Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật

Một Bước Lùi Là Một Đời Tương Tư
Một Bước Lùi Là Một Đời Tương Tư
Lúc đi đón anh trai say rượu, tôi vô tình nghe thấy anh hỏi người bạn chí cốt Thời Dục Niên:
“Cô bạn gái nhỏ cậu giấu kỹ kia sao đến giờ vẫn chưa dắt ra mắt bọn này?”
Tim tôi khẽ run lên.
Tôi và anh ấy đã yêu nhau trong bí mật suốt hai năm, vẫn chưa dám nói với anh tôi.
Một giây sau, giọng Thời Dục Niên phảng phất men say vang lên:
“Cần thiết sao? Chỉ là chơi chơi thôi, có nghiêm túc gì đâu.”
Cả người tôi như chìm vào giá lạnh. Tôi đưa tay lên, gõ cửa phòng.

Em Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh
Em Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh
Tôi đến để hủy hôn.
Nhưng lại vô tình nhìn thấy nhật ký tình cảm của anh ấy.
Bên trong còn kẹp ảnh của tôi.
…
Hả?
“Bạch nguyệt quang” của anh ta… lại là tôi?

YÊU HỔ PHU QUÂN SỦNG TA ĐẾN TẬN TRỜI
“Ta có thể sờ đuôi chàng một chút không?”
Ta nhìn con bạch hổ trước mặt, dõng dạc nói:
“Suy cho cùng thì ta đã mang trong bụng con của chàng rồi”
“Thì sao?”
Bạch Lẫm dùng đôi kim đồng nổi bật nhìn ta, giọng nói trầm thấp đầy cao ngạo.
“Những gì Bổn Hoàng không muốn, không ai ép được.”
“Vậy ta không sinh nữa.”
Ta đưa tay giả vờ đấm vào chiếc bụng hơi nhô lên của mình.
Bạch Lẫm sợ đến mức xù hết cả lông, cả người nhảy dựng lên, lập tức quăng đuôi đến trước mặt ta.
"Bổn hoàng nói đùa! Chỉ là nói đùa thôi!"
Ta nhếch môi cười, thỏa mãn nằm sấp lên chiếc bụng trắng mềm của hắn, nghịch ngợm cái đuôi:
“Hứ, ta đây cứ ép chàng đấy, Yêu Hoàng thì ghê gớm lắm sao.”
"Phải, Yêu Hoàng thì ghê gớm lắm sao..."
Bạch Lẫm sợ ta lăn xuống, bèn dùng móng vuốt to lớn che chở cho ta, bất đắc dĩ nói hùa theo lời ta, giọng đầy cam chịu.

Vì Em Là Ninh Ninh
Vì Em Là Ninh Ninh
Sau khi uống say, tôi chạy tới gõ cửa nhà sếp mình, người tôi thầm yêu bấy lâu vừa khóc vừa mắng anh ta là đồ bạc tình. Mắng chán chê rồi, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng:
“Ninh Ninh, qua đây. Em gõ nhầm cửa rồi đấy.”

Vì Nàng Mà Đến
Vì Nàng Mà Đến
Tại yến tiệc cập kê, vị hôn phu của ta nắm tay một nữ tử thong dong bước vào.
Hắn nói muốn cùng ta hủy bỏ hôn ước.
Trước mắt ta, bỗng nhiên hiện lên từng hàng từng hàng chữ kỳ quái.
【Nữ chủ, đừng đồng ý a! Nam chủ ngoài miệng cứng rắn, trong lòng mềm nhũn, rõ là muốn ngươi mở miệng cầu hắn!】
【Nam chủ miệng nói từ hôn, kỳ thực trong lòng sốt ruột đến ch .t rồi ấy chứ!】
【Cười ch .t mất, chỉ cần nữ chủ chịu xuống nước, đừng nói là nữ phụ, nam chủ có khi còn dâng cả mạng cho nàng!】
Ta quay đầu, chỉ thấy thần sắc của Hạ Du Xuyên lạnh lùng, nhưng lại ôm chặt nữ tử kia trong lòng.
Trong đáy mắt hắn, lại lộ ra một tia chờ mong rất khó nhận ra.
Ta không chút do dự, gật đầu đáp:
“Được.”
Quay người liền lập hôn ước với tiểu công tử phủ Tướng quân.

Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn
Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn
Chú rể bỏ trốn cùng bạch nguyệt quang ngay giữa lễ cưới.
Vừa ra khỏi cửa thì gặp t/ai n//ạ n xe.
Bác sĩ nói: “Thương tích quá nặng, phải c/ắ/t c/ụt chân mới cứu được!”
Tôi lau nước mắt, nói với bác sĩ:
“Không được. Ít nhất cũng phải giữ cho anh ấy một cái x//á c còn nguyên vẹn.”

