Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Hoa Hồng Giữa Mùa Tuyết
Hoa Hồng Giữa Mùa Tuyết
Tôi đã cướp người đàn ông mà em gái mình ngày nhớ đêm mong.
Trong một năm cô ta đi du học, người đàn ông ấy, tay cầm tấm ảnh chụp cô ta, tìm đến tôi.
“Em biết cô gái trong ảnh này không?”
Tôi tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt giống hệt em gái, mỉm cười:
“Anh đang tìm tôi sao?”

Ba Tôi Ngoại Tình
Ba Tôi Ngoại Tình
Kiếp trước, ba tôi 59 tuổi bị phát hiện ngoại tình, ông quỳ xuống khóc lóc nhận lỗi.
Nhưng vừa làm xong thủ tục nghỉ hưu, ông liền cuỗm hết tiền trong nhà, dắt theo tiểu tam và con trai của ả cao chạy xa bay.
Mẹ tôi vì chuyện này mà mắc bệnh trầm cảm, ôm hận mà qua đời.
Tôi sống lại đúng vào ngày ba lên cơn cao huyết áp, cần cấp cứu.
Ông ngồi trong phòng khách, tay ôm ngực cầu cứu: “Uyển Uyển, mau… mau gọi xe cứu thương…”
Còn tôi thì đang nằm trong phòng ngủ, thong thả đeo tai nghe.
Ừm, bài hát này nghe hay thật.

Bạn Trai Cũ Là Đạo Sĩ
Bạn Trai Cũ Là Đạo Sĩ
Chia tay 5 năm rồi, gã bạn trai cũ từng bị tôi đá giờ lại mò về.
Còn quay sang làm thầy phong thủy.
Hắn đứng ngay trước cửa căn biệt thự mới tôi vừa mua, nói: “Tôi coi rồi, căn nhà này phong thủy có vấn đề.”
Nghĩ đến địa vị của hắn trong giới huyền học, tôi ráng nhịn.
Ai ngờ hắn lại nhìn sang đứa nhỏ đứng cạnh tôi.
“Xem qua là biết, đứa này là con tôi.”
Tôi sững người tại chỗ.
Vãi thật!
Cái này cũng tính ra được à?

Trả Em 18GB!
Trả Em 18GB!
Sau khi Bạch Nguyệt Quang của Lục Cảnh Thâm trở về nước, anh ta đưa tôi 50 triệu tệ phí chia tay và một căn nhà trị giá cả trăm triệu.
Tôi không khóc lóc, cũng chẳng làm ầm ĩ.
Cầm tiền, đường ai nấy đi trong êm đẹp.
Ai ngờ, ngay hôm sau, loạt ảnh thân mật của tôi và anh ta lại tràn lan khắp mạng.
Đến mức tốn bao nhiêu tiền cũng không xử lý hết được.
Bạch Nguyệt Quang khóc lóc ở sân bay.
Lục Cảnh Thâm nổi trận lôi đình, nửa đêm đập cửa nhà tôi điên cuồng, chất vấn:
“Có phải em làm không?”
Tôi tất nhiên phủ nhận, ai mà biết được có phải do con Bạch Nguyệt Quang kia giở trò không?
Nhưng khi tôi nhìn thấy những bức ảnh đó, cả người chết lặng.
“Đứa nào dám hack ổ lưu trữ của bà vậy trời???”

Kế Hoạch Trốn Chạy Bất Thành
Kế Hoạch Trốn Chạy Bất Thành
Lúc mặc quần áo, liệm x//ác cho “chồng”, tôi nhận ra người nằm đó không phải anh ta mà là em trai song sinh của anh.
Còn chồng tôi – chính là người đàn ông đang tất bật thu dọn hành lý bên nhà hàng xóm, sốt sắng chuẩn bị cùng nữ sinh viên đại học kia đi vùng kinh tế mới.
Rất nhanh sau đó, Trịnh An dắt tay cô gái kia đến chào tạm biệt tôi.
Anh ta nói: “Chị dâu, đợi bọn em trở về sẽ mời chị uống rượu mừng.”
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại bỏ cả công việc ổn định ở Cục thành phố chỉ để đi theo cô gái kia, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của anh.
Thế nhưng chưa đầy ba tháng sau, Trịnh An đã hối hận.
Anh ta bỏ trốn khỏi vùng kinh tế mới, quỳ rạp dưới chân tôi cầu xin tha thứ:
“Vợ ơi, anh là Trịnh Bình đây… Là anh mà!”
“Anh xin em, hãy giúp anh chứng minh thân phận. Anh không muốn quay lại nơi đó nữa, nơi đó chỉ toàn ác mộng…”
Tôi lạnh lùng tát anh ta một cái:
“Anh cả anh đã ch* rồi. Chỉ để trốn cải tạo mà dám dựng chuyện như vậy sao? Cứ đợi mà bị bêu rếu giữa phố đi!”

