Báo Thù
Nhân vật chính vì nỗi hận sâu sắc mà lên kế hoạch trả thù. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp cùng trọng sinh hoặc xuyên không để tạo sự bất ngờ.
Truyện mới cập nhật
Chính Thê Không Dễ Chọc
Chính Thê Không Dễ Chọc
Trong ta/ng lễ của con trai.
Tiểu thiếp của Lục Minh ôm một bé trai hôn mê xông vào linh đường, quỳ rạp trước linh vị, cầu xin phu nhân cứu lấy hài tử của nàng.
Phu nhân giả vờ nổi giận:
“Đây là chốn ngươi có thể tùy tiện đặt chân vào sao? Cút đi!”
Nhưng ả không cam lòng, bò đến trước mặt ta:
“Phu nhân, xin người thương xót…”
Ta đỡ ả dậy, mỉm cười ôn hòa, sắp xếp cho mẹ con họ ở lại trong phủ.
Tông thân đều khen ta khoan hậu độ lượng, ngay cả bà mẫu cũng ánh lên vẻ hài lòng.
Chỉ là… ta ghé sát tai nữ nhi khẽ dặn:
“Linh Nhi, nhìn cho rõ, đối phó với tiểu thiếp thế nào, hôm nay nương chỉ dạy con một lần.”
Đoạn Tuyệt Cũng Là Một Loại Báo Hiếu
Đoạn Tuyệt Cũng Là Một Loại Báo Hiếu
Tôi ra nước ngoài một năm, lúc trở về nhà thì sững sờ: khu vườn cây xanh của biệt thự đã biến thành… ruộng rau.
Người cha vốn quen sống an nhàn của tôi lúc này đang đội chiếc mũ rơm, cúi người trên mảnh đất, mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng gắt, “hừ hừ” làm cỏ.
“Ba!”
Tôi lao tới, giật lấy cái cuốc trong tay ông, đau lòng kêu lên: “Nắng gắt thế này, sức khỏe ba sao chịu nổi chứ!”
Gương mặt ba tôi đỏ bừng vì nắng, ánh mắt thoáng tránh né nhưng vẫn cứng miệng nói: “Có gì đâu, hồi trẻ ba chuyện gì cũng từng làm rồi!”
Đúng lúc đó, từ phòng khách bước ra một người phụ nữ xinh đẹp. Cô ta sải bước nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã.
Tôi nhìn kỹ, hít sâu một hơi lạnh, đột nhiên nhớ ra chẳng phải đây chính là Cao Mẫn, người giúp việc mà tôi thuê từ công ty dịch vụ gia đình sao?
Vì tôi thường xuyên ở nước ngoài, để hiếu thuận với ba mẹ, tôi đặc biệt trả lương cao thuê một bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc họ.
Thấy cảnh này, mặt tôi lập tức sa sầm xuống.
Cao Mẫn thấy vẻ mặt không vui của tôi, thoáng lộ ra chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó đã tươi cười rạng rỡ nói:
“Chị là cô chủ Xu phải không? Đừng hiểu lầm, ông cụ đang rèn luyện thân thể thôi ạ. Cách sống gần gũi thiên nhiên như thế này rất tốt cho sức khỏe người già, giúp trường thọ đó ạ!”
Cô tưởng tôi là kẻ ngốc à?
Không thèm nghe cô ta nói bậy, tôi kéo ba vào nhà.
Cao Mẫn vẫn đi theo sát phía sau, không hề lộ vẻ chột dạ, ngược lại còn vô cùng tự tin.
Vượt Núi Xuyên Sông
Vượt Núi Xuyên Sông
Toàn gia bị lưu đà/y đến Ninh Cổ Tháp, ta đem không gian chất đầy, nuôi sống cả nhà.
Sau khi được đại xá quay về kinh, phu quân lại vì bạch nguyệt quang mà vứt bỏ ta nơi lãnh viện.
Đêm đó, hắn vì muốn chọc nàng ta cười mà đốt p/háo suốt cả đêm, tàn lửa bén vào viện của ta.
Qua cánh cửa khép ch/ặt, ta nghe thấy nhi tử muốn xông vào cứu hỏ/a, nhưng lại bị bà mẫu cản lại.
“Người như Lâm di nếu là mẫu thân ngươi, có thể mượn thế lực Lâm tướng gia chấn hưng gia tộc, trợ giúp ngươi bước vào triều làm quan.
Nhưng thân mẫu ngươi lại chỉ là nữ nhi của tội t/hần, chỉ biết kéo ngươi xuống nước.”
