Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Tình Yêu Mắc Cạn
Tình Yêu Mắc Cạn
Chu Kỳ lần thứ 3 chia tay với tôi.
Tôi còn chưa kịp làm lành với cậu ta, giáo viên chủ nhiệm đã điều chỉnh lại danh sách các nhóm học đôi.
Tách tôi khỏi cậu ta, ghép tôi với học bá lạnh lùng, xa cách nổi tiếng trong trường.
Ai cũng nghĩ tôi và Chu Kỳ sẽ cùng nhau phản đối.
Nhưng cậu ta lại là người lên tiếng trước, giọng nhẹ tênh như không:
“Vừa hay vứt được cái đuôi theo sau, giao Trình Ngữ cho Tiết Triết. Con ngốc này ngày nào cũng dính lấy người ta, để xem lần sau cậu ta còn có cơ hội giành hạng nhất nữa không.”
Bạn thân cậu ta cười phá lên:
“Cậu cũng đừng vội mừng, Tiết Triết xưa nay toàn từ chối ghép nhóm, cậu nghĩ người ta muốn nhận Trình Ngữ à?”
Trước mắt tôi như hiện lên loạt bình luận quen thuộc:
【Nam chính lại bắt đầu mạnh miệng rồi, tối qua còn ôm điện thoại đợi tin nhắn xin lỗi của Ngữ Bảo, mất ngủ tới tận năm giờ sáng cơ mà!】
【Lần này Ngữ Bảo chỉ chậm xin lỗi một ngày, cậu ta đã bắt đầu mỉa mai! Mặc dù là nam chính ngọt ngào, tôi vẫn muốn xem cảnh cậu ta “đuổi vợ hóa tro tàn”.】
【Ngữ Bảo mau dùng giọng bé bỏng làm lành, lại ôm ôm một cái, đảm bảo câu được cái môi chu lên của ảnh ngay!】
【Ngữ Bảo tuyệt đối đừng lại gần Tiết Triết nhé! Hắn ta là phản diện đấy! Học sinh giỏi toàn trường thì làm gì có người bình thường?!】
Chu Kỳ mặt mày bình thản, tôi khẽ mỉm cười:
“Có cơ hội được người đứng đầu lớp dạy học, đúng là vinh hạnh của tôi.”
Ngày Em Thay Váy Cưới
Ngày Em Thay Váy Cưới
Đêm trước lễ cưới, vị hôn phu của tôi nhờ cô thực tập sinh đi làm hộ giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng khi nhận được giấy tờ, cái tên được ghi trên đó… lại là của thực tập sinh.
Hắn chỉ lạnh nhạt liếc qua:
“Ồ, là do Vi Vi bất cẩn, làm nhầm thông tin thôi.”
“Để hôm khác làm lại tờ khác là được.”
Tôi không thể tin nổi.
Chỉ một câu “bất cẩn” nhẹ hẫng vậy thôi mà hủy hoại cả hôn nhân đời tôi sao?
Nhưng tôi không khóc cũng không làm loạn, vẫn tiếp tục yên lặng chuẩn bị hôn lễ.
Đến ngày cưới, khi nhìn thấy chú rể đang trao nhẫn cho tôi trên sân khấu, sắc mặt vị hôn phu trắng bệch:
“Không phải anh đã bảo em làm lại giấy kết hôn rồi sao? Em chưa làm à?”
Tôi tỏ vẻ hối lỗi:
“Đều tại em bất cẩn, nhận nhầm chú rể mất rồi. Hay để lần sau nhé?”
…
Bảo Bối, Em Dám Không Yêu Anh?
Bảo Bối, Em Dám Không Yêu Anh?
Sau khi chồng tôi qua đời, tôi nhận được một bản khảo sát ẩn danh.
Nội dung kỳ lạ đến rợn người:
“Cô có yêu chồng mình không?”
“Không yêu anh ấy thật sao?”
“Thật sự là không yêu anh ấy?”
“Bảo bối, em thật sự không yêu anh sao?”
Tôi nổi hết da gà, bởi bên dưới mỗi câu hỏi chỉ có bốn lựa chọn:
- Yêu anh.
- Rất yêu anh.
- Chỉ yêu anh.
- Bây giờ chỉ muốn gặp anh.
Ngay sau đó, giao diện tự động chọn lấy câu cuối cùng.
