Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng
Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng
Năm tôi tám tuổi, bà nội cô đơn nhặt tôi về, một đứa trẻ không ai muốn, cho tôi một mái nhà.
Chúng tôi nương tựa vào nhau, bà mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu làng, bán đồ lặt vặt, nhặt ve chai để nuôi tôi.
Tôi kiềm chế tính khí ngang tàng, trở thành cô cháu gái ngoan ngoãn của bà, học hành chăm chỉ, lớn lên như kỳ vọng của bà.
Cho đến khi tiệm tạp hóa của bà bị một tên “đánh giả” trên mạng hãm hại, yêu cầu bồi thường ba mươi vạn.
Bà cụ cả đời chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, sợ liên lụy đến tôi, lặng lẽ tr//eo cổ t//ự v//ẫn.
Khi tôi đến bệnh viện, bà đã đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói bà không còn ý chí sống.
Tên “đánh giả” kia, nhờ đoạn video bị cắt ghép ác ý, thu về vô số lượt xem và người hâm mộ, còn được tung hô là “chiến sĩ chính nghĩa”, hắn ngang nhiên tuyên bố trên mạng:
“Đối với loại dân gian xảo này, phải ra tay thật mạnh, đánh cho cửa tiệm của bà ta phá sản mới thôi!”
Nhìn bộ mặt trơ trẽn của hắn, tôi cười lạnh, ra tay mạnh à? Không phải chỉ mình mày biết làm đâu.

Tôi Và Mẹ Trọng Sinh
Tôi Và Mẹ Trọng Sinh
Những năm 90, vật chất còn khan hiếm.
Nhà mãi mới hầm được con gà, mẹ lại đem cái đùi gà cho con trai chú Vương hàng xóm.
Lúc ba hỏi đến trong bữa cơm, mẹ nói tôi là người đã ăn.
Tôi không nhận, mẹ liền mắng tôi là đồ chuyên nói dối.
“Chính mày ăn, chính mày ăn, ăn rồi còn không chịu nhận, tao đ/á/n/h ch.t cái đồ nói dối nhà mày…”
Và rồi bà thật sự lỡ tay đ/á/n/h ch.t tôi.
Lần nữa mở mắt, tôi lại đang ngồi ở mâm cơm, mẹ cười gượng bảo: đùi gà là do Phương Phương ăn.
Lần này tôi đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
“Ba, đùi gà là con ăn đó, mẹ đâu có đem cho chú Vương đâu!”

Họ Nói: Cam Chịu Mới Là Khôn Ngoan
Họ Nói: Cam Chịu Mới Là Khôn Ngoan
Tôi là một nghệ sĩ hạng ba trong giới giải trí, bỗng nổi tiếng chỉ vì một bữa cơm tất niên.
Cậu họ giả vờ say rượu làm phiền tôi, mấy người họ hàng lại khuyên nhủ:
“Ngày Tết mà.”
“Cậu ấy say rồi.”
“Không có ác ý gì đâu.”
“Dù sao cũng là bậc trưởng bối.”
Tôi cầm lấy chai rượu:
“Tôi cũng không có ác ý, giúp mọi người thêm tí sắc màu cho năm mới thôi.”
Ai mà ngờ, ông chủ nhà hàng lại lén livestream bữa cơm tất niên nhà tôi.
Cư dân mạng hả hê hết cỡ:
“Tuyệt vời ông mặt trời, chị Từ Diệu đỉnh quá!!! Mắng người đã miệng thật sự!!!”
“Phim sau, tôi muốn xem chị ấy đóng vai nữ chính mạnh mẽ!”

Trọng Sinh Rồi, Tôi Chọn Tự Mạ Vàng Cho Bản Thân
Trọng Sinh Rồi, Tôi Chọn Tự Mạ Vàng Cho Bản Thân
Thái tử gia giới Bắc Kinh đến khu ổ chuột tìm ân nhân cứu mạng.
Em gái nhốt tôi trong phòng, mặc váy trắng của tôi, với gương mặt giống tôi đến bảy phần, lao vào lòng thái tử gia.
“Tiểu Diễn, cuối cùng anh cũng tới tìm em rồi.”
Sau đó, Phó Tư Diễn bất chấp sự phản đối từ gia đình, kiên quyết cưới em gái tôi từ khu ổ chuột, được người đời ca tụng là “chiến thần tình yêu thuần khiết”.
Ngày thành hôn, em gái khiêu khích nhìn tôi, mấp máy môi:
“Kiếp này, người gả vào hào môn là tôi.”
Tôi nội tâm bình thản, không chút gợn sóng.
Sống lại một đời, so với tình yêu thuần khiết, tôi càng thích vàng ròng.

