Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Ở Làng, Em Rất Nhớ Anh
Ở Làng, Em Rất Nhớ Anh
Sau khi thiên kim thật trở về, tôi quay lại sống ở thôn quê.
Vị hôn phu cũ đang ở tận nước Anh nhắn tin cho tôi:
“London đang có tuyết, anh rất nhớ em. Em đang làm gì thế?”
Tôi trả lời:
“Đang cho gà ăn.”
Tần Du Lễ lại nhắn:
“Trước Giáng Sinh, em sẽ mang theo mấy con gà sang thăm anh chứ?”
Tôi từ chối:
“Không được, bà tôi mà biết sẽ đá /nh ch .t tôi mất.
Với lại, đừng nhắn tin cho tôi nữa. Vị hôn thê của anh giờ đã đổi người rồi.”

Chồng Tôi Mỗi Ngày Đều Thả Thính Tôi
Chồng Tôi Mỗi Ngày Đều Thả Thính Tôi
Sáng thứ Hai, trong cuộc họp đầu tuần.
Sếp lỡ lời, cả phòng im phăng phắc.
Chỉ mình tôi là cười khúc khích như điên.
Sếp mặt tối sầm:
“Lương Khê, lặp lại câu lúc nãy của tôi mười lần.”
Tôi: “……”
Tối về đến nhà.
Sếp quỳ. Tôi đứng.
Tôi chống hông:
“Chu Tự, chép mười lần ‘Quy tắc làm chồng’.”
Sếp: “……”

Đòi Tiền Nuôi Con Từ Bạn Trai Cũ Là Luật Sư
Đòi Tiền Nuôi Con Từ Bạn Trai Cũ Là Luật Sư
Que thử thai hiện hai vạch, tôi gọi cho người yêu cũ là một luật sư.
“Phí khám thai, tiền bồi bổ thai kỳ, làm phiền anh chi trả giúp nhé.”
Đầu dây bên kia bật cười vì tức.
“Trần Hạ, tôi có cần nhắc cho cô nhớ là chúng ta đã chia tay 3 năm rồi không?”
Tôi thở phào:
“Vậy tốt quá, anh không bỏ tiền thì cũng chẳng có lý do gì để tranh quyền nuôi con cả.”
Không còn cách nào khác, yêu một luật sư thì bản thân cũng phải có chút mưu mẹo.

Trả Thù
Trong buổi học online, bạn trai quên tắt micro.
Hơn hai trăm người đã nghe trọn cuộc hẹn hò của hắn với nhỏ đàn em.
Hôm sau, hắn bàn với tôi chuyện cưới xin, còn nhỏ đó thì ngọt ngào đòi tôi tặng quà sinh nhật.
Cả khối lặng lẽ theo dõi màn diễn của hai người, không ai mở miệng nhắc là hôm qua micro chưa tắt.
Tất cả bọn họ đều là đồng minh báo thù của tôi.

Ván Cờ Hôn Nhân
Ván Cờ Hôn Nhân
Khi con vừa tròn 1 tuổi, tôi đề nghị ly hôn.
Tôi chán ghét vợ mình đầu tóc rối bù, người lúc nào cũng nhếch nhác, vóc dáng thì xuống cấp nghiêm trọng.
Vậy mà cô ấy lại lập tức đồng ý.
“Có thể ra đi tay trắng, nhưng điều kiện là anh phải tự mình chăm sóc bé Sóc trong nửa năm. Anh thấy sao?”
Buồn cười thật, yêu cầu đó thì có gì khó?
Tôi không nhịn được mà chế giễu cô ấy:
“Chỉ là trông con thôi mà. Ai mà chịu nổi cái bộ dạng hiện tại của cô chứ?”

Chán Rồi, Bị Chồng Bệnh Kiều Ép Buộc Yêu
Chán Rồi, Bị Chồng Bệnh Kiều Ép Buộc Yêu
Năm tôi si tình mù quáng nhất.
Học bá lạnh lùng bóp cằm tôi, ánh mắt lạnh lùng:
“Giang Lê, bộ dạng vẫy đuôi cầu xin này của em thật rẻ mạt.”
Tôi dè dặt hôn lên môi anh.
“Cầu xin anh, tôi thật sự thích anh mà…”
Bị anh đè trong phòng thiết bị, hôn đến mức rơi lệ.
Sau khi kết hôn, ai cũng nói tôi có phúc, cưới được Thái tử gia của Giang Thành.
Nhưng tôi đã chán ngấy rồi.
Lâng lâng trong men say, tôi ôm lấy chàng trai nhỏ, nói:
“Người đàn ông già cỗi đó, vừa rẻ tiền vừa gây buồn nôn, sao so được với trai trẻ được chứ?”
Anh ta đỏ hoe mắt.
Vừa run rẩy cởi từng món đồ, vừa tuyệt vọng nhìn tôi.
“Tôi đã dưỡng da, còn đeo dây lưng và chuông nhỏ mà em thích… nhìn tôi đi, có thể nhìn tôi một cái được không?”

