Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Hàng Xóm Lùi Xe Đâm Vào Tường, Lại Nói Tôi Hoàn Toàn Có Lỗi?!
Khi lùi xe, người hàng xóm bên cạnh đã tông vào tường.
Cô ta nhìn chỗ lõm trên đuôi xe, khăng khăng là tôi tông: “Vừa nãy cô cứ bám sát sau xe tôi, không phải cô đâm đuôi xe tôi à? Tôi nói cho cô biết: chuyện này hoàn toàn là lỗi của cô!”
Tôi tỏ ra rằng mình thấy cực kỳ khó hiểu, vội vàng bật camera hành trình lên: “Chị ơi, là chị tự tông vào lúc đỗ xe mà. Tôi có động đậy tí nào đâu.”
Ban đầu, tôi nghĩ rằng giải thích rõ ràng thì đối phương sẽ xin lỗi, ai ngờ thái độ của cô ta lại càng vênh váo hơn: “Không phải cô tông, vậy sao cô lại bám theo tôi phía sau? Đừng vội nói chuyện ai đúng ai sai vội, một bàn tay sao vỗ thành tiếng, chẳng lẽ cô không có trách nhiệm gì sao?”
Tôi tức đến mức thẳng tay cho cô ta ăn hai cái tát: “Một cái không vỗ thành tiếng, giờ hai cái đủ vang chưa?”

Gặp Em Nơi Sâu Thẳm
Tôi và Lâm Thừa có hôn ước từ nhỏ.
Anh ấy rõ ràng không thích tôi nhưng lại cưới tôi sau khi gia đình tôi phá sản.
Đêm tân hôn, Lâm Thừa lạnh lùng nói với tôi: “Tôi có thể cho em thân phận bà chủ nhà họ Lâm nhưng không thể cho em tình cảm em muốn.”
“Khi nào em muốn ly hôn thì chúng ta cứ đến Cục Dân chính là được.”
Thế nhưng khi tôi thật sự đặt bút ký vào tờ thỏa thuận ly hôn, anh ấy lại không vui nữa.
“Bạn trai cũ vừa về đã muốn ly hôn với tôi rồi sao?”
“Kiều Hoàn, trên đời này không có người phụ nữ nào tệ bạc hơn em đâu.”

Sau Lưng Ánh Đèn
Bữa tiệc mừng phim mới đóng máy, tôi uống phải ly rượu đã bị bỏ thêm gì đó.
Đêm hôm ấy, trong cơn mơ màng, tôi lại ngủ cùng con trai của nhà đầu tư.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, gương mặt Triệu Hòa Húc đỏ bừng, xấu hổ đến cực điểm.
“Tiềm Yên, tôi cảnh cáo em, sẽ không có lần sau nữa.”
Tôi gật đầu.
“Ồ, được thôi.”
Sau đó, phóng viên giải trí chụp được cảnh anh ta nửa đêm rời khỏi nhà tôi, lập tức leo lên hot search.
Tôi vội vàng đăng weibo làm sáng tỏ.
【Chúng tôi chỉ là bạn bè.】
Đêm ấy, Triệu Hòa Húc lại tức giận, hung hăng cắn môi tôi.
“Tiềm Yên, ai mẹ nó là bạn bè với em?”

Weibo Của Tôi Có Siêu Năng Lực
Tôi bị điện giật khi đang tắm, và khi tỉnh dậy, không nhịn được, tôi đăng một dòng trạng thái trên Weibo:
"Công ty máy nước nóng rác rưởi, biến đi cho khuất mắt."
Ngày hôm sau, mở điện thoại ra, tôi ngạc nhiên thấy tin tức nổi bật là: "Công ty máy nước nóng phá sản."
Sau vài lần thử nghiệm, tôi xác nhận mình thực sự sở hữu một khả năng đặc biệt, chỉ cần ước trong Weibo, điều ước sẽ trở thành hiện thực.

