Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Gió Ngừng Thổi
Gió Ngừng Thổi
Tôi đã chet được nửa năm rồi, nhưng Lục Phong, chồng tôi, vẫn nghĩ rằng tôi chỉ đang giận dỗi, chờ tôi quay về xin lỗi anh ta.
Cho đến một ngày nọ, anh ta đột nhiên không tìm thấy một chiếc đồng hồ.
Chiếc đồng hồ đó là món quà từ Lâm Uyển Uyển, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta. Nó bị hỏng nên anh ta đã đưa cho tôi mang đi sửa.
Anh ta gọi điện đến để chất vấn tôi: “Thẩm Thanh, em làm loạn đủ chưa? Nếu không sống được với nhau nữa thì có thể ly hôn, làm cái bộ dạng này cho ai xem hả?!”
“Chiếc đồng hồ anh đưa em mang đi sửa, em giấu ở đâu rồi? Có phải em đã cất nó đi rồi không? Bao nhiêu năm rồi, em vẫn không bỏ được thói ghen tuông với Uyển Uyển!”
Đầu dây bên kia là giọng chị tôi: “Chúc mừng anh, Lục Phong. Thẩm Thanh đã chet rồi, em ấy sẽ không bao giờ ghen tị với Lâm Uyển Uyển nữa đâu.”

Tôi Mới Là Kẻ Ngốc
Tôi gả cho một tên “ngốc” vừa to vừa khỏe.
Cái gì cũng nghe lời tôi.
Thuốc bổ tôi đưa thì ừng ực uống, vòng cổ chó tôi bảo đeo thì lập tức ngoan ngoãn chấp hành.
Cho đến một ngày, tôi bắt gặp anh ta một bên ở bàn đàm phán khí thế ngất trời, một bên lại nhắn tin cho tôi:
“Vợ ơi, ra ngoài buộc dây giày không biết làm, hu hu.”
Bình luận như mưa rơi:
[Nữ phụ thật sự nghĩ chồng mình là tên ngốc ngay cả mặc quần lót cũng phải có người giúp đó hả?]
[Trên giường thì chiêu thức nhiều đến bay trời, giả ngốc thì đứng đầu bảng!]
[Có ai ăn sung sướng như anh ta đâu! Mỗi lần cao trào đến chết đi sống lại, sau đó còn khóc lóc đòi nữ phụ dỗ dành nữa!]

BẠN ĂN CŨNG LÀ BẠN ĐỜI
Văn án:
Tên đầu gấu trường sau khi tỏ tình với hoa khôi rồi bị từ chối, vì tức giận nên chơi trò rải tiền ngay trong lớp.
Rất nhiều người ùa vào nhặt. Tôi do bụng đói đến hoa mắt nên cũng chen vào.
Chỉ vừa cúi xuống nhặt được một tờ tiền đỏ, trước mắt liền trôi qua hàng loạt dòng chữ như bình luận trực tiếp.
【Con nhỏ pháo hôi này ở đâu ra vậy? Nó không biết mấy người đi nhặt tiền đều là bạn bè của nam phụ sao?】
【Ha ha ha, nam phụ làm vậy chỉ để diễn trò cho nữ chính xem thôi, không ngờ lại có đứa tưởng thật.】
Tôi nắm chặt tờ tiền trong tay, xấu hổ ngẩng đầu lên. Quả nhiên, tất cả ánh mắt trong lớp đều đang dán chặt vào tôi.
Đúng lúc này, hoa khôi trường xuất hiện ở cửa lớp.
Tên đầu gấu vì muốn thể hiện bèn dúi luôn nắm tiền còn chưa kịp rải hết vào tay tôi.
“Sau này tiền tiêu vặt của tôi, cậu cứ xài hết đi.”
…

Kết Hôn Giả Thành Thật
Ngày đầu tiên sau khi lấy bằng lái, tôi ra đường đã đâm vào đuôi xe Cayenne.
Người bước xuống khỏi xe chính là ông chủ mà tôi chán ghét.
Anh liếc nhìn tôi: "Cưới tôi, hay bồi thường tiền?"
Chờ đã...
Cưới á?

Ánh Sáng Giữa Bóng Tối
Ánh Sáng Giữa Bóng Tối
Khi tôi đang mua bánh kẹp trứng ngoài vỉa hè, chợt có đám quản lý đô thị kéo đến đuổi người.
Ông chủ lập tức nhét đứa con trai bé xíu vào tay tôi:
“Cô giúp tôi trông nó, chờ tôi quay lại.”
Lúc này, trước mắt tôi hiện lên những dòng bình luận:
【Bây giờ phản diện trông tuy khổ sở, nhưng sớm thôi sẽ được nhận lại, cậu ấy là đại thiếu gia nhà họ Kỳ bị bắt cóc từ nhỏ!】
【Khi cậu ấy được đón về, sẽ báo đáp công bằng từng người từng giúp mình, thậm chí ngay cả một con chó cũng được ở biệt thự sang trọng.】
【Quan trọng nhất — cậu ấy sẽ bỏ ra năm mươi triệu tìm mẹ cho con trai mình……】
Mắt tôi sáng rực, ôm chặt cậu nhóc và hôn một cái thật mạnh:
“Bé con, con thấy chị có giống mẹ con không?”

