Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

BỊ T H I Ê U CHẾT, TÔI VÀ CHỒNG CÙNG TRỌNG SINH.
Em chồng thường nói rằng tai cô ta không tốt, nghe không rõ lời người khác.
Tôi bảo điện thoại mới của mình không thấm nước, nhưng cô ta lại nghe thành laptop chống nước tốt.
Cô ta hắt nguyên một cốc nước vào bàn phím khiến laptop của tôi bốc cháy, bo mạch chủ bị hỏng.
Bao nhiêu công sức viết kế hoạch sản phẩm trong mấy tháng trời bỗng chốc đổ sông đổ biển, và tôi bị công ty sa thải.
Lần khác, tôi bảo mình mới mua mặt nạ, cô ta lại nghe thành mặt nạ chân, nhân lúc tôi không để ý mà lén lút dùng đắp chân.
Hậu quả là mặt tôi bị nhiễm khuẩn Pseudomonas aeruginosa, dung nhan trực tiếp bị h ủ y h o ạ i.
Tôi đi tìm cô ta để nói chuyện rõ ràng, nhưng mẹ chồng lại đổ lỗi ngược cho tôi, mắng tôi có đời tư hỗn loạn, không đứng đắn, còn muốn đổ oan cho em chồng.
Trong lúc xô xát, tôi bị họ đẩy xuống cầu thang và bị s ả y t h a i.
Chồng tôi trở về và muốn đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà.
Không ngờ, trước khi đi, em chồng đã mở v-a-n g-a-s ra.
Khi xuống dưới nhà, cô ta mới quay sang mẹ chồng và hét lên:
"Tiêu rồi mẹ ơi, chị dâu bảo con nhớ khóa v a n gas mà con quên mất rồi, mẹ gọi điện bảo chị ấy dậy khóa đi".
Mẹ chồng gọi điện nhắc nhở tôi, nhưng ngay khi điện thoại đổ chuông đã gây ra một vụ n ổ khí gas. Chồng tôi và tôi sống sờ sờ bị t h iêu chec.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về ngày em chồng định hắt nước vào máy tính của tôi.

Thiên Kim Trở Về: Ta Không Cần Hào Môn
Khi tỉnh lại, bọn họ nói tôi mới là thiên kim thật sự của nhà họ Tần, người bị ôm nhầm từ khi mới sinh. Nhưng trong nhà đã có một thiên kim giả được nuôi dưỡng hơn 10 năm. Gia đình vốn chờ tôi tự ti, ghen ghét, căm hận số phận bất công để rồi chìm vào vực sâu trong nỗi oán hận vô tận. Nhưng tôi nhìn thế giới hoàn toàn mới này, nơi không có chiến tranh, không có đói khát, cũng chẳng còn nỗi sợ trước cái chết. Đối với tôi mà nói, đây chính là thời đại tốt nhất.

Kiều Sủng Cảng Thành
Kiều Sủng Cảng Thành
Cậu ấm tài phiệt Cảng Thành mê những mỹ nhân mặc sườn xám.
Dáng người tôi cân đối, mặc sườn xám thì vô cùng xinh đẹp.
Sau khi nhà phá sản, tôi bị đưa sang Cảng Thành để gán nợ.
Nhưng cậu ấm Chu gia lại cực kỳ ghét tôi, đến mặt còn chẳng buồn gặp, chỉ gửi tin nhắn bảo tôi tự biết khó mà rút lui:
【Tôi đã có người trong lòng, đừng phí thời gian ở tôi.】
Đúng lúc đó, trợ lý đưa tôi tập hồ sơ về người mà Chu Dực thích.
Nhìn tấm ảnh cô gái cười rạng rỡ trong bộ sườn xám, tôi hơi sững lại.
Đó chính là tôi hồi năm đại học, khi mặc sườn xám cách tân đi du lịch ở Cảng Thành, bị ai đó tình cờ chụp được.

Chân Tiểu Thư Nhà Quê Trở Về
Chân Tiểu Thư Nhà Quê Trở Về
Là một đứa con gái quê, điều tôi ghen tị nhất… chính là tiểu thư con nhà tài phiệt.
Chỉ vì mấy quả cam trong làng rụng xuống đất, làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta,cô ta chỉ cần gọi một cú điện thoại,là cả làng bị nhổ sạch cây cam.
Nhưng rồi một ngày, ông trùm nhà giàu đích thân tìm đến tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc trong đêm,
dắt theo chú chó nhỏ màu vàng của mình thằng bé tên là Vàng Tài,rồi vui vẻ chào tạm biệt từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng vẫy tay:
“Con à, hãy sống cho tốt cuộc sống tiểu thư, đừng quay lại chịu khổ nữa nhé.”
Tôi liên tục lắc đầu.
Không đâu!
Nhà tài phiệt cũng chẳng bằng một quả đồi ở quê tôi,chưa đủ cho tôi với Vàng Tài chạy vài vòng nữa là.
Tôi chỉ định lên đó lấy tiền bồi thường thôi.
Còn nếu bọn họ không chịu trả…
thì tôi sẽ phát điên đấy.

Chết Thật, Tôi Lại Thích Anh Rồi
Chê Thẩm Chu Bạch trên giường không biết kiềm chế, tôi nhẫn tâm đề nghị chia tay.
Ngay giây tiếp theo, xe bị tông từ phía sau, tôi bị va chạm đến mất trí nhớ.
Quên mất trước đây từng bị Thẩm Chu Bạch giày vò đến chết đi sống lại trên giường.
Quên mất mình đã từng nói, thà tìm một người đàn ông biết dưỡng dạ dày cũng sẽ không tìm lại Thẩm Chu Bạch.
Sau này người thân và bạn bè đến bệnh viện thăm tôi, Thẩm Chu Bạch cũng ở trong số đó.
Anh vừa bước vào phòng bệnh, tôi đã kích động bóp chặt tay bạn thân.
“Chết rồi, tớ thật sự thích người này mất rồi.”