CHỒNG TÔI MUỐN LY HÔN, MẸ CHỒNG RA MẶT XỬ ĐẸP TIỂU TAM
Mười năm làm vợ, cuối cùng chồng tôi cũng công khai dẫn tiểu tam về nhà, thẳng thắn cầu xin mẹ chồng chấp thuận.
Trước mặt tôi, bà gật đầu đồng ý để chúng tôi ly hôn. Không những vậy, mẹ chồng còn nắm tay tôi, ôn tồn nói: “Từ nay, con là con gái mẹ.”
Sau đó bà quay sang nắm tay tiểu tam, dịu dàng dặn dò: “Từ giờ, việc nhà giao cho con nhé.”
Tiểu tam rạng rỡ gật đầu: “Con sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Mẹ chồng hiền hòa đáp lại: “Yên tâm, không quá khó đâu, mẹ sẽ dạy con.”
Tiểu tam có phần hào hứng: “Con cần làm những gì ạ?”
Mẹ chồng mỉm cười, chậm rãi liệt kê: “Sáng dậy lúc năm giờ nấu bữa sáng, bảy giờ đưa hai đứa nhỏ đến trường, tám giờ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, mười giờ đi chợ chuẩn bị bữa trưa, nghỉ trưa xong thì giặt đồ, đến hai giờ chiều lại chuẩn bị trà chiều…”
Tôi và Lâm Tự vừa rời khỏi Cục Dân Chính, chưa kịp nguôi cơn bàng hoàng sau khi ký đơn ly hôn, Kiều Từ Từ đã nhanh chóng chuyển hành lý vào nhà lớn của nhà họ Lâm, còn mặt dày tuyên bố rằng được mẹ chồng cho phép.
Dù sao, căn nhà đó cũng đứng tên bà.
Cô ta kéo vali vào thẳng phòng ngủ chính, sau đó không quên trừng mắt mắng tôi: “Đơn ly hôn đã ký rồi, cô còn mặt mũi gì ở lại đây? A Tự nói chỉ cần nhìn thấy cô là buồn nôn.”
Tôi còn đang bối rối không biết nên dọn đồ đi đâu thì mẹ chồng xuất hiện.
Bà nhìn tôi, nghiêm giọng: “Thập Nguyệt, con dọn lên phòng khách tầng hai đi.”
Kiều Từ Từ tưởng mẹ chồng đang đứng về phía mình, liền đắc ý nhướng mày, lén liếc tôi với vẻ khinh khỉnh.
Tôi nhìn bà mà không hiểu nổi ý định thật sự trong lòng bà là gì. Dù bà luôn nghiêm khắc, nhưng hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng như hôm nay.
Ngay lúc đó, mẹ chồng đột nhiên quay sang Kiều Từ Từ, giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng: “Phòng ngủ chính ở tầng một, gần bếp hơn. Mỗi sáng nhớ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.”
Sau đó bà nhìn tôi, nhẹ nhàng dặn: “Cô ta mới đến, còn nhiều điều chưa quen, con viết giúp nó một thực đơn bữa sáng đi.”
Kiều Từ Từ tái mặt: “Mẹ… con không biết nấu ăn. Mấy chuyện đó trước giờ đều là Thập Nguyệt làm mà?”
Mẹ chồng lập tức sửa lại cách xưng hô: “Thập Nguyệt giờ là con gái mẹ, cũng là em chồng của cô. Phiền cô tôn trọng em mình.”
“Việc chăm con có thể thuê bảo mẫu mà...” Kiều Từ Từ lầm bầm. “Nhà giàu bây giờ ai mà không thuê bảo mẫu chứ...”
Ánh mắt mẹ chồng chợt nghiêm lại: “Ở căn nhà này, việc nhà là trách nhiệm của con dâu. Mẹ không thích người ngoài nhúng tay vào. Nếu không thích thì dọn ra ngoài, mẹ không giữ.”
“Con... con hiểu rồi, mẹ.” Kiều Từ Từ ngượng ngùng gật đầu.

HÔN MỘT CÁI
Khoảng mấy hôm nay, trong mơ tôi luôn có cảm giác có người đang lén hôn mình.
Nhưng trong ba người bạn cùng phòng, hai người đã có bạn gái, còn người kia là hot boy của trường, luôn lạnh lùng và chẳng thèm quan tâm đến tôi.
Để tìm ra kẻ thủ phạm, tôi đành phải bôi một lớp tương ớt siêu cay lên môi trước khi đi ngủ.
Sáng hôm sau, môi của hot boy đã sưng vù.
(Công trà xanh mưu mô X Thụ nắng mai ngây ngô)

Tôi Là Người Qua Đường, Lại "Cuỗm" Mất Nam Chính Nhặt Rác Ăn
Trước cổng trường, tôi ném chiếc bánh bao nguội vào thùng rác rồi quay người bỏ đi.
Trước mắt bỗng xuất hiện những dòng chữ kỳ lạ:
[Trời ơi! Nam chính lại đi nhặt bánh bao trong thùng rác mà ăn!]
Tôi đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cậu thiếu niên xanh xao gầy gò đang lấy chiếc bánh bao nguội tôi vứt ra từ thùng rác.
Em ấy hoảng hốt nhìn tôi: "Xin… Xin lỗi, em cứ nghĩ chị không cần nữa."
Tôi sải bước đi về phía em ấy, giật lấy chiếc bánh bao nguội trong tay em ấy và ném trở lại thùng rác.