Bi Kịch Trên Chiếc Xe Sang
Bi Kịch Trên Chiếc Xe Sang
Vào ngày A thị mưa to gió lớn, một cây cổ thụ bật gốc đ .è nát một chiếc xe sang, hai người trong xe t .ử v0ng tại chỗ.
Chiếc xe đó cực kỳ hiếm, trong nhóm lớp bàn tán rôm rả, bảo rằng cả thành phố chỉ có một chiếc như vậy.
Bạn học Trần Ngọc Tú ghé sát tai tôi, hí hửng nói:
“Xong rồi! Chắc chắn là con bảo thời kê nhà cậu đấy, ba mẹ cậu tiêu đời rồi!”
“Chắc lại lái xe đi khoe khoang, bị cây đập ch .t thì đáng đời! Ha ha ha!”
“Lý Tiểu Đào, người mà kiêu căng quá cũng không có kết cục tốt đâu, coi chừng người tiếp theo ch .t là cậu đó!”
Tôi hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng.
Bỗng điện thoại nhận được tin nhắn:
【Tiểu Đào, trời mưa trên đường về có to lắm không con?】
【Ba mẹ giờ chẳng ra ngoài nổi, chắc không đến đón con ở điểm cuối được rồi.】
Tôi vừa lau nước mắt vừa vội nhắn lại:
【Gì cơ? Không phải chiếc xe gặp nạn là xe nhà mình sao? Vậy ba mẹ…】
Mẹ tôi gửi một tin nhắn thoại, giọng dè dặt:
【Là nhà Trần Ngọc Tú, ba mẹ con bé thuê một chiếc y hệt xe nhà mình.】

Ngàn Lần Mộng Tìm Người
Ngàn Lần Mộng Tìm Người
Mùa hè năm 1983, văn phòng giáo viên trường cấp ba Hưng Hoa.
“Thầy Vương, em suy nghĩ xong rồi. Em sẽ tiếp tục học lên, nhưng đổi từ suất vào Bắc Đại sang chuyên ngành Giải mật của Đại học Quốc phòng.”
Gió cuối thu se lạnh, thân hình Trình Dịch Kiều mảnh mai yếu ớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Thầy Vương ngây ra trong giây lát, sau đó vui mừng tột độ:
“Cuối cùng em cũng chịu nghĩ thông rồi à, Trình Dịch Kiều! Thầy còn tưởng em định nhường suất vào Bắc Đại cho em họ chỉ vì muốn cưới Tham mưu Sĩ. Nhưng chuyên ngành Giải mật của Đại học Quốc phòng thì rất đặc biệt, phải xóa bỏ thân phận, sống ẩn danh. Em đã bàn bạc với gia đình chưa?”
“Không cần bàn. Chuyện này em tự quyết.”
Nghe nhắc đến hai chữ “gia đình”, trong mắt Trình Dịch Kiều thoáng hiện lên đau đớn, nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại.
Một khi đã biến mất khỏi thế giới của họ, có lẽ sẽ không còn ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì từ cô nữa.

Hối Hận Đã Muộn
Hối Hận Đã Muộn
Hai thanh mai trúc mã của tôi cùng lúc đem lòng yêu cô học sinh nghèo mà nhà tôi đang tài trợ, đến mức không tiếc lao vào đánh nhau vì cô ta.
Tôi vốn không quan tâm, cho đến khi chính buổi tiệc mừng công do tôi tự tay chuẩn bị lại đột ngột biến thành lễ đính hôn giữa cô ta và thanh mai trúc mã của tôi – Cố Cẩn Văn.
Cô ta mặc chiếc váy do mẹ tôi thiết kế khi còn sống, đứng trên sân khấu rực rỡ chói mắt.
Tôi suy sụp òa khóc, mất kiểm soát yêu cầu cô ta cởi đồ ra, nhưng lại bị người ta mắng là điên, trở thành trò cười khắp thành phố.
Giữa lúc hỗn loạn tranh cãi, thanh mai trúc mã khác – Kỷ Tu Viễn – lại cầm một bó hoa hồng thật lớn cùng nhẫn kim cương quỳ một gối cầu hôn tôi, ánh mắt chân thành tha thiết.
Tôi tưởng hắn thật lòng, nên đã đồng ý.
Nhưng ba năm sau khi cưới, tôi vô tình nghe thấy hắn trò chuyện với bạn.
“Tu Viễn, cưới rồi thì sống đàng hoàng một chút, đừng để Tâm Tâm phát hiện cậu vẫn còn qua lại với Lâm Dĩ Đường.”
“Yên tâm, cô ấy sẽ không biết đâu. Nếu năm đó Đường Đường không chọn Cố Cẩn Văn, vì muốn cô ấy hạnh phúc thì sao tôi lại quay sang cưới Thẩm Trúc Tâm?”
“Chỉ cần Đường Đường hạnh phúc, tôi cam lòng hy sinh bản thân. Nhưng con người rốt cuộc cũng sẽ thay đổi, giờ tôi chỉ mong Thẩm Trúc Tâm biến khỏi cuộc đời tôi.”
Đã vậy thì, tôi rời đi như hắn mong muốn.