Giang Sơn Của Bất Vũ
Giang Sơn Của Bất Vũ
Cuối kỳ tôi được hạng nhất toàn trường.
Tôi vui vẻ khoe với cậu bạn thân, nhưng cậu ta lại khuyên tôi nhận mình gi/an l/ận để nhường học bổng cho một học sinh nghèo.
“Thôi đi, sao cậu có thể đứng nhất được chứ?”
“Với lại, Chu Mạt cần khoản học bổng này, nhà cậu là trọc phú, nhường cô ấy một chút không được à?”
Tôi đồng ý, rồi quay lưng gửi đoạn ghi âm cuộc gọi tới văn phòng hiệu trưởng.
“Xin lỗi, em phải chuyển trường rồi, có người không cho phép trọc phú đứng nhất.”
Sau khi điều tra rõ, nhà trường đã kỷ luật cậu bạn thân. Cậu ta giận đến mức chặn tôi, tuyên bố cả đời này không muốn gặp lại tôi nữa.
Và quả thật, khai giảng cậu ta đã không gặp được tôi.
Bởi vì tôi đã chuyển đến lớp chuyên của trường cấp ba trọng điểm, làm thủ khoa từ dưới lên.

Vay Mượn Nhan Sắc
Hoa khôi giảng đường trở thành cục cưng của mọi người nhờ một miếng ngọc bội tà ác. Chỉ vì tôi lỡ miệng nói một câu "hoa khôi trông cũng bình thường thôi", thế là bị cô ta và đám tay chân bạo lực học đường.
Cô ta nào biết rằng, tôi cũng là cục cưng của một nhóm – cục cưng của nhóm ác linh.
"Hương Hương, em thật sự muốn đi à? Có thể dẫn bọn chị đi cùng không?" Ma nữ có cái miệng nứt toác tận mang tai nằm vắt vẻo trên khung cửa, nước mắt lưng tròng hỏi tôi.
Mấy hồn ma với đủ loại hình thù kỳ quái khác cũng gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy mong chờ. Tôi vừa dọn dẹp hành lý vừa từ chối mà chẳng buồn quay đầu lại: "Không được."
"Vì sao chứ? Bọn chị không phải là cục cưng bé nhỏ yêu dấu của em hả?"

Ngôi sao may mắn nhỏ bé của anh ấy
Con trai đánh nhau bị đưa vào đồn, cảnh sát thụ lý lại là bạn trai cũ của tôi.
Hắn nhíu mày:
“Cô là chị nó?”
Tôi nhìn thằng nghịch tử, tức giận không nên lời:
“Tôi là mẹ nó!”
“Phó Tinh, cô giỏi thật đấy, dám nói dối cảnh sát. Con trai mười bảy tuổi, mẹ hai mươi hai tuổi?”
“Thì sao, anh báo cảnh sát đi.”
“Báo thì báo.”
Chưa kịp phản ứng, hắn đứng dậy ôm tôi vào lòng, khẽ thở dài như tìm lại được bảo vật:
“Tinh Tinh.”
Không phải chứ…
Đầu óc hắn có vấn đề à.
Thấy cảnh này, Thẩm Ảnh Thần trợn mắt, xách cổ áo kéo tôi ra ngoài.

Tình Yêu Không Thể Chối Từ
Tôi mang thai trở về hai năm trước.
Trong phòng bao, hoa khôi khoa nghèo đang cắn thắt lưng của Trần Tuế Diên.
Hoa khôi khoa như không nhìn thấy tôi, lè lưỡi tinh nghịch nói:
“Anh, thắt lưng của anh bị em để lại dấu rồi.”
Tôi cũng giả vờ như không nghe thấy.
Đi thẳng về phía anh trai song sinh của Trần Tuế Diên.
Có người nhắc tôi: “Chị dâu, bên kia mới là Diên ca.”
Sắc mặt Trần Tuế Diên tối lại: “Văn Nhụy, lại đây.”
Tôi không dừng bước, đi thẳng đến trước mặt Trần Thời Giản.
Người đàn ông tư thái lười nhác bỗng ngẩng mắt, nơi đuôi mày khẽ nhướng, dưới vẻ quân tử ẩn chứa nét phong lưu mê hoặc.
“Tìm tôi?”
Tôi gật đầu, đưa cho anh một tờ giấy siêu âm:
“Tôi có con của anh, anh muốn cùng tôi nuôi không?”
Trần Thời Giản: “?”
Hơi thở của tất cả mọi người đều khựng lại.
Trần Tuế Diên ném ly xuống đất, lập tức đứng bật dậy:
“Văn Nhụy, em nói lại lần nữa, đứa bé là của ai?”

Gia Dự, Chú Cún Của Tôi
Bạn cùng bàn tính cách cô độc, hướng nội, không hòa đồng.
Hễ nói chuyện với tôi là cậu ấy lại đỏ mặt.
Tôi kiên nhẫn dạy dỗ cậu ấy suốt một năm.
Tên nam quỷ âm u ẩm ướt biến thành chú cún con phong lưu, ngông nghênh, vui vẻ.
Trong tiệc mừng lên cấp.
Người quen nhận ra cậu ấy là con trai trưởng của đại lão thương hội:
” Gia Dự! Cậu sao vậy Gia Dự? Sao cô ấy dám gọi cậu là bảo bối hả?!”
Tôi: “!!”