Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Bi Kịch Trên Chiếc Xe Sang
Bi Kịch Trên Chiếc Xe Sang
Vào ngày A thị mưa to gió lớn, một cây cổ thụ bật gốc đ .è nát một chiếc xe sang, hai người trong xe t .ử v0ng tại chỗ.
Chiếc xe đó cực kỳ hiếm, trong nhóm lớp bàn tán rôm rả, bảo rằng cả thành phố chỉ có một chiếc như vậy.
Bạn học Trần Ngọc Tú ghé sát tai tôi, hí hửng nói:
“Xong rồi! Chắc chắn là con bảo thời kê nhà cậu đấy, ba mẹ cậu tiêu đời rồi!”
“Chắc lại lái xe đi khoe khoang, bị cây đập ch .t thì đáng đời! Ha ha ha!”
“Lý Tiểu Đào, người mà kiêu căng quá cũng không có kết cục tốt đâu, coi chừng người tiếp theo ch .t là cậu đó!”
Tôi hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng.
Bỗng điện thoại nhận được tin nhắn:
【Tiểu Đào, trời mưa trên đường về có to lắm không con?】
【Ba mẹ giờ chẳng ra ngoài nổi, chắc không đến đón con ở điểm cuối được rồi.】
Tôi vừa lau nước mắt vừa vội nhắn lại:
【Gì cơ? Không phải chiếc xe gặp nạn là xe nhà mình sao? Vậy ba mẹ…】
Mẹ tôi gửi một tin nhắn thoại, giọng dè dặt:
【Là nhà Trần Ngọc Tú, ba mẹ con bé thuê một chiếc y hệt xe nhà mình.】

Ngàn Lần Mộng Tìm Người
Ngàn Lần Mộng Tìm Người
Mùa hè năm 1983, văn phòng giáo viên trường cấp ba Hưng Hoa.
“Thầy Vương, em suy nghĩ xong rồi. Em sẽ tiếp tục học lên, nhưng đổi từ suất vào Bắc Đại sang chuyên ngành Giải mật của Đại học Quốc phòng.”
Gió cuối thu se lạnh, thân hình Trình Dịch Kiều mảnh mai yếu ớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Thầy Vương ngây ra trong giây lát, sau đó vui mừng tột độ:
“Cuối cùng em cũng chịu nghĩ thông rồi à, Trình Dịch Kiều! Thầy còn tưởng em định nhường suất vào Bắc Đại cho em họ chỉ vì muốn cưới Tham mưu Sĩ. Nhưng chuyên ngành Giải mật của Đại học Quốc phòng thì rất đặc biệt, phải xóa bỏ thân phận, sống ẩn danh. Em đã bàn bạc với gia đình chưa?”
“Không cần bàn. Chuyện này em tự quyết.”
Nghe nhắc đến hai chữ “gia đình”, trong mắt Trình Dịch Kiều thoáng hiện lên đau đớn, nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại.
Một khi đã biến mất khỏi thế giới của họ, có lẽ sẽ không còn ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì từ cô nữa.

Hối Hận Đã Muộn
Hối Hận Đã Muộn
Hai thanh mai trúc mã của tôi cùng lúc đem lòng yêu cô học sinh nghèo mà nhà tôi đang tài trợ, đến mức không tiếc lao vào đánh nhau vì cô ta.
Tôi vốn không quan tâm, cho đến khi chính buổi tiệc mừng công do tôi tự tay chuẩn bị lại đột ngột biến thành lễ đính hôn giữa cô ta và thanh mai trúc mã của tôi – Cố Cẩn Văn.
Cô ta mặc chiếc váy do mẹ tôi thiết kế khi còn sống, đứng trên sân khấu rực rỡ chói mắt.
Tôi suy sụp òa khóc, mất kiểm soát yêu cầu cô ta cởi đồ ra, nhưng lại bị người ta mắng là điên, trở thành trò cười khắp thành phố.
Giữa lúc hỗn loạn tranh cãi, thanh mai trúc mã khác – Kỷ Tu Viễn – lại cầm một bó hoa hồng thật lớn cùng nhẫn kim cương quỳ một gối cầu hôn tôi, ánh mắt chân thành tha thiết.
Tôi tưởng hắn thật lòng, nên đã đồng ý.
Nhưng ba năm sau khi cưới, tôi vô tình nghe thấy hắn trò chuyện với bạn.
“Tu Viễn, cưới rồi thì sống đàng hoàng một chút, đừng để Tâm Tâm phát hiện cậu vẫn còn qua lại với Lâm Dĩ Đường.”
“Yên tâm, cô ấy sẽ không biết đâu. Nếu năm đó Đường Đường không chọn Cố Cẩn Văn, vì muốn cô ấy hạnh phúc thì sao tôi lại quay sang cưới Thẩm Trúc Tâm?”
“Chỉ cần Đường Đường hạnh phúc, tôi cam lòng hy sinh bản thân. Nhưng con người rốt cuộc cũng sẽ thay đổi, giờ tôi chỉ mong Thẩm Trúc Tâm biến khỏi cuộc đời tôi.”
Đã vậy thì, tôi rời đi như hắn mong muốn.

