Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Chờ Em Trong Mưa
Chờ Em Trong Mưa
Năm 18 tuổi, tôi và Lạc Dã từng ở trong gian nhà trọ cũ nát, làm ra biết bao chuyện hoang đường.
Anh ấy cầm một chiếc nhẫn rẻ tiền cầu hôn tôi.
Đến năm 24 tuổi, anh được Lạc gia đón về, trở thành cậu ấm hào môn nổi tiếng.
Nhưng anh lại giấu tôi, đi đính hôn với người khác.
Vào ngày kỷ niệm, tôi muốn tạo bất ngờ nên về sớm.
Vừa bước vào, tôi nghe thấy bạn anh ta cười nhạo:
“Sao còn ở cái chỗ tồi tàn này? Cậu định vì mối tình đầu mà từ hôn với nhà họ Tống à?”
Lạc Dã kẹp điếu thuốc, cười nhạt:
“Chơi thôi mà.”
“Với thân phận bây giờ của tôi, cô ta không còn xứng nữa.”
Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Tôi bị ép tham gia một chương trình thực tế kinh dị dành cho mẹ và bé.
Con trai năm tuổi của tôi, vốn đang tu luyện ở đạo quán, đã tức tốc bắt xe đến cứu cái mạng chó của tôi.
Trong khi các bé khác khóc lóc thảm thiết, con trai tôi thì xông lên, dán ngay một lá bùa và hét: “Mẹ, bám chặt lấy ‘áo khoác da’ của mẹ đi.”
Tôi cứ tưởng mình sẽ bị cả mạng xã hội chửi bới là kẻ hèn nhát, nhưng không ngờ cả tôi lẫn con trai lại nổi như cồn.
Diệp Miểu
Từ nhỏ, tôi đã là cái đuôi của Tạ Chẩm.
Vừa tốt nghiệp, tôi liền gả cho Tạ Chẩm – người mắc chứng tự kỷ.
Sau khi kết hôn, anh ấy vẫn không thân với tôi, cũng không quá sẵn lòng nói chuyện với tôi.
Dòng bình luận lướt qua trước mắt tôi: 【Yên tâm, anh ấy chỉ không muốn nói chuyện với nữ phụ, đợi nữ chính xuất hiện rồi sẽ khác.】
Ban đầu, tôi không tin.
Cho đến ngày hôm đó, trong trò chơi mạo hiểm, có một cô gái bốc trúng thử thách đi mở phòng với một người đàn ông.
Cô ta nhắm mắt bịa đặt: “Vậy chọn Tạ Chẩm đi, dù sao anh ấy cũng một đêm tám lần, nhìn thì ngoan ngoãn, thật ra chuyện trên giường cái gì cũng dám thử, tôi đã từng rồi.”
Mặt anh đỏ bừng rồi tái xanh, lần đầu tiên chủ động mở miệng: “Cô nói dối… cô chưa từng thử.”
Chồng Yêu Ơi, Hôn Cái Nào!
Chồng Yêu Ơi, Hôn Cái Nào!
Chồng tôi mỗi tháng cho tôi 500 triệu, bảo tôi diễn cảnh yêu đương trước mặt “bạch nguyệt quang” của anh ta.
Tôi nhào tới hôn anh ấy sưng cả môi:
“Gì mà diễn? Mình yêu thật mà!”
Mỗi năm sáu tỷ, đừng nói là yêu, mạn/g tôi cũng cho luôn!
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Tôi là con chim hoàng yến của một phản diện u ám, nhưng tôi lại là kẻ lười chảy thây.
Phản diện phá s/ản, hệ thống bảo tôi phải nhục mạ anh ta thật nặng, đ/á anh ta một cú, khơi dậy ý chí quật khởi.
Tôi từ chối.
Lười mắng.
Chu Tĩnh Xuyên nắm cằm tôi, giọng khàn khàn pha chút giận dữ:
“Đám người đó đều bỏ tôi đi rồi. Cô cũng muốn ở lại chỉ để xem tôi thảm hại đến cỡ nào sao?!”
Tôi uể oải ngáp một cái:
“Lười chạy.”
Anh đỏ mắt, tuyệt vọng nói:
“Giờ tôi chẳng còn gì… không cho cô được cuộc sống vinh hoa như trước nữa…”
Tôi xoa đầu anh.
“Thôi nào, lảm nhảm lắm lời vậy không mệt hả? Lại đây, nằm nghỉ tí đi.”