Trò Chơi Gia Sản
Trò Chơi Gia Sản
Trong tang lễ của ba tôi, cô thư ký bụng bầu đến đòi chia tài sản.
Lúc đó mẹ tôi mới biết, hóa ra ba tôi có người phụ nữ khác bên ngoài.
Nhưng điều bà không biết là, toàn bộ tài sản của ba, tôi đã sớm âm thầm chuyển hết.

Toast Nướng Nguyên Vị
Toast Nướng Nguyên Vị
Tôi là trợ lý của thái tử giới Kinh Thành.
Cuối tuần, sếp bị trễ chuyến bay.
Anh ấy liền bảo tôi đi thay anh ấy viếng mộ vợ quá cố.
Tôi xách theo bánh kem và hoa tươi đến nghĩa trang.
Trước bia mộ, tôi nhìn thấy một dãy số… cùng một cái tên rất kỳ lạ.
Trời đất ơi, chẳng phải là số QQ và nickname của tôi sao?!

Kiếp Này Không Còn Tha Thứ
Kiếp Này Không Còn Tha Thứ
Tôi là người có thể chất dược tính bẩm sinh, máu trong người có thể chữa được bách bệnh.
Kiếp trước, sau khi chữa khỏi đôi chân tàn phế của cậu ấm giàu có nhất Bắc Kinh, tôi mới biết nhà họ Bùi từng tuyên bố, ai chữa khỏi cho Bùi Kỳ An thì chính là nữ chủ nhân của nhà họ Bùi.
Bùi Kỳ An bị ép cưới tôi, còn Tô Ngưng Nguyệt – người đã leo núi hái tuyết liên để chữa bệnh cho hắn – khi nghe tin này liền thất thần, rơi xuống vách núi, không rõ sống chết.
Một năm sau, Bùi Kỳ An tìm thấy thi thể bị đóng băng của Tô Ngưng Nguyệt.
Hắn ép tôi cắt cổ tay lấy máu để cứu cô ta.
“Rõ ràng chỉ cần Nguyệt Nguyệt hái được tuyết liên về là có thể chữa khỏi cho tôi, bọn tôi sẽ đầu bạc răng long, chính cô đã hại chết cô ấy!”
“Khương Vãn, chẳng phải cô nói máu mình là thần dược sao? Vậy thì khiến Nguyệt Nguyệt sống lại đi!”
Tôi khóc lóc van xin hắn.
“Tô Ngưng Nguyệt đã chết một năm rồi, tôi chỉ có thể chữa bệnh, không thể cải tử hoàn sinh.”
Nhưng Bùi Kỳ An không nghe lời giải thích của tôi, chỉ trơ mắt nhìn tôi chảy máu đến chết.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại ngày nhà họ Bùi mời tôi đến chữa trị cho Bùi Kỳ An.
Nhìn hắn ngồi trên xe lăn, sắc mặt âm trầm, tôi khẽ cười nhạt.
“Thiếu gia Bùi, đôi chân này của anh, phế rồi, không ai chữa nổi.”

