Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Tình Yêu Ngọt Ngào
Tên côn đồ ở trường bị trẹo chân khi chơi bóng.
Khi anh ta lạnh mặt từ chối sự quan tâm của hoa khôi trường, tôi vừa đi ngang qua sân bóng.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện dòng bình luận.
【Đợi lát nữa vợ đến, tôi xem cậu còn đau không.】
【Không khóc không ầm ĩ, chỉ là chưa đến lúc thôi.】
【Bên ngoài lạnh lùng hung dữ, trước mặt vợ thì làm nũng khóc lóc kêu đau đòi ôm.】
【Đàn ông vốn mạnh mẽ, nhưng thấy vợ liền mềm yếu.】
Giây tiếp theo.
Côn đồ trường học vừa thấy tôi liền “oa” một tiếng khóc lên.
“Đau quá hu hu hu hu.”
“Em có thể bế anh đến phòng y tế không?”

Dưới Ánh Sáng Ban Ngày
Chơi trò mạo hiểm bị thua, tôi bị phạt ra phố ngẫu nhiên túm một người rồi nói: “Tôi là hung thủ.”
Tôi tìm một anh chàng đẹp trai, vẻ mặt lạnh nhạt, trông như chẳng bao giờ lo chuyện bao đồng, cắn răng mở miệng:
“Người là tôi giết… tôi chính là hung thủ.”
Anh chàng lạnh lùng nhìn tôi hai giây, từ tốn rút ra bộ đàm: “Hung thủ tự thú rồi, thu đội.”
Tôi: Hả??

Tình Giả Với Tình Địch
Tình Giả Với Tình Địch
Lúc tốt nghiệp chụp ảnh tập thể, tôi đã cưỡng hôn kẻ thù không đội trời chung của mình ngay trước mặt toàn bộ thầy trò trong khoa.
Sau khi đắc ý, tôi lập tức cao chạy xa bay ra nước ngoài.
Sau này, gia đình phá sản, tôi buộc phải về nước, ứng tuyển làm trợ lý đời sống cho một ảnh đế.
Không ngờ lại tình cờ nghe thấy anh ta trả lời phỏng vấn:
“Chuyện nụ hôn đầu thì… không còn nữa, bị một thằng nhóc hỗn láo cướp mất rồi.”
Cả trường quay ồ lên, phóng viên truy hỏi tiếp:
“Vậy nếu gặp lại người đó, Hạ ảnh đế sẽ làm gì?”
Hạ Xuyên nghiến răng nghiến lợi:
“Tất nhiên là… giết chết cậu ta thật thảm!”
Về sau tôi mới biết, chữ ‘giết’ kia… còn có nghĩa khác.

Người Từng Theo Đuổi Tôi
Do trùng hợp ngoài ý muốn, tôi và nam thần trường trung học từng bị tôi từ chối – Kỳ Hằng – lại trở thành hàng xóm.
Anh ấy theo đuổi tôi suốt ba năm cấp ba, nhưng đều bị tôi lắc đầu từ chối.
Ngày anh ấy chuyển đến, lười biếng tựa vào khung cửa, trịnh trọng vạch rõ ranh giới với tôi:
“Ngần ấy năm rồi, tôi cũng sớm buông bỏ cô rồi, sau này chúng ta chỉ làm hàng xóm bình thường thôi.”
Tôi mỉm cười gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Ngày thứ ba anh ấy chuyển tới, tôi có việc về muộn, anh đứng đợi ở cửa cầu thang, ngang ngược nhét cho tôi một tờ giấy:
“Đây là WeChat của tôi, có chuyện gì thì liên hệ.”
Ngày thứ mười, tôi bất ngờ bị sốt cao, nửa đêm anh cõng tôi đến bệnh viện, gượng gạo nói:
“Tang Hoài, bổn thiếu gia hy sinh thời gian chơi game để đưa cô đi khám bệnh, cô tốt nhất mau chóng khỏe lại cho tôi.”
Một tháng sau khi anh chuyển đến, hợp đồng thuê nhà của tôi hết hạn, tôi quyết định không gia hạn nữa.
Mang theo đống hành lý lớn nhỏ đứng ở ga tàu, chờ chuyến tàu xanh đưa mình về quê.
Anh vượt ngàn dặm đuổi theo, nắm chặt cổ tay tôi, đôi mắt đỏ hoe,
“Em lại…”
Hàm răng gần như nghiến nát: “Muốn đi mà không nói một lời sao?”

Buông Tha Tôi
Ngày đính hôn với Phó Tịch, thanh mai trúc mã của anh ta lại gây náo loạn buổi tiệc, thậm chí không ngần ngại ✂️c/ổ ta/y.
Lễ đính hôn tan thành mây khói.
Còn tôi… cũng mệt mỏi đến cực điểm.