Thế là…
Để tôi khỏi ch .t đói, Chu Tĩnh Xuyên gồng lên làm liền ba công việc một ngày.
Đến cái đoạn trong nguyên tác mà anh phải hẹn hò, bồi đắp tình cảm với nữ chính…
Thì anh lại đang ở nhà, một chân quỳ dưới đất, tỉ mỉ buộc nơ con bướm trên chiếc váy công chúa của tôi.
Hệ thống gào thét trong đầu tôi:
“Chị ơi chị tu luyện t/à đ/ạo à?!!”
Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Năm thứ ba ta gả cho Vương gia ngốc Tiêu Triệt, chàng vì đuổi theo một con bươm bướm mà trượt chân rơi xuống hồ băng phía sau hậu viện vương phủ.
Lúc được vớt lên, người đã chẳng còn hơi thở.
Khắp phủ, ngoài ta ra, chẳng ai thật lòng rơi lệ.
Trắc phi Liễu Như Nguyệt dẫn theo đám người chặn trước cửa phòng ta, giả vờ nức nở khuyên nhủ:
“Vương phi nén bi thương. Tuy Vương gia ngốc nghếch, nhưng vẫn luôn đối đãi với tỷ khác biệt. Nay chàng đi rồi, tỷ càng phải bảo trọng thân thể.”
Bọn nha hoàn, mụ mụ phía sau nàng ta trao nhau ánh mắt khinh thường, cười cợt đầy hả hê.
Bọn họ đang nghĩ gì, ta nhìn thấu rõ ràng.
Vương gia ngốc và vị chính phi như ta chẳng khác nào một kẻ sống để người ta giày vò.
Ba năm qua, ăn mặc bị cắt xén, hạ nhân thì dám ngang nhiên làm ra mặt với ta. Liễu Như Nguyệt ba ngày hai bận tới kiếm chuyện.
Tiêu Triệt tuy ngốc, nhưng lại nhận ra ta.
Mỗi khi thấy ta bị bắt nạt, chàng đều dang tay ra che trước mặt ta, như một con thú nhỏ bảo vệ miếng ăn của mình, gầm gừ “ư ư” với bọn họ.
Nhưng chính vì chàng càng bảo vệ ta, Liễu Như Nguyệt bọn họ càng thêm quá quắt, tàn nhẫn với chúng ta.
Giờ đây, nơi duy nhất che chở cho ta… cũng chẳng còn nữa.
Ta canh linh đường suốt ba ngày ba đêm, không uống lấy một giọt nước, cuối cùng vì kiệt sức mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, là bị một trận ồn ào làm cho bừng tỉnh.
Nha hoàn thân cận Xuân Đào nắm chặt tay ta, vừa khóc vừa mừng rỡ: “Vương phi! Người tỉnh rồi! Vương gia… Vương gia cũng tỉnh rồi!”
Trong đầu ta vang lên một tiếng “ong”, ta lảo đảo bật dậy.
Vừa chạy đến sân, liền thấy đám ngự y quỳ rạp đầy đất, đồng thanh hô lớn về phía người đang ngồi trên chủ vị: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia! Mạch tượng ổn định, thần trí minh mẫn, quả là trời ban phúc cho Đại Thịnh ta!”
Trên ghế chủ vị, nam tử vận y phục ngủ trắng tinh, chậm rãi ngẩng đầu.
Gương mặt ấy – gương mặt ta đã nhìn suốt ba năm, từng luôn mang nụ cười ngốc nghếch – nay lại phủ một tầng băng sương.
Ánh mắt sắc bén như ưng, sâu thẳm như biển, quét qua từng người xung quanh, mang theo sự xét đoán và xa cách.
Chàng… thực sự không còn ngốc nữa rồi.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, trái tim ta lại chìm xuống, lạnh hơn cả đáy hồ băng kia.
Chàng không ngốc nữa…
Vậy chàng còn nhớ ta không?
Còn nhớ ba năm qua, ta đã làm sao từng muỗng từng muỗng đút chàng ăn, từng đường kim mũi chỉ vá y phục cho chàng, những khi chàng bị ức hiếp chạy về khóc lóc, ta ôm chàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành?
Hay… chàng sẽ nhớ lại tất cả những chuyện trước khi cưới?
Nhớ lại ta là quân cờ bị ép gả vào phủ, trở thành vật tế cho một “nỗi nhục hoàng gia” như chàng?