Cánh cửa từng muốn xông vào cứu ta kia, rốt cuộc vẫn không được đẩy ra.
Mở mắt lần nữa, ta trở về ngày cả nhà bị lư/u đày năm đó.
Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Xuyên không đã 40 năm, phu quân từng hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi người nay lại đưa về một nữ tử xuyên không 16 tuổi, muốn nạp nàng ta làm quý thiếp.
Ta nói đối phương quá trẻ, tuổi còn có thể làm nữ nhi hắn.
Hắn lại đáp:
“Thấy nàng, ta như thấy lại dáng vẻ tiêu dao tự tại năm xưa của nàng.”
“Vì một lời hứa, 40 năm qua ta chỉ giữ lấy mình nàng, như thế còn chưa đủ sao?”
Ta không đồng ý.
Con trai do chính thê sinh ra liền mắng ta nhỏ nhen ghen tuông.
Nàng dâu vốn là kẻ hưởng lợi cũng khuyên ta nên độ lượng bao dung.
Ngay cả cháu nội, cháu dâu cũng ầm ĩ chê ta tuổi già mà vẫn ương ngạnh tùy hứng.
Ta giận quá mà ngã ngửa ra sau, vậy mà không một ai đỡ lấy ta.
May thay, hệ thống đã lâu không xuất hiện lại hiện lên hỏi ta có muốn trở về hiện đại hay không.
Ta không chút do dự mà gật đầu.
Một đạo bạch quang lóe lên, khi ta mở mắt, trong phòng vẫn là đám người ấy.
Bên tai vang lên tiếng giận dữ:
“Hôm nay nạp thiếp, bất kể nàng có đồng ý hay không, ta cũng nhất định phải làm!”
…Khốn thật.
Lại mang bọn họ theo về luôn rồi!
Cô Ấy Không Còn Là Của Anh
Cô Ấy Không Còn Là Của Anh
Tôi bẩm sinh có giác quan thứ sáu cực nhạy, đêm qua mơ thấy công ty sắp phá sản, chỉ có mua được một nghiên mực cổ trong buổi đấu giá mới có thể hóa giải tai ương.
Tôi đã dặn dò chồng đừng động vào số tiền trong tài khoản, vậy mà lúc “châm đèn trời”, xác minh số dư thất bại.
Nhìn thấy thông báo trừ 1,88 tệ trong dịch vụ tiết kiệm “Bút Bút Tán”, tôi chợt hiểu ra cuộc hôn nhân bảy năm giữa tôi và Hạ Dụ Thành, đến đây là kết thúc rồi.
Rời khỏi sàn đấu giá, tôi lập tức đến bệnh viện làm thủ thuật bỏ thai, rồi tìm luật sư để chuẩn bị đơn ly hôn.
Sau này, khi Hạ Dụ Thành nhìn thấy tờ thỏa thuận ly hôn, anh ta còn ngây ra, không hiểu chuyện gì.
“Em à, em đang đùa sao? Thực tập sinh ở công ty tiện tay giúp anh mở dịch vụ ‘Bút Bút Tán’, không cẩn thận trừ mất 1,88 tệ. Chỉ vì thiếu đúng 1,88 tệ trong tài khoản 50 triệu, mà em đòi ly hôn anh ư?”
“Đúng vậy, chỉ vì 1,88 tệ này.”
Trò Chơi Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Trò Chơi Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chị gái tôi 44 ngày hôm đó, chồng tôi đã n h//ố.t tôi, một phụ nữ đang mang thai 3 tháng, vào trong tủ khử trùng.
“Loại đàn bà lòng dạ dơ b/ẩn, ở đây mà thanh lọc tâm hồn ô uế xấu xa của cô đi!”
“Cô hại ch .t Khấu Khấu, tôi không bắt cô đi ch .t theo đã là nhân từ lắm rồi!”
“Cô còn sống buông thả, không giữ đạo làm vợ, giờ t/iêm cho cô ít v/i kh/uẩ/n để chữa cái bệnh phụ khoa đáng xấu hổ kia luôn!”
Chị tôi là “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ta.
Tôi chẳng khác gì bát cơm nguội thiu.
Chị bị tr/ầ m cả/m là giả, tôi mắc chứng sợ không gian kín là thật.
Tôi tuyệt vọng gi/ãy g/iụa trong t/ủ khử trùng, cuối cùng ch .t vì ng//ộ đ ộ/c ozone.
Châm biếm thay, hóa ra cái ch .t của chị gái cũng là giả.
