Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Quả Báo Của Kẻ Bội Bạc
Quả Báo Của Kẻ Bội Bạc
Tám năm sau, tôi phát hiện Trì Yến nuôi tình nhân bên ngoài.
Khi bọn họ quấn lấy nhau, ả tiểu tam đắc ý nói:
“Người đàn bà già cỗi, cứng nhắc như chị thì lấy gì tranh với tôi chứ?”
Tôi chỉ khẽ cười.
Người phụ nữ lớn tuổi chẳng còn gì đáng khoe khoang, chỉ là tâm cơ đủ sâu, thủ đoạn đủ độc.

Không Thẹn Với Lòng
Không Thẹn Với Lòng
Tôi và Lục Minh là đôi vợ chồng trẻ đã bên nhau từ thuở học sinh.
Từ chiếc áo đồng phục đến chiếc váy cưới, từ tầng hầm chật hẹp đến căn biệt thự riêng biệt, chúng tôi đã đi cùng nhau suốt 12 năm.
Tôi từng nghĩ rằng hôn nhân của chúng tôi vững như bàn thạch, cho đến khi tôi phát hiện anh ấy ngo/ại tìn/h.
Hôm đó, anh đang ở bệnh viện cùng tôi chờ sinh, thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Giọng cô gái bên kia run rẩy nức nở, khẩn thiết cầu xin Lục Minh đến với cô ta.
Lục Minh ngập ngừng một lúc rồi quay người… bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bỏ lại đứa con chưa chào đời.
Bỏ lại người vợ đã cùng anh đi hết 12 năm cuộc đời.
Và bỏ lại luôn cả mái ấm mà chúng tôi đã vất vả mới gây dựng được.

Bạn Trai Đào Mỏ Vu Khống Tôi Hám Tiền
Bạn Trai Đào Mỏ Vu Khống Tôi Hám Tiền
Tôi lướt thấy một bài đăng thế này:
【Dẫn bạn gái đi ăn lẩu Haidilao, tôi còn chưa động đũa, cô ấy đã ăn mất mấy miếng.】
【Lần nào tôi cũng trả tiền, lần nào cô ấy cũng ăn nhiều, không phải tôi không chi nổi, mà cảm thấy cô ấy cứ thích chiếm phần.】
Tôi bĩu môi.
Bạn trai mà keo kiệt thế thì chia tay sớm cho khỏe.
Bình luận phía dưới cũng không làm tôi thất vọng:
【Chia tay ngay đi, không sợ cô ấy ăn tới khi anh sạt nghiệp à?】
【Mang bài này đưa cho bạn gái anh xem luôn đi, để sau này ra ngoài ăn, cô ấy quỳ xuống nhặt rau rơi mà ăn, chắc anh mới hài lòng nhỉ.】

Bảo Bối, Em Dám Không Yêu Anh?
Bảo Bối, Em Dám Không Yêu Anh?
Sau khi chồng tôi qua đời, tôi nhận được một bản khảo sát ẩn danh.
Nội dung kỳ lạ đến rợn người:
“Cô có yêu chồng mình không?”
“Không yêu anh ấy thật sao?”
“Thật sự là không yêu anh ấy?”
“Bảo bối, em thật sự không yêu anh sao?”
Tôi nổi hết da gà, bởi bên dưới mỗi câu hỏi chỉ có bốn lựa chọn:
- Yêu anh.
- Rất yêu anh.
- Chỉ yêu anh.
- Bây giờ chỉ muốn gặp anh.
Ngay sau đó, giao diện tự động chọn lấy câu cuối cùng.

Ba Mươi Năm Dối Lừa
Ba Mươi Năm Dối Lừa
Khi đang dọn dẹp đồ đạc của chồng, tôi tình cờ phát hiện một tờ giấy báo t//ử đã úa màu theo thời gian.
Trên đó ghi rõ: con trai tôi—đứa trẻ tôi mang nặng đẻ đau—đã t//ử vo//ng vì n//gạt t//hở ngay khi chào đời, ba mươi năm trước.
Vậy thì…
Người vẫn gọi tôi là mẹ suốt ba mươi năm qua, rốt cuộc là ai?