Kẻ Điên Và Đao Phủ
Bố tôi là một công tử trong giới Bắc Kinh.
Mẹ tôi là một cô gái bán cá.
Không ai ở Bắc Kinh ủng hộ cuộc hôn nhân của họ.
Cuối cùng, vào năm tôi lên bảy tuổi, bố tôi bị t/ai n/ạn xe hơi và mất trí nhớ. Khi tỉnh lại, ông làm ầm ĩ lên đòi ly hôn.
Ông mỉa mai: “Tôi đ/iên rồi mới có khẩu vị nặng đến mức cưới một cô gái bán cá!”
Gia đình họ Phó vui mừng, họ vội vàng gọi “ánh trăng sáng” của ông đến để thay thế.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ mang ủng cao su màu hồng neon, mặc tạp dề cao su in hoa bước vào.
Bố tôi hít một hơi lạnh.
Ông trầm giọng nói: “Ánh trăng sáng? Hừ, thủ đoạn quả là cao siêu.”
Nhưng đó là mẹ tôi, vừa mới làm cá xong trở về.

Em Hiểu Lòng Anh
Em Hiểu Lòng Anh
Tên đầu gấu trường trượt chân khi chơi bóng.
Cậu ta lạnh mặt từ chối sự quan tâm của hoa khôi trường thì tôi vừa lúc đi ngang qua sân bóng.
Trước mắt bỗng hiện ra một loạt dòng chữ ảo:
【Đợi lát nữa vợ tới xem, tôi coi cậu còn đau không.】
【Không khóc không mè nheo, chỉ là chưa đúng thời điểm.】
【Bên ngoài thì lạnh lùng dữ tợn, trước mặt vợ lại nũng nịu khóc lóc đòi ôm.】
【Đàn ông vốn cứng rắn, gặp vợ thì hóa mềm.】
Giây tiếp theo.
Đầu gấu trường vừa nhìn thấy tôi liền “Oa” một tiếng khóc lên.
“Đ/au quá hu hu hu hu.”
“Cậu có thể bế tôi đến phòng y tế không?”

Tổng Tài Mất Trí Nhớ Chỉ Nhớ Mỗi Vợ
Tôi và Tô Trạch Tây là kết hôn theo thỏa thuận.
Anh ấy ghét tôi.
Lời tình cảm và sự dịu dàng đều dành cho bạch nguyệt quang.
Sinh hoạt thường ngày của chúng tôi chính là ban đêm điên cuồng làm tình trong hận.
Những ngày như vậy kéo dài suốt ba năm.
Tôi chán rồi, cuối cùng thỏa thuận cũng hết hạn.
Tôi nói: “Ly hôn đi, tôi thả anh tự do.”
Tô Trạch Tây xưa nay luôn thờ ơ, khóe mắt lại đỏ lên: “Cô muốn thả tôi tự do, hay là muốn quay lại bên vị hôn phu cũ?”
Tôi cạn lời.
Anh ta sao lại còn giở trò đổ lỗi ngược?
Tôi nói: “Anh muốn nghĩ vậy cũng được.”
Tô Trạch Tây cười lạnh: “Thời Mộng Viên, cô đúng là một người đàn bà không có tim.”
Tôi: “……” Lười phản bác.
Ngày ly hôn, Tô Trạch Tây buông lời độc địa: “Thời Mộng Viên, hôm nay ra khỏi cửa này mà tôi còn gặp lại cô thì tôi là chó!”
Chưa đầy một tháng, trợ lý của anh ta đã dẫn anh ta đến cửa nhà tôi:
“Phu nhân, Tô tổng mất trí nhớ rồi, chỉ nhớ mỗi cô. Thời gian này có lẽ phải làm phiền cô chăm sóc anh ấy.”
Tô Trạch Tây xưa nay cao ngạo lạnh lùng, lúc này lại nhìn tôi đầy đáng thương gọi: “Vợ ơi, họ nói em không cần anh nữa, anh không tin.”
Tôi: “……”

Tôi Là Thiên Kim Vô Dụng Của Nhà Hào Môn
Tôi Là Thiên Kim Vô Dụng Của Nhà Hào Môn
Tôi là thiên kim nhà giàu, nhưng vô dụng.
Tin tốt, tôi là con gái ruột; tin xấu, có kẻ mạo danh tôi.
Trong một bữa tiệc gia đình, cô ta làm ướt sũng người rồi chạy đến trước mặt tôi, trưng ra vẻ đáng thương.
“Chị ơi, tại sao chị lại hắt rượu vang vào em?”
Tôi nhìn quanh một lượt, ôm lấy chai nước ngọt dung tích 1,25 lít bên cạnh, ánh mắt trong veo.
“Em nói chị à? Nhưng chị uống Coca mà.”

Sau Khi Mẹ Bỏ Đi
Sau Khi Mẹ Bỏ Đi
Ngày thứ 3 sau khi mẹ rời đi, ba cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Bề ngoài ông vẫn tỏ ra thản nhiên: “Bà ấy rời tôi thì còn có thể đi đâu?”
Nhưng sau lưng lại lục tung khắp nơi tìm người.
Ông nghĩ mẹ vẫn yêu ông đến tận xư/ơng tủy, chỉ là nhất thời ghen tuông nên mới bỏ đi.
Chỉ cần ông nói vài lời nhẹ nhàng, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Nực cười.
Chuyến đi này, mẹ đã chuẩn bị suốt mấy năm trời.
Làm sao để ông tìm được?