Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

A Trạch
A Trạch
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…
Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.
Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:
“Mẹ cũng thèm à?”
Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.

Đối Tượng Khiến Tim Tôi Rung Động Là Anh Em Của Anh Tôi
Đối Tượng Khiến Tim Tôi Rung Động Là Anh Em Của Anh Tôi
Tôi thích Giang Thừa – anh em thân thiết của anh tôi, ngày nào cũng trêu chọc anh ấy kiểu trừu tượng.
“Bảo bối, nể tình tôi quan tâm anh như vậy, Tết này có thể ngủ chung không?”
“Vừa rồi ăn mì bị bỏng lưỡi, cho tôi mượn cơ bụng anh liếm thử nhé?”
“Rảnh thì đến nhà tôi chơi, không cảm giác thì làm tí.”
Nhưng anh ấy chẳng mấy khi để ý đến tôi, còn nói bản thân không đụng đến em gái của anh em.
Được thôi, cũng chẳng phải nhất định phải là anh ấy, tôi quay người đi xem mắt ăn cơm.
Đêm đó tôi bị trói ngược trên đầu giường, cuối cùng mặt cũng áp lên cơ bụng mơ ước bấy lâu.
“Không phải thích ăn sao? Không được nhổ ra, nuốt hết…”

Cầu Vồng Sau Mưa
Cầu Vồng Sau Mưa
Vào ngày tổ chức tiệc đầy tháng của cháu trai, chồng tôi cố tình tìm cớ đuổi tôi đi, rồi đưa người yêu cũ ngồi vào ghế chính giữa bàn tiệc.
Khi tôi đến nơi, thứ đập vào mắt là cảnh cô ta với dáng vẻ đài các, y như bà chủ nhà, đang cười tươi rói, đích thân đeo cho cháu tôi chiếc vòng khóa vàng 30g mà tôi mua, miệng còn xưng là “bà nội”.
“Chỉ là để cho Nhã Cầm được trải nghiệm cảm giác làm bà nội một lần, em đến vậy mà cũng không chịu được à? Hôm nay là đại sự, đừng làm mất mặt!”
Tôi quay sang nhìn con trai, nó chẳng nói một lời, bế cháu nhỏ đang quấy khóc, dúi vào tay tôi rồi đẩy tôi ra ngoài.
“Cô Linh, cô đến muộn rồi đấy, thằng bé đói với buồn ngủ lắm rồi, cô đưa nó xuống nghỉ đi.”
Rồi nó quay sang giải thích với nhà thông gia bên vợ từ nước ngoài mới về:
“Người giúp việc dưới quê ấy mà, tuổi cũng lớn rồi, làm việc hơi chậm, mong bác thông cảm.”

Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Xuyên không đã 40 năm, phu quân từng hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi người nay lại đưa về một nữ tử xuyên không 16 tuổi, muốn nạp nàng ta làm quý thiếp.
Ta nói đối phương quá trẻ, tuổi còn có thể làm nữ nhi hắn.
Hắn lại đáp:
“Thấy nàng, ta như thấy lại dáng vẻ tiêu dao tự tại năm xưa của nàng.”
“Vì một lời hứa, 40 năm qua ta chỉ giữ lấy mình nàng, như thế còn chưa đủ sao?”
Ta không đồng ý.
Con trai do chính thê sinh ra liền mắng ta nhỏ nhen ghen tuông.
Nàng dâu vốn là kẻ hưởng lợi cũng khuyên ta nên độ lượng bao dung.
Ngay cả cháu nội, cháu dâu cũng ầm ĩ chê ta tuổi già mà vẫn ương ngạnh tùy hứng.
Ta giận quá mà ngã ngửa ra sau, vậy mà không một ai đỡ lấy ta.
May thay, hệ thống đã lâu không xuất hiện lại hiện lên hỏi ta có muốn trở về hiện đại hay không.
Ta không chút do dự mà gật đầu.
Một đạo bạch quang lóe lên, khi ta mở mắt, trong phòng vẫn là đám người ấy.
Bên tai vang lên tiếng giận dữ:
“Hôm nay nạp thiếp, bất kể nàng có đồng ý hay không, ta cũng nhất định phải làm!”
…Khốn thật.
Lại mang bọn họ theo về luôn rồi!