Em Từng Nghĩ Mình Sẽ Mãi Yêu Anh
Em Từng Nghĩ Mình Sẽ Mãi Yêu Anh
Sau khi ước lượng điểm thi đại học, tôi cố tình báo thấp 350 điểm để trêu bạn trai.
Anh ta căng thẳng hỏi: “Em chắc là chỉ được từng ấy điểm thôi à?”
Tôi làm mặt mếu, nói: “Ừm, hôm thi bị đau bụng nên làm bài không tốt, chắc phải thi lại năm sau mất rồi.”
Vậy mà đêm hôm đó, anh ta lại nhắn tin chia tay.
Ngay sau đó, anh ta đăng công khai chuyện yêu đương với Á khoa trên vòng bạn bè.
Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra anh ta đã đặt cược trước vào cả hai người.
Tôi nắm trong tay tin nhắn trúng tuyển từ Thanh Hoa và Bắc Đại, bình tĩnh gửi lời chúc phúc cho anh ta.
Hết kỳ nghỉ hè, tôi ngồi lên chuyến tàu đi Bắc Kinh, còn anh ta thì lại bước xuống chuyến xe đến Hạ Môn, khản giọng hỏi tôi:
“Lương Hạ, vậy ra em vẫn luôn lừa anh sao?”

Gả Nhầm Rồng Vàng
Gả Nhầm Rồng Vàng
Phu quân ta thu nhận thê tử của cố nhân, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Lương.
Không bao lâu sau, hai người ấy lại nảy sinh tình ý.
Ngày loạn quân công thành, chàng đem ta giao nộp, lại còn lạnh lùng nói:
“Nàng chính là Tần Phương Hảo. Dung mạo này, không thể giả được.”
Ta rơi vào tay phản quân, vốn định lấy cái ch .t giữ lấy thanh danh.
Ngay lúc đó, trước mắt ta chợt hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng:
【Nữ chính, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn! Tên cặn bã kia có gì tốt? Đại ca phản quân kia mới thật sự là cực phẩm!】
【Hắn biết ngươi không phải Tần Phương Hảo, vẫn lén sai người vẽ chân dung ngươi mỗi đêm, rồi nhìn ngươi mà…】
【Aaaa, tại sao lại chặn màn đạn của ta?!】
【Nữ chính, nàng không nhớ tiểu mã nô bên hồ Đại Minh năm xưa nữa sao?】
【Chỉ cần nàng mềm lòng một câu, mã nô sẽ lập tức quỳ dưới váy nàng! Mạng là của nàng, cơ bụng là của nàng, thận… cũng là của nàng!】

Yêu Thử
Yêu Thử
Nhẫn cưới của chồng tôi bị tình nhân bé nhỏ của anh ta ném thẳng vào bồn cầu.
Anh ta thản nhiên giải thích:
“Lên giường quên tháo ra, cô nhóc ấy nóng tính quá.”
“Em nhìn lại anh đi, anh đã thành ra thế này rồi, em không định chấp nhặt một cái nhẫn nhỏ chứ?”
Thậm chí còn khuyên tôi cũng nên ra ngoài “nếm thử của lạ” xem sao.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì chiếc nhẫn cưới của tôi… cũng đang nằm trên giường của một cậu trai trẻ.
Lấy anh mà suy ra, chắc anh cũng sẽ không tính toán với tôi đâu nhỉ?
Vậy mà tôi không ngờ, anh lại đỏ mắt chất vấn:
“Thử thì được. Nhưng sao em lại nghiêm túc chứ?”

Học Cách Yêu Lại Chính Mình
Tôi đứng trước cửa Cục Dân chính, ly cà phê nóng trong tay đã nguội ngắt từ lâu.
Qua cánh cửa kính, tôi thấy rõ chồng tôi Cố Bắc Thành đang cùng một cô gái trẻ điền đơn đăng ký kết hôn.
Không phải đơn ly hôn. Mà là đơn kết hôn.
Cô gái ấy mặc váy trắng, cười rất ngọt ngào, còn Cố Bắc Thành thì dịu dàng giúp cô ta chỉnh lại tóc.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.
“Mẹ ơi, sao mẹ không vào?” Tiểu Bảo, con gái sáu tuổi của tôi, níu vạt áo tôi, giọng non nớt hỏi.
Tôi ngồi xổm xuống, cố gắng nở một nụ cười: “Bảo Bối, mẹ chợt nhớ ra còn việc cần làm, mình về nhà trước được không?”