Trọng Sinh Không Phải Để Tha Thứ
Trọng Sinh Không Phải Để Tha Thứ
Chị dâu tôi bị chẩn đoán có ba tử cung, cả nhà mừng rỡ như bắt được vàng.
Mẹ tôi cười không khép được miệng:
“Ba tử cung thì tốt quá rồi, một lần đẻ liền ba đứa cháu nội bụ bẫm cho mẹ!”
Tôi khuyên chị dâu nên đến bệnh viện lớn để kiểm tra lại với bác sĩ chuyên khoa.
Kết quả, bác sĩ chẩn đoán thai nhi bị dị tật, buộc phải phá bỏ để giữ mạng cho mẹ.
Sau đó, chị dâu hồi phục nhưng không thể mang thai lần nữa.
Thế là chị ta và mẹ tôi đổ hết tội lên đầu tôi:
“Dị tật tử cung cái gì chứ? Tao thấy mày là thứ không đẻ được, ghen tị tao một lần mang ba đứa nên mới xúi tao đi phá thai!”
“Hương hỏa nhà họ Vương đến đời mày là tuyệt tự rồi, mày còn mặt mũi mà sống à?”
Mẹ tôi và chị dâu cùng nhau dùng gối bịt miệng gi//ết ch//ết tôi.
Mở mắt ra lần nữa…
Tôi quay về đúng cái ngày đưa chị dâu đến bệnh viện lớn để kiểm tra.

Gia Tộc Ký Sinh
Gia Tộc Ký Sinh
Bạn trai quên đăng xuất WeChat trên máy tính của tôi, mà đúng lúc đó lại đang trò chuyện trong nhóm gia đình bên nhà anh ta.
Mẹ: “Con trai, mai qua nhà Thẩm Tâm Nhã dạm hỏi, thật sự phải đưa 18 vạn sính lễ à?”
Bạn trai: “Đương nhiên, dù phải vay 58 vạn cũng phải đưa cho cô ấy.”
Lòng tôi thoáng vui, cảm thấy anh ấy thật sự yêu tôi.
Nhưng chỉ giây sau, nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại.
Bạn trai: “Dù sao sau khi đính hôn thì con sẽ báo cảnh sát, bắt họ trả lại. Đến lúc đó còn kiếm được một bảo mẫu và một kẻ sinh con miễn phí nữa.”
Ba: “Người ta làm gì chịu? Dù có trả lại cũng không chịu gả nữa đâu, con nghĩ hơi nhiều rồi đấy?”
Bạn trai: “Không chịu thì con dùng AI tạo ảnh nóng của cô ta, bôi nhọ thanh danh, nói là sống chung và từng phá thai với con, cuối cùng cô ta chẳng phải vẫn phải lấy con sao?”
Ba: “Không tệ con trai, kế này hay đấy!”
Mẹ: “Quả nhiên con trai mẹ thông minh, không tốn một xu cũng cưới được vợ!”
Chị gái: “Tới lúc đó chị giúp em phát tán ảnh nóng của cô ta, hehe.”
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bạn trai gõ cửa:
“Em ơi, chìa khóa xe anh để quên ở nhà em rồi, mở cửa đi.”

Trái Tim Không Còn Thuộc Về Anh
Trái Tim Không Còn Thuộc Về Anh
“Tổng Giám đốc Giang, phu nhân của ngài đang làm ầm ĩ dưới lầu, nói muốn gặp ngài.”
Thư ký run rẩy đẩy cửa văn phòng, Giang Minh Huyền không thèm ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào bảng báo cáo tài chính trên màn hình máy tính.
“Bảo an ninh đuổi cô ta đi. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trong giờ làm việc không gặp bất cứ ai.”
“Nhưng mà, tổng giám đốc…” Thư ký muốn nói rồi lại thôi.
“Không có nhưng nhị gì hết!” Giang Minh Huyền đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng:
“Lâm Vãn Tinh càng ngày càng không biết quy củ, ba năm kết hôn rồi mà đến chút chừng mực tối thiểu cũng không có sao?”
Thư ký rụt cổ lại, vừa định lui ra thì thang máy vang lên tiếng “ding” khô khốc.
Lâm Vãn Tinh mang giày cao gót bước nhanh vào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong tay siết chặt một tấm ảnh.
“Giang Minh Huyền, anh giải thích cho tôi xem đây là chuyện gì?!”