MÙA ĐẸP NHẤT NHÂN GIAN
Nhà ta nghèo túng, quanh năm ăn chẳng đủ no.
Hôm ấy, có một người thợ săn tên gọi Thạch Định – vác theo một con lợn rừng tới trước cửa nhà, mở miệng muốn cầu hôn ta.
Hắn nói:
“Về sau ta nhất định sẽ để nàng ăn no mặc ấm, bạc kiếm được đều giao cả cho nàng.”
Ta nhìn con lợn rừng to tướng hắn mang theo, trong lòng thầm tính: nếu đổi lấy thóc gạo, cũng đủ cho cả nhà ăn suốt một năm.
Thế là ta gật đầu, ưng thuận mối nhân duyên này.
Sau khi thành thân, cũng không ngoài mong đợi — đời này ta được hắn nâng niu chiều chuộng, yên ổn sống trọn kiếp hồng trần.
...
Trái Tim Không Còn Thuộc Về Anh
Trái Tim Không Còn Thuộc Về Anh
“Tổng Giám đốc Giang, phu nhân của ngài đang làm ầm ĩ dưới lầu, nói muốn gặp ngài.”
Thư ký run rẩy đẩy cửa văn phòng, Giang Minh Huyền không thèm ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào bảng báo cáo tài chính trên màn hình máy tính.
“Bảo an ninh đuổi cô ta đi. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trong giờ làm việc không gặp bất cứ ai.”
“Nhưng mà, tổng giám đốc…” Thư ký muốn nói rồi lại thôi.
“Không có nhưng nhị gì hết!” Giang Minh Huyền đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng:
“Lâm Vãn Tinh càng ngày càng không biết quy củ, ba năm kết hôn rồi mà đến chút chừng mực tối thiểu cũng không có sao?”
Thư ký rụt cổ lại, vừa định lui ra thì thang máy vang lên tiếng “ding” khô khốc.
Lâm Vãn Tinh mang giày cao gót bước nhanh vào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong tay siết chặt một tấm ảnh.
“Giang Minh Huyền, anh giải thích cho tôi xem đây là chuyện gì?!”
Cẩm Nang Dạy Dỗ Chồng
Cẩm Nang Dạy Dỗ Chồng
Chồng nuôi từ nhỏ ở quê vác hai bao tải tiền mặt đến tìm tôi.
Tôi nhìn người đàn ông thô kệch, cao to rắn rỏi, gương mặt thật thà cổ hủ trước mặt, không chút do dự mà mở miệng:
“Tôi có bạn trai rồi.”
Anh ta im lặng hai giây, gật đầu:
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định quay người bỏ đi thì bị anh ta nắm lấy tay áo.
“Xin lỗi, đúng là tôi có hơi cổ hủ thật.”
“Cho nên… khi nào thì tôi mới được gặp cậu ấy?”
“Tính theo vai vế, tôi nên chủ động chào hỏi anh ta, gọi một tiếng anh rể, rồi dâng cho anh ta một ly trà tiểu thiếp mới đúng quy củ.”
“Phải rồi, thiếp thì phải có dáng dấp của thiếp. Dù sao tôi cũng cổ hủ mà.”
Tôi trợn tròn mắt:
Từ “cổ hủ” bây giờ dùng theo kiểu này luôn à?
Cưới Chồng Là Ảnh Đế
Cưới Chồng Là Ảnh Đế
Khi tôi nghén đến mức nôn khan, anh lại đang quay cảnh thân m/ật với nữ diễn viên.
Hôm sau, anh lên hot search vị trí đầu với dòng tiêu đề:
“Ảnh đế Cố Dật Hoài chính thức công bố: sắp chào đón thành viên mới trong gia đình.”
Cả mạng xã hội dậy sóng.
Tôi cười mỉa:
“Anh đóng cảnh hôn với nữ minh tinh, chắc vui lắm nhỉ?”
Tay run rẩy vịn vào bồn rửa, nhìn qua cánh cửa khép hờ, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang gõ nhẹ lên cửa.
Anh len lén hé một khe nhỏ, giọng đáng thương vang lên:
“Vợ ơi, anh sai rồi…”
Thay Nàng Xuất Giá
Thay Nàng Xuất Giá
Phụ mẫu qua đời, ta được di mẫu đón về phủ, định gả ta cho biểu ca, ý muốn thêm một tầng thân thích.