Bụng Bầu Báo Thù
Bụng Bầu Báo Thù
Chồng tôi là quán quân tán thủ toàn quốc, trong một lần thi đấu không may bị đối thủ đánh trúng chỗ hiểm, tuy không mất mạng nhưng lại dẫn đến khó có con.
Tôi cùng hắn lặn lội khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, khó khăn lắm mới mang thai được.
Hắn sợ tôi bị quấy rầy nên vừa sắp xếp cho tôi ở trong biệt thự riêng để an thai, thì quay lưng đi đã lén lút mập mờ với cô thư ký của hắn.
Cô thư ký trẻ tuổi nóng nảy ấy cứ tưởng tôi là tiểu tam lẳng lơ, tìm đến biệt thự nơi tôi đang dưỡng thai.
“Cô bụng to như thế này rồi mà vẫn không biết xấu hổ dụ dỗ chồng tôi? Hôm nay tôi phải cho cô biết kết cục của kẻ lẳng lơ là gì!”
Tôi vừa mở miệng giải thích, cô ta đã nhắm thẳng bụng tôi mà đá tới tấp.
Máu thấm đỏ váy bầu, cô ta vẫn chưa dừng tay, còn điên cuồng sai người lôi tôi ra khỏi biệt thự, nói phải cho tất cả phụ nữ trên đời thấy rằng làm tiểu tam thì không có kết cục tốt.
Tôi vật vã cầu cứu trong khu biệt thự vắng vẻ, mãi đến khi có hàng xóm phát hiện ra tôi đang hấp hối mới gọi cho chồng tôi.
Tôi nghe thấy hắn nói trong điện thoại: “Cô ấy còn nhỏ, chỉ đùa hơi quá đà thôi, chắc không đến mức chết người đâu.”
Hàng xóm đưa điện thoại cho tôi, tôi yếu đến mức không thốt ra nổi tiếng nào.
Hắn nói trong điện thoại: “Vợ à, cố chịu chút, anh xong việc sẽ về với em…”
Trong tiếng nền phía hắn vang lên âm thanh đặt cược thắng thua trong sới cá độ đấm bốc.
“Chồng ơi, cứu em với!”
“Đã bảo là anh đang cá cược đấm bốc rồi mà! Làm gì có thời gian cứu em, em cố gắng chịu thêm chút nữa đi!”
Nghe hắn nói cá độ còn quan trọng hơn tôi, tôi tức đến mức chết không nhắm mắt!
Vừa mở mắt ra, tôi phát hiện mình quay lại đúng ngày bị hành hạ đến chết hôm đó.

Trọng Sinh Xong Tôi Đồng Ý Sinh Mổ Sớm Hai Tháng Cho Chồng
Trọng Sinh Xong Tôi Đồng Ý Sinh Mổ Sớm Hai Tháng Cho Chồng
Trên đường đi siêu âm thai, tôi gặp ta i n*n g iao t hông.
Khi tỉnh lại, đứa con trong bụng đã không còn.
Tôi đ au đ ớn tột cùng, ngày ngày chìm trong nước mắt, nhưng rồi lại phát hiện ra: ta I n ạn ấy là do chính chồng tôi — Cố Tinh Hà — sắp đặt.
Anh ta cố tình sửa hệ thống phanh xe, chỉ để lấy m*u cuống rốn từ thai nhi trong bụng tôi, cứu con trai của anh ta và vợ trước — đứa bé mắc bệnh bạch cầu.
Con của họ được cứu sống, khỏe mạnh lớn lên.
Một nhà ba người vui vẻ đoàn tụ.
Còn con của tôi… chưa từng được nhìn thấy mẹ một lần.
Tôi thì sau ta i nạ n bị t àn ph ế, mất khả năng tự chăm sóc bản thân.
Khi tôi tìm đến họ để hỏi cho ra lẽ, họ chẳng những mắng nhiếc mà còn đánh tôi đến ch.t.
Và rồi tôi sống lại — đúng vào ngày đi siêu âm thai.
Tôi đặt tay lên bụng, nơi thai nhi đang khẽ đạp, âm thầm thề:
Đã cho mẹ con ta một cơ hội sống lại, vậy thì… bọn chúng — phải ch.t.

OANH THỜI
Tân phi mới nhập cung đều phải tới vấn an Hoàng hậu.
Ta ngồi ở vị trí cao, lặng lẽ nhìn Tạ Tương đang quỳ trước mặt.
Gương mặt kia, có bảy phần tương tự ta.
Bởi vì từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của nàng.
Sau này, bệ hạ đích thân tới tẩm cung của ta, chậm rãi nói:
“Oanh Thời, trẫm định lập Nam Phong làm Hoàng hậu. Sắc phong nàng làm Hoàng quý phi, được chứ?”
Ta nhìn hắn, đáy mắt là một mảnh băng lạnh.
...