SỰ SỤP ĐỔ CỦA VUA DOANH SỐ
Khi anh chàng “quán quân doanh số” đến tìm tôi xin thanh toán phí team building, tôi thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, liền thẳng thừng từ chối:
“Không duyệt được, hết kinh phí rồi.”
Anh ta tròn mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi:
“Hôm nay mới mùng 1, sao lại hết tiền được? Mỗi người mỗi tháng đều có 100 tệ mà!”
Thế nhưng tôi vẫn kiên quyết không giải quyết cho anh ta.
Cuối cùng, chịu hết nổi, anh ta chạy thẳng tới tìm đại BOSS để mách tội tôi:
“Boss! Trên đời sao lại có người cố tình làm khó đồng nghiệp như cô ta chứ?”
“Không duyệt phí team building, tôi lấy gì để nâng cao tinh thần cả nhóm?”
“Cô ta keo kiệt đến mức bóp nghẹt cả động mạch chính, chẳng phải muốn phá công ty sao?!”
Thấy sự việc rốt cuộc cũng ầm ĩ lên, tôi khẽ mỉm cười, đứng dậy, rồi từ trong ngăn kéo rút ra xấp hóa đơn gần nửa năm nay…
…

Sau khi xuyên không, tôi trở thành mẹ của nữ chính
Sau khi xuyên không, tôi bày sạp bán xúc xích nướng trước cổng trường.
Đêm đó, một cô gái loạng choạng bước ngang qua trước mặt tôi.
Ngay lập tức, vô số dòng bình luận hiện ra trước mắt.
【Nam chính lớn tuổi đúng là quá mạnh, nữ chính đi còn không vững nổi kìa.】
【Ép buộc + văn phòng PLAY, chính là cái vị cấm kỵ này! Quá đã!】
【Đây chắc là lần nữ chính mang thai đó hả?】
Khi đầu tăm tre đâm vào ngón tay tôi, tôi gọi cô gái lại:
“Hứa Miểu, có cần tôi giúp báo cảnh sát không?”
Bước chân cô khựng lại, cảnh giác quay đầu, đôi mắt đỏ hoe ngập nước mắt.
“Chị là ai?”
“Mẹ thất lạc nhiều năm của em đây.”
Tôi đã nói dối.
Tôi chính là cái “nghiệt chủng” mà đám bình luận kia nhắc đến.

Trọng Sinh: Xé Toang Bình Luận Giả Về “Nữ Sinh Nghèo”
Trong lớp chuyển đến một nữ sinh mới tên Tô Hân, trầm lặng, ít nói, luôn bị tên đầu gấu học đường Hạ Dã bắt nạt.
Một lần, khi cô lại bị hắn chặn trong lớp, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một dòng chữ chạy:
【Bé Tô thật đáng thương, mẹ thì bệnh nặng nằm viện, ba nghiện rượu lại hay đánh đập, mỗi ngày phải làm ba công việc mới đủ đóng học phí, vậy mà còn bị đầu gấu uy hiếp!】
Tôi, với tư cách là lớp trưởng, sao có thể ngồi yên nhìn chuyện này được.
Thế là tôi xông lên, ngăn cản hắn, còn thu thập chứng cứ bắt nạt để giao cho thầy cô.
Không ngờ ngày hôm sau, dòng chữ chạy lại hiện ra:
【Bé Tô lại bị bắt nạt rồi, phải làm sao đây? Giá mà lớp trưởng thấy được, chạy tới cứu thì tốt biết mấy!】
Được những dòng chữ ấy cổ vũ, tôi như được bơm máu.
Không chỉ lao tới cứu Tô Hân, tôi còn khẳng định chắc nịch rằng Hạ Dã có ý đồ xấu.
Kết quả, Hạ Dã bị đuổi học, còn phải ngồi tù.
Trong khi Tô Hân thì sau khi tốt nghiệp lại thành công rực rỡ.
Trong một lần họp lớp, khi ngà say, cô ta vô tình buột miệng:
“Thật ra, mỗi lần Hạ Dã chặn tôi… là để nhét tiền tiêu vặt bà nội cho cậu ấy vào tay tôi. Chỉ sợ tôi không nhận nên mới giả vờ hung dữ như thế…”
Tôi như bị sét đánh ngang tai, còn chưa kịp tiêu hóa sự thật thì ngay đêm đó, Hạ Dã – sau khi mãn hạn tù – đã chặn tôi trong con ngõ tối.
“Sau khi tôi vào tù không lâu, bà nội vì bệnh tim mà mất trong nhà. Tất cả đều là tại cậu! Đồ đáng chết!”
Hắn cầm dao, đâm thẳng vào ngực tôi!
Khi mở mắt lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày Tô Hân vừa mới chuyển đến lớp…