ở rồi.”