Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Căn Nhà Của Con Trai, Món Nợ Của Con Gái
Căn Nhà Của Con Trai, Món Nợ Của Con Gái
Nửa đêm lướt mạng, tôi bắt gặp một bài đăng cầu cứu:
“Đã mua nhà cho con trai rồi, giờ làm sao thuyết phục con gái cùng trả khoản vay ngân hàng?”
Giữa một đống bình luận chửi bới sôi sục, bất ngờ có một người đáp rất nghiêm túc:
“Nếu chưa có nhu cầu vào ở ngay, tôi khuyên nên nhờ môi giới cho con gái thuê lại căn nhà đó.”
“Cách này không chỉ giải quyết được khoản vay dễ dàng, mà còn giảm tối đa chi phí sửa sang.”
“Con gái tôi bình thường tính toán lắm, vậy mà từ khi bị tôi dùng cách này dụ, nó đã ngoan ngoãn trả nợ ngân hàng cho em trai được chín tháng rồi.”
Ánh mắt tôi dừng lại ở câu cuối cùng, trong lòng bỗng chốc trầm xuống một nhịp.

Tình Yêu Của Anh
Lục Gia Diễn nói tôi tâm địa không tốt, còn hay quyến rũ người khác bằng vẻ ngoài yêu mị.
Một sáng tỉnh dậy, cả hai chúng ta đều trọng sinh, quay về thời điểm trước khi kết hôn.
Anh ta lớn tiếng tuyên bố:
“Đời này tôi có chết già cũng tuyệt đối không cưới loại đàn bà tâm cơ như cô.”
Nhưng quay đầu thấy tôi ở cạnh người con trai khác, anh ta liền khóc như ấm nước sôi.
“Vợ ơi, cầu xin em quyến rũ anh.”
“Em chỉ được phép câu một mình anh!”

Thiên Kim Giả Chỉ Muốn Lười Biếng
Thiên Kim Giả Chỉ Muốn Lười Biếng
Tôi bất ngờ xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết thiên kim thật giả.
Thiên kim giả nhiều lần h/ãm h/ại nữ chính thiên kim thật nhưng đều bị lật tẩy.
Bố mẹ nuôi vô cùng thất vọng, ra lệnh cho cô phải đóng cửa phòng tự kiểm điểm. Nhưng cô ngày càng quá quắt hơn, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, sống trong cảnh nghèo túng.
Tôi, người xuyên không thành cô thiên kim giả, nằm trên chiếc giường mềm mại, nước mắt giàn giụa.
Cuộc sống phú quý này cuối cùng cũng đến lượt một đứa lười biếng như tôi!
Sau khi kết thúc thời gian cấm túc, mẹ nuôi thở dài: “Con biết lỗi rồi chứ? Con gầy đi…”
Nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa hơn của tôi, bà không nói nên lời.
Tôi ngay lập tức lao vào lòng bà, thành thật nói: “Mẹ, trước đây con thật hư hỏng, con xin được tự kiểm điểm thêm một tháng nữa!”
Mẹ nuôi: ???

Tình Yêu Bất Ngờ
Sợi dây chuyền rơi vào khe giường, tôi và em họ đang nghĩ cách nhặt thì không cẩn thận bấm nhầm gọi điện cho bạn trai cũ.
Em họ nằm bò trên đất, chổng mông lên mò khắp nơi.
Tôi: “Cậu có được không, thử thò vào sâu hơn chút nữa.”
Em họ: “Sắp được rồi, chị nâng cao lên chút.”
Tôi: “Nhanh lên, tôi không trụ nổi nữa.”
Trong buổi tiệc tối, người đàn ông vừa nghe xong điện thoại liền không nói một lời, chỉ đỏ hoe mắt, dùng tay trần bóp nát chiếc ly cao trong tay.
Sau đó, anh ta chặn tôi ở góc tường, khổ sở cầu xin:
“Y Y, em đừng ở bên người khác, anh chịu không nổi.”

Cứu Rỗi Nam Chính Thất Bại
Cứu Rỗi Nam Chính Thất Bại
Nữ chính lại một lần nữa thất bại trong việc cứu rỗi nam chính.
Một lần nữa, tôi lại tỉnh dậy và quay trở lại năm lớp 12. Là một người qua đường, tràn đầy oán hận.
Khi đi ngang qua nam chính, tôi vung tay tát cậu ta một cái.
“Suốt ngày mang cái bộ mặt chet chóc đó, tương lai cậu sẽ có tiền, có quyền và một cô vợ xinh đẹp yêu thương cậu. Có gì mà phải chet chứ!”
“Tôi đã thi đại học 99 lần rồi. Cứ mỗi lần vừa mới từ mức lương 3.000 tệ lên mức lương 10.000 tệ thì lại bị cậu kéo về năm lớp 12! Cậu có bi th/ảm như tôi không! HẢ!!!!”
Cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt u ám.
Lúc này, trước mắt tôi hiện lên những dòng bình luận đang la hét:
【Tiêu rồi! Người cậu tát là tên phản diện lòng dạ hiểm độc, có thù tất báo!】