Trịnh Mặc Lâm không thích ta.
Hắn ghét ta tay vụng chân quê, tiếng nói khàn khàn, eo lưng thô kệch.
Hắn liếc ta một cái đầy xem thường:
“Muốn làm dâu nhà họ Trịnh, ngươi phải sửa hết những tật xấu trên người mình.”
Khi ấy ta mới hiểu, làm con dâu nhà thế gia, quả thật chẳng dễ dàng.
Sáng sớm phải dậy sớm luyện lưng cho mềm mại, ta run rẩy không vững, ngay cả lúc than khổ cũng phải ép giọng nũng nịu như trẻ con.
Qua một canh giờ thì học thêu thùa.
Hạt châu nhỏ như hạt gạo, phải xuyên lỗ ở giữa, rồi tỉ mỉ đính lên khăn tay.
Buổi chiều đội sách trên đầu, kiễng chân mà bước.
Tối đến lại chong đèn sao chép kinh thư, chữ nhỏ như đầu ruồi khiến ta đau đầu muốn vỡ óc.
Nửa năm trôi qua, ta vẫn học không nổi.
Di mẫu xót ta, cãi nhau một trận dữ dội với hắn:
“Ta biết trong lòng con vẫn chưa quên tiểu thư họ Lâm, nhưng A Châu không phải là nàng ta, con giày vò nó như vậy để làm gì?”
Hắn lạnh giọng: “Vậy thì ta cưới tiểu thư họ Lâm.”
Người mà hắn ngày đêm canh cánh trong lòng, vừa hay mới mất vị hôn phu.
Cuối cùng, ta cũng không cần tiếp tục làm một kẻ thay thế không đủ tiêu chuẩn nữa.
Hôm sau, hắn hầm hầm bỏ đi.
Phủ Chu sai người đến cầu thân, muốn cưới vợ cho vị công tử bệnh tật quanh năm.
Di mẫu xót biểu muội, không nỡ để nàng vừa gả đi đã phải thủ tiết.
Ta nhìn những đầu ngón tay chi chít vết kim, khẽ nói:
“Di mẫu, để ta thay biểu muội xuất giá.”
Ảnh Đế Sập Nhà
Ảnh Đế Sập Nhà
Vào cái ngày Giang Lâm “sập nhà”, tôi đang ở nhà nấu bún ốc cay.
Mùi măng chua nồng nặc vừa kịp bá chủ cả phòng khách, điện thoại tôi liền nổ tung.
Không phải nói ví von.
Nó thực sự “oong—— oong—— oong——” rung lên theo nhịp điệu t/ận thế, lăn từ trên bàn trà xuống mép thảm, suýt nữa thì bổ nhào xuống đất.
Tôi vừa hút sợi bún cuối cùng vừa luống cuống với tay nhặt điện thoại lên.
Trên màn hình là tên của cô bạn thân Tô Hà nhấp nháy liên tục, phía sau là mười mấy tin nhắn chưa đọc, toàn là kiểu hét lên như đang chá/y nhà:
“Vãn Vãn!!!!!!! Mau xem hot search!!!!!!!!!!”
“Vãi linh hồn vãi linh hồn vãi linh hồn!!!!!! Nhà chị Giang s/ập rồi!!!!!!”
“Livestream!! Mở livestream mau!!! Show truyền hình của Giang Lâm phát sinh chuyện rồi!!!”
Nước súp bắn lên tay tôi, bỏ/ng đến mức tôi giật nảy mình.
Tim tôi chợt lỡ một nhịp.
Giang Lâm? Xảy ra chuyện?
Chú Rể Không Phải Anh
Chú Rể Không Phải Anh
【Tôi không thể ở bên cô ấy, nên chỉ có thể bù đắp bằng cách dồn hết sự ưu ái cho cô ấy.】
Sắp đến ngày cưới, tôi thấy bài đăng trên vòng bạn bè của bạn trai.
Ảnh lại là gương mặt nghiêng đang ngủ của một cô gái khác.
Bài đó hiển thị cho tất cả mọi người, chỉ chặn mình tôi.
Tôi bất giác bật cười.
Ngày cưới, bạn trai mặc vest chú rể đến rước dâu.
Hắn vẫn chưa biết, chú rể hôm nay… không phải là hắn nữa rồi.