Chồng Ký Sinh
Chồng Ký Sinh
Chồng tôi là quán quân tán thủ toàn quốc. Trong một lần thi đấu, anh ấy không may bị đối thủ đánh trúng vùng hiểm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại dẫn đến khó khăn trong việc sinh con.
Tôi đã cùng anh ấy tìm đến vô số danh y khắp thế giới, mãi mới có thể mang thai đứa con đầu lòng. Vì sợ tôi bị quấy rầy, anh đã sắp xếp cho tôi ở trong một biệt thự độc lập để an thai. Nhưng trước khi tôi kịp ổn định, anh đã mải mê cùng cô thư ký trẻ tuổi của mình dây dưa tình cảm.
Cô thư ký trẻ tự cho mình là đúng, nghĩ rằng tôi là một kẻ thứ ba không biết liêm sỉ, quyến rũ chồng cô ta. Vậy là cô ta tìm đến biệt thự, nơi tôi đang an thai.
“Cô bụng to thế này mà còn không biết xấu hổ, quyến rũ chồng tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái giá của việc làm kẻ đê tiện là gì!”
Mặc cho tôi cố gắng giải thích, cô ta không thèm nghe, nhắm thẳng vào bụng tôi mà đá mạnh.
Máu loang đỏ chiếc váy bầu của tôi. Nhưng cô ta vẫn điên cuồng, ra lệnh cho người làm của mình lôi tôi ra khỏi biệt thự, muốn cả thế giới biết rằng làm kẻ thứ ba sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tôi quằn quại trong khu biệt thự vắng vẻ, cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể dần yếu đi. Mãi đến khi người hàng xóm tốt bụng phát hiện, mới gọi cho chồng tôi.
Tôi nghe tiếng anh qua điện thoại, giọng thờ ơ:
“Cô ta còn trẻ, chỉ đùa hơi quá thôi, chắc không đến nỗi xảy ra chuyện lớn.”
Người hàng xóm đưa điện thoại cho tôi, nhưng tôi đã yếu đến mức không thể phát ra âm thanh.
“Vợ à, em cố chịu một chút, đợi anh bận xong sẽ về thăm em…”
Từ điện thoại vọng lại âm thanh ồn ào của tiếng đặt cược, tiếng người cổ vũ trong sòng đấu quyền.
“Chồng ơi… cứu em!”
“Đã nói là anh đang cá cược quyền anh mà! Đâu có thời gian cứu em, em cố chịu thêm chút nữa đi!”
Trong khoảnh khắc đó, nghe được rằng đánh cược còn quan trọng hơn mạng sống của tôi, trái tim tôi như bị xé nát. Tôi tức giận đến mức ngạt thở, đôi mắt tối sầm lại và hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã sống lại, trở về đúng ngày hôm ấy ngày tôi bị đánh đến sảy thai.

Thiên Kim Thật Dắt Tôi Đi Thi Đại Học
Thiên Kim Thật Dắt Tôi Đi Thi Đại Học
Ba tháng trước kỳ thi đại học, “thiên kim thật” của nhà họ Giang trở về.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra mình chỉ là “thiên kim giả” kẻ đã sống nhờ danh nghĩa của người khác bao năm trời.
Đã là thiên kim giả thì cũng nên biết thân biết phận.
Vì thế, ngay ngày thiên kim thật trở về, tôi chuẩn bị lặng lẽ rút lui, không làm phiền họ đoàn tụ gia đình.
Không ngờ vừa vào cửa, thiên kim thật Giang Nhuyễn, liền lao thẳng về phía tôi.
Tôi cảnh giác cao độ, nhìn cô ấy lục lục trong cặp sách.
Báo động đỏ bật lên trong đầu:
Khoan đã! Cô ta chẳng lẽ vì tôi cướp mất cha mẹ của cô ta, nên định liều mình với tôi luôn hả?!
Kết quả…
Cô ấy lấy ra vài tờ đề thi.
“Làm đi, thời gian không còn nhiều. Làm bài kiểm tra toán đầu vào trước, dựa vào kết quả sẽ lên kế hoạch học bù phù hợp.”
Hả?
Ủa rồi… cái quái gì đang diễn ra vậy?
Đây là kiểu báo thù mới à?
…

Có Phước Mà Không Biết Hưởng
Có Phước Mà Không Biết Hưởng
Tôi lướt trúng tài khoản phụ của chị dâu mình.
Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra chị dâu mà bề ngoài luôn dịu dàng ấy, sau lưng lại không ngừng m/ắ/n/g chửi mẹ tôi.
“Con m/ẹ chồng đ/ộc ác ăn tôm hùm Úc với cua hoàng đế, lại bắt tôi – đứa đang mang thai – phải ăn sâu!”
Ảnh kèm theo lại là hộp đông trùng hạ thảo tôi mua hết hai trăm triệu.