Lên Đường Nhé, Chị Dâu!
Lên Đường Nhé, Chị Dâu!
Ngay trong đêm tân hôn với Thái tử Tập đoàn Lục Thị – Lục Minh, chị dâu tôi, Lâm Tuyết Vi, đột nhiên xông thẳng vào phòng tổng thống, trên tay ôm chiếc váy cư//ới bị xé rách nham nhở, vẻ mặt hoảng loạn.
Cô ta nức nở kể rằng Lục Minh vì uống say, nhận nhầm người, tưởng cô ta là tôi nên đã… không kiềm chế được bản thân mà xảy ra chuyện trong căn phòng bên cạnh.
“Vãn Vãn, chị có lỗi với em, càng có lỗi với Minh Triết! Chị thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với ai cả. Nhưng em và A Minh vừa kết hôn, danh dự của nhà họ Lục tuyệt đối không thể vì chuyện này mà tổn hại. Chi bằng… để chị biến mất khỏi thế gian này. Chị ch.t rồi, mọi người sẽ giữ được thể diện!”
Tôi im lặng nhìn màn biểu diễn bi thương của cô ta, khoé môi cong lên đầy giễu cợt:
“Chị dâu đúng là người sống vì tập thể. Đã vậy, em sẽ tiễn chị đi một đoạn cho trọn nghĩa trọn tình. Đ//ám t//ang sẽ thật hoành tráng, truyền thông đưa tin rầm rộ, bảo đảm chiếm sóng hot search cả thành phố. Còn về phần anh em, em sẽ tận tình… ‘vỗ về’ anh ấy thay chị.”
Tôi liếc sang bên cạnh, phân phó:
“Trợ lý Vương, làm ơn đưa chị dâu ‘lên đường’. Nhớ thông báo cho toàn bộ giới truyền thông lớn. Giật tít bài: ‘Đêm tân hôn của Thái tử Lục Thị, Lâm Tuyết Vi vì tình mà hiến thân’. Nhớ chọn một tấm ảnh thật cảm động, lay động lòng người. À, tiện thể gắn thẻ tài khoản công ty anh trai tôi vào nhé.”
Lâm Tuyết Vi lập tức ch.t đứng tại chỗ. Ngay cả Lục Minh – người vừa hớt hải chạy đến sau – cũng sững sờ, mặt mày lộ rõ vẻ bối rối cực độ.
Chỉ có điều… họ chẳng hề hay biết rằng, cái màn “hiến thân vì yêu” đó của họ, tôi đã được xem toàn bộ – từ đầu đến cuối – qua camera giám sát, không thiếu một khung hình nào.

Mỗi Bông Tuyết Đều Có Tội
Mỗi Bông Tuyết Đều Có Tội
Vào ngày sinh nhật bạn trai tôi, mẹ anh ta đã vun vén anh ta và hoa khôi của trường thành một “cặp đôi tương lai” của Thanh Hoa.
Hoa khôi đưa tặng anh ta chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trị giá mấy vạn tệ, mẹ anh ta cười đến mức không khép nổi miệng, nói rằng chỉ có như vậy mới xứng đáng với “cậu con trai Thanh Hoa tương lai” của bà ta.
Còn tôi, cô bạn gái vừa đạt thủ khoa toàn tỉnh, điểm cao hơn anh ta hẳn 27 điểm trong mắt bà ta, lại chỉ là một “con ở nghèo kiết xác” nên cút vào bếp rửa bát.
Tôi xách chiếc tiramisu tự tay làm, đứng trước cửa nhà họ Trần, tiếng cười nói vui vẻ lọt ra từ khe cửa như một chậu nước bẩn hắt thẳng vào mặt tôi.
“Tiểu Dự à, vẫn là Tiểu Hiểu hiểu chuyện nhất. Con xem, người ta tặng con cái đồng hồ này Vacheron Constantin đấy! Thế mới xứng với thân phận sinh viên Thanh Hoa tương lai của nhà ta chứ!”
Đó là giọng của bà mẹ chồng tương lai Lưu Phương the thé và cay nghiệt, từng câu từng chữ như muốn khoe mẽ với cả thiên hạ.
Cửa mở ra.
Trần Dự đứng ở cửa, trông thấy tôi thì nụ cười trên môi khựng lại. Anh ta mặc chiếc sơ mi hàng hiệu mới tinh, trên cổ tay là chiếc đồng hồ sáng lấp lánh, đâm nhói mắt tôi.
“Khả Khả, em đến rồi.” Anh ta định nắm tay tôi nhưng tôi nghiêng người tránh đi.