Nữ Thực Tập Sinh Không Thể Đụng Vào
Nữ Thực Tập Sinh Không Thể Đụng Vào
Sau khi bị ghét trên mạng, tôi rời làng giải trí để về nhà bán túi xách, làm nhân viên thực tập tại cửa hàng hàng hiệu.
Đối thủ đã chạy đến để sỉ nhục tôi.
Cô ta bắt tôi quỳ xuống phục vụ, nếu không sẽ khiến tôi bị đuổi việc ngay lập tức, vì cô ta là người đại diện cho mùa sau được chủ thương hiệu lựa chọn.
Không ai nói cho cô ta biết rằng, thương hiệu này thuộc về gia đình tôi sao?
“Xin lỗi, khi nào tôi nói muốn ký hợp đồng với cô vậy?”

Chồng Ký Sinh
Chồng Ký Sinh
Chồng tôi là quán quân tán thủ toàn quốc. Trong một lần thi đấu, anh ấy không may bị đối thủ đánh trúng vùng hiểm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại dẫn đến khó khăn trong việc sinh con.
Tôi đã cùng anh ấy tìm đến vô số danh y khắp thế giới, mãi mới có thể mang thai đứa con đầu lòng. Vì sợ tôi bị quấy rầy, anh đã sắp xếp cho tôi ở trong một biệt thự độc lập để an thai. Nhưng trước khi tôi kịp ổn định, anh đã mải mê cùng cô thư ký trẻ tuổi của mình dây dưa tình cảm.
Cô thư ký trẻ tự cho mình là đúng, nghĩ rằng tôi là một kẻ thứ ba không biết liêm sỉ, quyến rũ chồng cô ta. Vậy là cô ta tìm đến biệt thự, nơi tôi đang an thai.
“Cô bụng to thế này mà còn không biết xấu hổ, quyến rũ chồng tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái giá của việc làm kẻ đê tiện là gì!”
Mặc cho tôi cố gắng giải thích, cô ta không thèm nghe, nhắm thẳng vào bụng tôi mà đá mạnh.
Máu loang đỏ chiếc váy bầu của tôi. Nhưng cô ta vẫn điên cuồng, ra lệnh cho người làm của mình lôi tôi ra khỏi biệt thự, muốn cả thế giới biết rằng làm kẻ thứ ba sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tôi quằn quại trong khu biệt thự vắng vẻ, cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể dần yếu đi. Mãi đến khi người hàng xóm tốt bụng phát hiện, mới gọi cho chồng tôi.
Tôi nghe tiếng anh qua điện thoại, giọng thờ ơ:
“Cô ta còn trẻ, chỉ đùa hơi quá thôi, chắc không đến nỗi xảy ra chuyện lớn.”
Người hàng xóm đưa điện thoại cho tôi, nhưng tôi đã yếu đến mức không thể phát ra âm thanh.
“Vợ à, em cố chịu một chút, đợi anh bận xong sẽ về thăm em…”
Từ điện thoại vọng lại âm thanh ồn ào của tiếng đặt cược, tiếng người cổ vũ trong sòng đấu quyền.
“Chồng ơi… cứu em!”
“Đã nói là anh đang cá cược quyền anh mà! Đâu có thời gian cứu em, em cố chịu thêm chút nữa đi!”
Trong khoảnh khắc đó, nghe được rằng đánh cược còn quan trọng hơn mạng sống của tôi, trái tim tôi như bị xé nát. Tôi tức giận đến mức ngạt thở, đôi mắt tối sầm lại và hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã sống lại, trở về đúng ngày hôm ấy ngày tôi bị đánh đến sảy thai.