Cô Ấy Không Còn Là Của Anh
Cô Ấy Không Còn Là Của Anh
Tôi bẩm sinh có giác quan thứ sáu cực nhạy, đêm qua mơ thấy công ty sắp phá sản, chỉ có mua được một nghiên mực cổ trong buổi đấu giá mới có thể hóa giải tai ương.
Tôi đã dặn dò chồng đừng động vào số tiền trong tài khoản, vậy mà lúc “châm đèn trời”, xác minh số dư thất bại.
Nhìn thấy thông báo trừ 1,88 tệ trong dịch vụ tiết kiệm “Bút Bút Tán”, tôi chợt hiểu ra cuộc hôn nhân bảy năm giữa tôi và Hạ Dụ Thành, đến đây là kết thúc rồi.
Rời khỏi sàn đấu giá, tôi lập tức đến bệnh viện làm thủ thuật bỏ thai, rồi tìm luật sư để chuẩn bị đơn ly hôn.
Sau này, khi Hạ Dụ Thành nhìn thấy tờ thỏa thuận ly hôn, anh ta còn ngây ra, không hiểu chuyện gì.
“Em à, em đang đùa sao? Thực tập sinh ở công ty tiện tay giúp anh mở dịch vụ ‘Bút Bút Tán’, không cẩn thận trừ mất 1,88 tệ. Chỉ vì thiếu đúng 1,88 tệ trong tài khoản 50 triệu, mà em đòi ly hôn anh ư?”
“Đúng vậy, chỉ vì 1,88 tệ này.”

Mười Năm Tỉnh Mộng
Mười Năm Tỉnh Mộng
Sau khi bỏ ra 9 triệu 99 vạn để cầu hôn tôi, Hứa Dã Hàn bỗng cắt đứt liên lạc suốt một tháng trời, dắt theo bạch nguyệt quang mắc bệ//nh na/n y đi du ngoạn khắp thế giới.
Ngày bọn họ trở về nước, tôi đích thân tới đón, rồi chủ động đề nghị chia tay.
Trong chiếc xe limousine kéo dài, bạch nguyệt quang khóc đến nỗi không thở nổi:
“Chị à, đều tại em quá bướng bỉnh, chị đừng giận nữa, bây giờ em trả anh ấy lại cho chị.”
Người đàn ông kia ôm chặt lấy cô ta, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi chằm chằm:
“Nếu An An vì bị cô chọc tức mà xảy ra chuyện gì, thì cô hãy xuống m//ồ ch//ôn cùng đi.”
Nghe thế, tôi bật cười: “Người ta vẫn nói, tiện nhân đi với ch//ó mới có thể bên nhau trọn đời. Hứa Dĩ Hàn, yên tâm đi, có con ch//ó trung thành như anh bên cạnh, cô ta chắc chắn sống dai lắm.”

Nhớ Mãi Người Thương
Nhớ Mãi Người Thương
Em gái tôi khinh thường vị hôn phu của mình chỉ là một kẻ nghèo túng.
Vì vậy, cô ấy đã bày mưu để Châu Lăng Xuyên và tôi xảy ra chuyện.
Sau đó cô ta giả vờ hoảng loạn, nhân cơ hội trốn ra nước ngoài.
Châu Lăng Xuyên lại đinh ninh rằng mọi chuyện đều do tôi sắp đặt.
Anh ta giả vờ kết hôn với tôi.
Nhưng đến khi danh tiếng đã đạt được, anh ta chặn đường của tôi, khiến tôi ngã xuống nước trong mùa đông giá rét cho đến khi mất con.
Ngày tôi bị bắt cóc, Châu Lăng Xuyên đã gác máy với bọn bắt cóc, quay người để đón em gái tôi vừa về nước.
Lần nữa mở mắt, tôi trở về ngày hôm anh ta bị bỏ thuốc, tránh được tất cả những bi kịch này.
Nhưng sau đó, Châu Lăng Xuyên lại nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy: “Đêm đó… vốn dĩ phải là em!”