Tác Giả Và Kiểm Duyệt Có Thù Oán Sâu Đậm
[Người con thứ nhà họ Thẩm ôn nhu như ngọc trước mặt người đời, sau lưng lại là tình nhân giới hạn chỉ tồn tại trong văn của tôi]
Thẩm Hạc Vũ lần đầu gặp Lộ Hi Đồng, chỉ thấy ánh mắt cô trong sáng như nai con mới sinh, đứng đó dịu dàng yếu đuối, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng khi Lộ Hi Đồng lần đầu nhìn thấy Thẩm Hạc Vũ, trong đầu chỉ toàn nghĩ xem phải làm thế nào để c.ở.i quần áo của anh, tháo cặp kính gọng vàng ấy xuống, xé nát lớp mặt nạ c.ấ.m d.ụ.c cao quý và lạnh lùng kia.
Cô muốn viết anh vào từng dòng văn mình, khiến khuôn mặt trắng trẻo ấy nhuộm lên sắc đỏ khó nói thành lời, khiến những ngón tay thon dài của anh co lại đầy run rẩy trong từng tiếng r.ê.n r.ỉ, cuối cùng bị người ta hung hăng đ.è xuống dưới thân.
Hai thanh niên tài tuấn, một người dám mở mắt nói dối để viết, một người dám đỏ mặt tê dại để đọc.
Lại thêm đám dân hóng chuyện không sợ c.h.ế.c dám truyền khắp công ty như đang phát tờ rơi.
Chỉ tiếc rằng, nhà văn lớn xưa nay chỉ giỏi “nói suông trên giấy”, chẳng phải người đàn ông có trách nhiệm. Sau khi cướp đi nụ hôn đầu của Thẩm Hạc Vũ, Lộ Hi Đồng liền bỏ trốn trong đêm.
Chỉ để lại mình Thẩm Hạc Vũ đứng đó, ôm lấy ký ức mà khắc thuyền tìm kiếm thanh kiếm rơi.
Chờ thật lâu thật lâu, tin tức về cô chỉ còn một bức ảnh — cô đang ôm hôn người khác.
...
Sau lần tái ngộ, là một đêm p.h.ó.n.g t.ú.n.g.
Thế nhưng cô lại nói: "Người lớn rồi, chuyện qua đường thôi, đừng bận tâm làm gì."
Tính khí tốt đẹp của Thẩm Hạc Vũ như bị mài mòn đến cạn kiệt, đùng đùng nổi giận đập cửa bỏ đi.
Mười phút sau, người đàn ông quay lại gõ cửa, đôi mắt vốn dịu dàng giờ sâu thẳm như giếng cạn.
Anh lấy từ túi ra một hộp b.c.s: “Đã phong lưu như thế, chi bằng cùng cô Lộ đây phong lưu cho trọn.”
Trong lúc quấn quýt, Lộ Hi Đồng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thẩm Hạc Vũ bên tai:
“Đại tác gia, em khiến danh tiếng tôi mất sạch, em phải chịu trách nhiệm.”
“Tôi nhớ trước đây em viết rất hay mà.”
“Viết hay như thế, chẳng lẽ toàn là chuyện trên giấy thôi à?”
Lộ Hi Đồng tuyệt vọng gào thét trong lòng:
[Cứu mạng với! Lúc để ý anh ta, có ai nói cho tôi biết bản thể của Thẩm Hạc Vũ là một tên biến thái siêu cấp đâu!]
Tag couple:
Nam chính dịu dàng, lạnh nhạt như “mẹ trẻ” x Nữ chính né tránh, lém lỉnh như “tiểu yêu”
“Em dạy tôi phong nguyệt trên giấy, tôi tặng em xuân triều nơi trần thế.”
“Những mê loạn em viết, xin hãy để tôi từng thứ một hoàn trả.”
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Đã Tán Đổ Được Boss Của Phó Bản
Bạn trai tôi là một người đàn ông đẹp trai, giàu có nhưng lại bị câ/m.
Thế nhưng, tôi luôn cảm thấy anh không hề yêu tôi.
Hôn cũng không chịu mở miệng.
Trên giường, dù tôi trêu chọc đến khi ánh mắt anh mờ đi, anh vẫn kiềm chế không chịu tiến thêm bước nữa.
Thậm chí, mỗi tháng còn nhốt tôi trong tầng hầm vài ngày, như thể tôi là kẻ không thể thấy ánh sáng.
Cho đến một ngày, tôi nghe thấy từ phòng Thẩm Chấp vang lên tiếng hé/t the thé của p h/ụ n//ữ, ngay sau đó là những tiếng va chạm dữ dội.
Tôi khóc đến nửa đêm, quyết định nói lời chia tay.
Nhưng vừa bước ra khỏi tầng hầm, biệt thự xa hoa bỗng biến thành nơi âm khí nặng nề.
Trên đầu còn xuất hiện từng dòng bình luận bay lơ lửng:
【Người chơi mới này phạm thiên điều rồi à? Sao vừa vô game đã vào phó bản cấp SSS?】
【Khoan, nữ quản gia cầm rìu kia kìa, thấy cô ta chạy làm gì?!】
【Quản gia, ông không phải thích vặ/n c ổ người ta lấy đầu làm kỷ vật nhất sao, mau lên đi… ơ kìa, không phải vặn cổ mình mà!!】
【Không sao, Đại BOSS ở ngay phía trước, lần này thì tiêu rồi.】
Tôi nhìn thấy bóng dáng Thẩm Chấp, vừa cất tiếng gọi.
Anh đã hoảng loạn mở cánh, bay thẳng đi.
【Ủa, anh trai à…】
【Ha ha, Đại BOSS nhìn thấy người chơi mới mà bỏ chạy, chắc tôi đi ngủ thôi.】

CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY 7: CHỊ EM TRANH CHỒNG
Trong cửa hàng vàng mã có một cặp vợ chồng bước vào, người vợ vuốt ve bụng bầu, vẻ mặt kinh hãi nép vào lòng chồng.
Cô run rẩy hỏi tôi: "Ở đây có trừ tà được không? Tôi cảm thấy có ma quỷ đang ám tôi."
Người vợ nói không sai, ngay lúc này có một con nữ quỷ toàn thân đầy máu đang ngồi xổm trên đỉnh đầu cô.
Tôi chỉ làm việc cho người chết, không giúp người sống, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Cửa hàng của tôi mở ở nơi giao giữa âm và dương, khách vào được đây e rằng sắp gặp đại nạn."
Người chồng nhổ một bãi nước bọt, càu nhàu đẩy vợ ra: "Tôi đã bảo rồi, mấy chỗ này toàn lừa đảo. Đầu tiên nói cô sắp gặp đại nạn, sau đó lừa tiền của cô."
Người chồng bỏ đi, nhưng người vợ thì không. Vẻ mặt kinh hãi của cô thay đổi, khóe miệng nở một nụ cười: "Trừ tà thì không làm cũng được, nhưng có thể cho tôi gặp nữ quỷ kia một lần được không?"

Tiếng Động Lạ Từ Gác Mái
Trong gác mái nhà tôi có nhốt một con quái vật.
Con quái vật này là anh trai ruột của tôi, bị chính bố mẹ tôi nhốt vào đó suốt hai mươi bốn năm ròng.
Bố mẹ nói với tôi, anh ấy bị bệnh về não, lại có xu hướng bạo lực nghiêm trọng nên chỉ có thể nhốt lại để ngăn anh ấy làm hại người khác.
Nhưng một lần tôi vô tình bước vào căn phòng đó, anh ấy lại bịt miệng tôi lại với vẻ mặt sợ hãi tột độ, anh ấy nói với tôi rằng hai người đó không phải là bố mẹ ruột của chúng tôi.

Mảnh Vụn Ánh Sáng
Sau khi chinh phục nam chính u uất thành công, tôi chọn cách lập tức rời khỏi thế giới đó. Mặc cho anh ấy đã cầu xin tôi ở lại, tôi cũng không vì anh ấy mà nán lại dù chỉ một giây.
Sau này, khi ở thế giới thực, cuộc sống của tôi thực sự chẳng tốt đẹp gì.
Hệ thống tìm đến tôi, dùng năm triệu làm điều kiện, yêu cầu tôi quay lại thế giới trong sách để chinh phục anh ấy thêm lần nữa. Khi tôi vừa định đồng ý thì trước mắt bỗng xuất hiện những bình luận đang chạy:
"Ôi trời, giờ chị vợ cũ đã vứt bỏ nam chính lại quay về rồi này."
"Cười chết mất, cô ta sẽ không nghĩ rằng nam chính vẫn còn yêu cô ta đấy chứ?"
"Người chinh phục thứ hai không chỉ thành công trong việc giảm chỉ số hóa ác của nam chính xuống âm một trăm, mà còn tự nguyện ở lại, cho anh ấy một gia đình trọn vẹn."
"Giờ cặp đôi bé bỏng sắp kết hôn rồi, chị vợ cũ có thể nào biết điều một chút, đừng đi quấy rầy họ nữa không?"