Chồng Tôi Lấy Tiền Của Tiểu Tam Để Nuôi Tôi
Chồng Tôi Lấy Tiền Của Tiểu Tam Để Nuôi Tôi
Chồng tôi dạo này thất nghiệp, nhưng vận may lại cực kỳ tốt.
Trúng xổ số được tám vạn tám, đi siêu thị bốc thăm cũng trúng ngay máy làm đẹp đắt tiền.
Xuống lầu đổ rác còn nhặt được về cho tôi một hộp đầy trang sức vàng.
Nhưng tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn.
Tôi lên mạng đăng bài cầu cứu, cư dân mạng đồng loạt khuyên tôi: của bất chính, tốt nhất nên tìm người điều tra thử hắn.
Cho đến khi tôi lướt thấy một bình luận được nhiều lượt thích:【Biết đâu hắn có người bên ngoài rồi, mấy hôm trước chẳng có một chị ba đăng bài nghi ngờ tình nhân ăn trộm sao?】
Tôi giật bắn người, lập tức lần theo chỉ dẫn đi xem bài viết.
Kết quả, mỗi món đồ mà chị ba kia báo mất đều khớp hoàn hảo với những thứ chồng tôi đem về.
Đang cân nhắc có nên báo cảnh sát không thì hắn chuyển khoản cho tôi hai trăm ngàn tệ.
Má nó, còn cân nhắc cái gì nữa!
Hắn đã trộm của chị ba để nuôi tôi rồi, chẳng phải tôi nên mắt nhắm mắt mở hay sao?

Vả Mặt Con Gái Bảo Mẫu Thích Nói Dối
Vả Mặt Con Gái Bảo Mẫu Thích Nói Dối
Bị vu oan là tiểu tam mang theo con riêng trèo cao đổi đời.
Còn cô ta lại là thiên kim tiểu thư bị đuổi khỏi nhà, sống uất ức đáng thương.
Kiếp trước, tôi bị những lời đồn bịa đặt của cô ta khiến bạn học xa lánh, bắt nạt.
Cuối cùng bị fan của cô ta t//ạt axit vào mặt rồi ép uống hóa chất đến chết.
Còn cô ta lại giả vờ quỳ trước mặt cha mẹ tôi, nói muốn thay tôi báo hiếu.
Rồi hiên ngang dọn vào căn nhà của tôi, tiêu xài tiền của tôi, mặc quần áo của tôi đi khoe khoang khắp nơi.
Cuối cùng còn nhận danh hiệu “hoa khôi dịu dàng nhân hậu” của trường.
Lúc mở mắt ra, tôi thấy cô ta đang quẹt thẻ của tôi, mặc lễ phục của tôi đi chiêu đãi tặng quà.
Tôi lập tức gọi báo cảnh sát, tố cáo cô ta trộm tài sản.

Tôi Và Ba Con Gái Bỏ Trốn Khỏi Mẹ Chồng
Tôi Và Ba Con Gái Bỏ Trốn Khỏi Mẹ Chồng
Mẹ chồng chê tôi không đẻ được con trai, đòi đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi không nói gì, chỉ dắt theo ba cô con gái bỏ đi.
Ban ngày, tôi dọn dẹp nhà cửa, còn mẹ chồng thì vừa bóc hạt dưa vừa mỉa mai:
“Đến một đứa con trai cũng không đẻ nổi, làm bà đây cũng mất mặt với hàng xóm.”
“Nếu mày vô dụng thế thì cút đi cho rồi, bên ngoài thiếu gì đứa giỏi sinh con trai cho A Minh.”
Tôi im lặng mười phút, cuối cùng hỏi bà có thật sự nghĩ như vậy không.
Bà gật đầu lia lịa.
Chồng tôi ngồi bên cũng quát lên:
“Lão tử cũng muốn đổi vợ lâu rồi. Năm sau không đẻ được con trai thì dọn đồ cút cho tôi!”
Tôi không nói thêm gì, chỉ lập tức dẫn theo 3 đứa con gái rời khỏi căn nhà đó.

Học Sinh Tôi Tài Trợ Không Muốn Để Tôi Lên Bàn Ăn
Học Sinh Tôi Tài Trợ Không Muốn Để Tôi Lên Bàn Ăn
Học sinh nghèo tôi tài trợ thi đỗ đại học.
Tôi tổ chức tiệc mừng lên đại học cho cậu ta, nhưng cậu ta lại không cho tôi ngồi cùng bàn:
“Nếu để người ta biết người tài trợ cho em chỉ là một người bình thường, sau này em còn biết ngẩng đầu lên thế nào?”
“Chị đừng đến nữa, để bạn trai thiếu gia nhà giàu của chị tới là được.”
Tôi tức đến mức tay run lên.
Tôi đã chia tay với thiếu gia đó từ lâu rồi, mà nguyên nhân chia tay lại chính là vì anh ta khinh thường cậu học sinh này.
Vậy mà cậu ta lại chẳng thèm bận tâm:
“Thiếu gia chỉ là không quan tâm đến chị thôi. Người tài giỏi như em đây, chắc chắn anh ta sẽ coi trọng.”
Tôi lập tức hủy bỏ bữa tiệc mừng lên đại học của cậu ta, cắt đứt tiền tài trợ và mọi liên hệ với cậu ta.
Được, được lắm. Vậy thì để cho cái người thiếu gia khinh thường cậu, đến coi trọng cậu đi.