Mùng Một Tết, Chồng Tôi Giả Chết, Tôi Tiễn Anh Ta Đi Hỏa Táng Thật
Mùng Một Tết, Chồng Tôi Giả Chết, Tôi Tiễn Anh Ta Đi Hỏa Táng Thật
Tôi là vợ hợp pháp của một tên cặn bã.
Mùng Một Tết năm ấy, tôi đột nhiên thèm uống nước dừa tươi.
Chồng tôi không nói không rằng liền chạy ra ngoài mua cho bằng được.
Không ngờ, giữa đường anh ta lên cơn đau tim, ch .t ngay tại chỗ.
Tôi đau đớn tột cùng lao đến bệnh viện, còn chưa kịp khóc thì đã bị mẹ chồng tát cho mười cái như trời giáng, đến mức ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, thứ chờ đón tôi chỉ là một hộp tro cốt và khoản nợ chồng để lại, hơn chục triệu.
Từ đó, tôi bất chấp mạng sống cày cuốc trả nợ.
Mãi đến mười lăm năm sau mới trả xong.
Lúc ấy, người tôi đầy bệnh tật, đang đi nhặt rác trong khu nhà giàu, thì bất ngờ thấy chồng tôi – người đã ch .t mười lăm năm trước – bước xuống từ một chiếc xe sang, tay dắt một phụ nữ và một đứa bé.
Tôi chặn anh ta lại hỏi cho ra lẽ, thì bị anh ta đá văng ra xa.
Anh ta cười nhạo tôi:
“Diệp Vi Vi, cô đúng là một con ngu không thể tả.”
“Tôi chỉ không muốn chia tài sản nên mới giả ch .t để thoát khỏi cô, ai ngờ lại lừa dễ như vậy.”
“Nợ tôi không cần trả, cô lại tự ôm hết vào người, nhờ cô mà giờ ba người nhà tôi mới được sống cuộc sống như giới thượng lưu.”
Tôi tức đến mức ch .t tại chỗ.
Lần nữa mở mắt ra.
Tôi quay về đúng ngày mùng Một Tết năm ấy.

CHỈ RUNG ĐỘNG VÌ EM
“Cô gái mà con trai tôi bao nuôi chính là cô đấy à?”
Là một con chim hoàng yến trong lồng, tôi luôn làm tròn bổn phận của mình.
Trước ánh mắt săm soi của mẹ chồng kim chủ, tôi cắn răng gượng cười.
“Vâng, thưa phu nhân.”
Không ngờ tôi vừa cười xong, bà ấy lập tức tỏ vẻ hài lòng.
“Tốt lắm! Có má lúm đồng tiền, mặt mũi lại sáng sủa, sau này sinh con chắc chắn sẽ giống cô!”
Tôi: “???”
...

Không Ngoan
Không Ngoan
Chồng tôi lại đang yêu đương rồi, nuôi một cô gái nhỏ.
Bây giờ tôi đã hiểu chuyện, không khóc không làm loạn, còn ân cần giục anh ta đi hẹn hò.
Anh ta khá hài lòng, khoe khoang với đám bạn thân: “Thấy chưa, lấy vợ là phải lấy kiểu ngoan như thế này.”
Nhưng những người anh em của anh ta lại nhìn nhau với vẻ mặt khác thường.
Vì, tôi với bọn họ… đều từng “không ngoan” cả.
Đặc biệt là người ngồi trong góc kia – đoá cao lãnh chi hoa đó.
Tối qua tôi mệt đến mức một ngón tay cũng không nhấc nổi.
Vậy mà anh ta vẫn còn ép hỏi: “Bao giờ mới cho tôi danh phận, hửm, nói đi.”

Chiêu Kết Liễu
Chiêu Kết Liễu
Chồng tôi thích nắm tay nhân tình cùng nhau chạy marathon.
Khi chỉ còn cách vạch đích một bước chân, anh ta đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim.
Tôi với tư cách là bác sĩ theo đoàn, đã lập tức có mặt tại hiện trường, nhưng vẫn không thể cứu được anh ta.
Mọi người đều an ủi tôi, nói rằng đó là quả báo, tôi đã cố hết sức rồi.
Chỉ có tiểu tam của anh ta giống như phát điên, lao đến trước mặt tôi, chỉ thẳng vào mũi tôi, từng chữ từng câu:
“Tôi biết rõ, chính cô đã gi .t anh ấy!”