Vương Phi Bị Lãng Quên
Vương Phi Bị Lãng Quên
Thiên hạ đều biết, Trấn Bắc vương Tiêu Hành có ba điều chán ghét:
Một là khinh thường hư lễ của thế gia.
Hai là ghét bỏ những kẻ quyền quý thích nịnh bợ trèo cao.
Ba là chán ghét khuê nữ ngoan ngoãn nhạt nhòa như nước lã.
Mà ta… ba điều ấy đều trúng cả, lại còn gả cho hắn làm thê tử.
Hắn từng lạnh lùng chê ta cứng nhắc, chẳng bằng tượng đất nơi đầu ngõ.
Ta cũng biết rõ, trong lòng hắn sớm đã có người — nàng kỹ nữ ở Lầu Vọng Nguyệt, hắn nâng niu như báu vật.
Cho đến khi ta đặt bút ký vào giấy hò//a ly, dứt khoát bước lên xe ngựa trở về kinh.
Từ nơi biên ải xa xôi, hắn ngày đêm không nghỉ phi ngựa về, giữa đường lớn đông người, đích thân chặn xe ta lại.
Chiến giáp trên người hắn phủ sương lạnh, ánh mắt đỏ ngầu như máu, giọng nói khàn đặc run lên từng chút:
“Ôn Tố, ai cho nàng rời đi?”
Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Tôi đã thầm yêu vị hôn phu của chị gái suốt 4 năm.
Trong lễ đính hôn của họ, chị lại… biến mất.
Tôi lấy hết can đảm bước đến, khẽ kéo vạt áo của Thịnh Dương:
“Em cũng họ Nguyễn, nếu được… để em làm vị hôn thê của anh, được không?”
Anh cúi xuống nhìn tôi, bật cười đầy hứng thú:
“Em gái à, vị hôn thê của anh thì phải hôn, phải ôm đấy, em làm được không?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Được.”
Sau khi kết hôn, nhìn người đàn ông đang cần mẫn giặt đồ cho mình, tôi nói nhỏ:
“Em cảm thấy… anh đã có âm mưu từ lâu rồi.”
Thịnh Dương ngẩng lên:
“Bảo bối à, thông minh lắm.”
Người Phu Quân Mang Về Từ Biên Ải… Lại Là Tỷ Tỷ Ruột Của Ta
Người Phu Quân Mang Về Từ Biên Ải… Lại Là Tỷ Tỷ Ruột Của Ta
Năm ta lên năm, nhà gặp biến cố lớn.
Phụ thân qua đời, mẫu thân cũng rời đi không một lời trăng trối, trưởng tỷ từ đó không còn tung tích.
Chỉ mình ta bị đưa vào Hầu phủ, làm người dưới.
Không ngờ, đại tiểu thư Tần Tri Tuyết lại quý mến ta.
Nàng không chỉ dạy ta chữ nghĩa, còn chỉ ta cách cầm kiếm luyện thân.
Năm tháng trôi đi, ta cũng trở thành một người biết đứng thẳng sống ngẩng cao đầu.
Có lần, ta tình cờ giúp được lão phu nhân.
Vì chuyện đó, Hầu gia nhận ta làm nghĩa nữ, gả ta cho tân quý trong triều – Bình Vũ tướng quân Cố Trường Khanh – với danh nghĩa nhị tiểu thư Hầu phủ.
Đêm thành thân, chàng nhìn ta, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Chuyện hôn sự, không phải ta mong muốn.”
Sáng hôm sau, chàng không từ mà biệt, lên đường ra biên giới xa xôi.
Một năm sau, chàng vinh quy trở về.
Nhưng bên cạnh chàng, còn có một nữ tử đang mang thai.
Chỉ một cái nhìn, ta liền nhận ra —
Đó chính là trưởng tỷ mà ta từng khắc ghi trong ký ức.
Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Trước ngày tuyển tú, ta bị chẩn ra đã hoài thai. Cả tộc đều đồng lòng che giấu bí mật này.
Thế nhưng trong yến tiệc tại cung, thứ muội lại cố tình thay ta đỡ rượu, cất lời rằng
“Tỷ tỷ đang mang thai, không thể uống rượu.”
Phát hiện mình đã lỡ lời, nàng ta vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tội
“Hoàng thượng thứ tội, là do tỷ tỷ uống say nên mới bị gian nhân làm nhục. Thân thể chẳng phải do nàng cố ý thất tiết.”