Cô ta hồi sinh, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
Chồng tôi ôm lấy chị gái đầy nhiệt tình, để mặc t/h/i t.h ể tôi thối rữa mục nát trong chiếc tủ chật hẹp.
Một tuần sau, hắn nắm tay chị gái mở cửa tủ.
“Kiều Diệp, cô đã ăn năn hối cải chưa?”
Giang Hà
Giang Hà
Chồng tôi lỡ gửi nhầm tin nhắn cho “em gái kết nghĩa” sang máy tôi.
【Cô ấy đến tháng, không cho anh đụng vào. Anh đang đứng dưới nhà em rồi đấy, ra ngoài nhớ mặc cái váy ren anh mới mua cho nhé.】
Tôi cúi đầu nhìn que thử thai trong tay.
Hai vạch.
Nếu ba đứa bé đã không chung thủy, vậy thì tôi sẽ chọn một người khác, chung thủy hơn.
Tôi xoay người, chụp lại que thử thai rồi đăng vào group chat.
【Ai lên tiếng đầu tiên, người đó sẽ là cha đỡ đầu của con tôi.】
Group vốn im lìm bỗng như nổ tung.
【Làm bố không cần trách nhiệm? Tôi tới!】
【Xí, trễ mất rồi! Chị yêu dấu, cho em làm bố nhỏ được không?】
Tôi đang lướt TikTok, muốn xem người ta thường thông báo chuyện có thai cho chồng như thế nào.
Nhìn người chồng trong video xúc động rơi nước mắt khi biết tin vợ mang thai, tôi bất giác mơ mộng.
Liệu khi biết tôi có con, Lục Minh có xúc động như vậy không?
…
Không Còn Là Cái Bóng
Không Còn Là Cái Bóng
Ngày kỷ niệm kết hôn.
Tạp chí quốc tế hàng đầu vừa đăng tải bài báo trang bìa mới nhất.
Bài luận văn đủ sức làm chấn động cả giới học thuật, nhưng ở phần tác giả lại là một cái tên xa lạ với tôi – Lâm Sở Sở.
Mà cô ta chính là học trò đắc ý nhất của chồng tôi – Cố Tri Ngôn.
Tôi nhìn tin nhắn mà Cố Tri Ngôn gửi đến cách đây mười phút:
【Vãn Khanh, tối nay nhóm nghiên cứu có buổi hội thảo quan trọng, kỷ niệm ngày cưới chúng ta để hôm khác bù nhé.】
Tôi mở tập tin PDF của bài luận văn ấy, chụp lại toàn bộ bản thảo gốc để lưu trữ.
Rồi bấm gọi cho luật sư sở hữu trí tuệ.
Không Thẹn Với Lòng
Không Thẹn Với Lòng
Tôi và Lục Minh là đôi vợ chồng trẻ đã bên nhau từ thuở học sinh.
Từ chiếc áo đồng phục đến chiếc váy cưới, từ tầng hầm chật hẹp đến căn biệt thự riêng biệt, chúng tôi đã đi cùng nhau suốt 12 năm.
Tôi từng nghĩ rằng hôn nhân của chúng tôi vững như bàn thạch, cho đến khi tôi phát hiện anh ấy ngo/ại tìn/h.
Hôm đó, anh đang ở bệnh viện cùng tôi chờ sinh, thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Giọng cô gái bên kia run rẩy nức nở, khẩn thiết cầu xin Lục Minh đến với cô ta.
Lục Minh ngập ngừng một lúc rồi quay người… bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bỏ lại đứa con chưa chào đời.
Bỏ lại người vợ đã cùng anh đi hết 12 năm cuộc đời.
Và bỏ lại luôn cả mái ấm mà chúng tôi đã vất vả mới gây dựng được.
Gả Thay
Gả Thay
Sau khi phụ thân bị bãi quan, ông đưa đích mẫu cùng các đệ muội từ kinh thành trở về.
Trong tiệc tiếp đón, phụ thân liếc nhìn nương ta, nhàn nhạt nói:
“Bao năm không gặp, lễ nghi đều quên sạch rồi sao?”
Nương khựng lại, khiêm nhường đứng dậy:
“Là thiếp thất lễ, thiếp xin hầu phu nhân dùng bữa.”
Ta cúi đầu, uất ức, lại thấy nương chỉ toàn gắp những món cay xè vào bát đích mẫu.
“Phu nhân, mời dùng.”
Đích mẫu hé miệng, nhìn phụ thân một cái, muốn nói lại thôi.
Ta quên mất, đích mẫu đến từ vùng Giang Hoài, không ăn được cay.