Vũ Lạc Tinh Hà
Vũ Lạc Tinh Hà
Hàng năm cứ đến tiết Thanh Minh, mẹ đều không cho tôi đến thăm anh trai. Bà vẫn còn oán hận chuyện anh ấy t/ự s/át.
Trong khi đó, người hâm mộ của anh thì vẫn luôn tưởng nhớ anh, vào tiết Thanh Minh và ngày giỗ, họ đều đến đặt những bó hoa màu hồng trước m/ộ anh.
Sau này, anh trai về báo mộng cho tôi.
Anh ấy không còn vẻ kiêu ngạo, bất cần như trước. Anh đứng trong bóng tối, tràn ngập sự cô đơn:
“Mạnh Tinh Hà, em cũng sắp quên anh rồi đúng không? Sao mọi người đều có gà nướng để ăn, mà anh thì không?”

Học Bá Hoa Hồng
Học Bá Hoa Hồng
Tôi là học sinh đứng đầu khối, đeo kính gọng đen cũ kỹ, trông quê mùa và lạc hậu.
Cũng chính là “gia sư ngầm” mà chủ tịch trường sắp xếp để theo sát con trai ông ấy Thẩm Tẫn.
Chủ tịch nói với tôi:
“Con trai tôi tôi hiểu. Em không cần làm gì cả, chỉ cần chuyển sang trường nghề, ngồi cạnh nó, học hành bình thường. Nó sẽ tự động kết thân với em, rồi ngoan ngoãn quay lại Nhất Trung.”
Tôi gật đầu.
Ngày tôi chuyển tới trường nghề.
Bạn gái hoa khôi của Thẩm Tận nhìn tôi rồi cười khẩy:
“Không đùa chứ? Bố anh thật sự cử… cái thứ này đến để ‘cảm hoá’ anh á?”
Thẩm Tận còn ghét tôi đến mức sai đám bạn thân của mình thay nhau trêu chọc, làm nh/ục tôi.
Cho đến một ngày, chiếc kính gọng đen của tôi… vỡ tan.

Căn Phòng Riêng Của Tôi
Căn Phòng Riêng Của Tôi
Sau kỳ thi đại học, một đứa luôn quyến luyến gia đình như tôi lại chọn trường cách nhà tận hai ngàn cây số.
Ba mẹ tức giận gào lên: “Chỉ vì một cái phòng thôi à?!”
Đúng vậy.
Là con một trong một gia đình khá giả, nhà có tới ba căn hộ, vậy mà đến năm 18 tuổi tôi vẫn chưa từng có một căn phòng riêng cho mình.

Vị hôn phu thật sự phá sản rồi
Tôi cứ tưởng Lâm Thanh Dã giả què giả phá sản để hủy hôn với tôi, vừa đá bay cái xe lăn của hắn, vừa đòi tiền hắn.
Giả tới giả lui cuối cùng cũng không giả nổi nữa.
Sau khi Lâm Thanh Dã quay lại thương trường, nhận phỏng vấn, phóng viên hỏi:
“Nghe nói lúc đó bác sĩ chẩn đoán chân anh gần như không thể hồi phục, làm sao mà anh đứng dậy được vậy?”
Lâm Thanh Dã kích động lên tiếng:
“Vì vợ chưa cưới của tôi.”
Phóng viên cảm thán:
“Lúc anh rơi xuống đáy cuộc đời, vợ anh vẫn luôn ở bên không rời không bỏ, đúng là tình sâu nghĩa nặng.”
Lâm Thanh Dã nghiến răng:
“Không, là vì cô ấy tưởng tôi giả vờ, nhất quyết bắt tôi đứng dậy!”

Gió Lặng, Lòng Yên
Gió Lặng, Lòng Yên
Vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã kết hôn với Hứa Chấp.
Tôi cùng anh ta vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, từ một sinh viên nghèo ngập trong n/ợ nần, đến khi trở thành một luật sư có chút danh tiếng ở Giang Thành.
Hai năm sau, tôi sinh con trai Hứa Mộ Hạ.
Mộ Hạ rất giống Hứa Chấp, trầm lặng, ít nói, với tôi cũng không thân thiết gì.
Cho đến một buổi sáng, tôi lỡ tay làm vỡ hai cái cốc của 2 bố con.
Hứa Chấp nhíu mày, giọng khó chịu:
“Chuyện đơn giản vậy mà em cũng không làm nổi?”
Mộ Hạ thì nhìn đống mảnh vỡ dưới đất, vẻ mặt hiếm hoi lộ chút tiếc nuối:
“Đó là quà cô giáo Lạc Lạc tặng cho con và ba mà!”
Khoảnh khắc đó, tôi thấy bản thân như cạn kiệt sức lực.
Tối hôm ấy, tôi mở miệng đề nghị ly hôn.
Hứa Chấp không thèm ngẩng đầu lên:
“Đừng làm loạn, quyền nuôi con anh sẽ không nhường đâu.”
Anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ vì Mộ Hạ mà mềm lòng.
Tôi chỉ gật đầu:
“Được.”
Vốn dĩ tôi đâu có ý định giành lấy.