Nhiều Năm
Thích Chu Cảnh Trạm suốt 7 năm, tôi đã tỏ tình vô số lần, anh ta cũng từ chối vô số lần.
Ngày lễ tốt nghiệp, dưới sự xúi giục của bạn bè, anh ta hôn tôi trước mặt tất cả các bạn cùng lớp.
Tôi cứ nghĩ anh ta cuối cùng cũng đồng ý ở bên tôi rồi.
Cho đến hôm sinh nhật anh ta, tại bữa tiệc, tôi đến muộn vài phút.
Và nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh ta và bạn bè.
“Cậu thật sự muốn ở bên Ninh Ngữ Đường à? Thế còn Tống Thanh Việt thì sao, cậu định chia tay với cô ấy sao?”
“Liên quan gì đến Tống Thanh Việt, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.”
Tôi lặng lẽ đóng cửa phòng bao lại, xoay người rời đi mà không quay đầu.
Tôi không còn tham gia những buổi tụ tập có anh ta, cũng không tìm hiểu bất kỳ tin tức gì về anh ta nữa.
Anh ta nói muốn đính hôn, tôi mỉm cười chúc phúc.
Tôi chuẩn bị kết hôn với người anh em tốt của anh ta, thì Chu Cảnh Trạm lại tìm đến tận cửa, chất vấn vì sao anh ấy ở trong nhà tôi.
Người anh em tốt của anh ta cười lạnh, phản bác: “Tôi ở nhà vị hôn thê của mình, cậu có ý kiến sao?”

Không Phải Vợ, Chỉ Là Người Ở
Không Phải Vợ, Chỉ Là Người Ở
Ngày thứ ba sau đám cưới, mẹ chồng đã đổi khóa cửa nhà chúng tôi.
Bà ta cầm chìa khóa đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn tôi:
“Căn nhà này là của con trai tôi, cô chỉ là người ngoài.”
“Muốn vào à? Mỗi tháng nộp 2000 tệ tiền thuê nhà.”
Tôi đứng sững tại chỗ, tay vẫn xách túi rau mới mua, không dám tin vào tai mình.
Căn nhà tân hôn này là tôi và chồng, Tề Minh Huyền, cùng nhau góp tiền trả trước, tiền vay mua nhà cũng do cả hai người cùng gánh vác.
Dựa vào đâu mà bà ta nói đổi khóa là đổi luôn?
Tề Minh Huyền từ trong bếp bước ra, thấy cảnh tượng này liền nhíu mày:
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ chồng ngang ngược đáp:
“Mẹ làm vậy là vì con, để cô ta biết trong cái nhà này ai mới là người có tiếng nói.”
“Đàn bà ấy mà, không được chiều quá, nếu không sau này còn ra thể thống gì?”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Cô ạ, trên sổ đỏ căn nhà này có tên cả hai vợ chồng cháu.”
“Cháu có quyền sống ở đây.”

Trò Chơi Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Trò Chơi Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chị gái tôi 44 ngày hôm đó, chồng tôi đã n h//ố.t tôi, một phụ nữ đang mang thai 3 tháng, vào trong tủ khử trùng.
“Loại đàn bà lòng dạ dơ b/ẩn, ở đây mà thanh lọc tâm hồn ô uế xấu xa của cô đi!”
“Cô hại ch .t Khấu Khấu, tôi không bắt cô đi ch .t theo đã là nhân từ lắm rồi!”
“Cô còn sống buông thả, không giữ đạo làm vợ, giờ t/iêm cho cô ít v/i kh/uẩ/n để chữa cái bệnh phụ khoa đáng xấu hổ kia luôn!”
Chị tôi là “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ta.
Tôi chẳng khác gì bát cơm nguội thiu.
Chị bị tr/ầ m cả/m là giả, tôi mắc chứng sợ không gian kín là thật.
Tôi tuyệt vọng gi/ãy g/iụa trong t/ủ khử trùng, cuối cùng ch .t vì ng//ộ đ ộ/c ozone.
Châm biếm thay, hóa ra cái ch .t của chị gái cũng là giả.
Cô ta hồi sinh, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
Chồng tôi ôm lấy chị gái đầy nhiệt tình, để mặc t/h/i t.h ể tôi thối rữa mục nát trong chiếc tủ chật hẹp.
Một tuần sau, hắn nắm tay chị gái mở cửa tủ.
“Kiều Diệp, cô đã ăn năn hối cải chưa?”