Sảng Văn
Nhân vật chính thường được buff mạnh mẽ, gặp đâu thắng đó, kẻ thù bị hạ gục dễ dàng. Người đọc có cảm giác thoả mãn, “đã mắt” khi theo dõi hành trình của nhân vật.
Truyện mới cập nhật
Mẹ Tôi Muốn Bán Tôi
Mẹ Tôi Muốn Bán Tôi
Ngày lễ tình nhân, mẹ tôi lén lút huỷ vé tàu cao tốc của tôi.
Nhất quyết bắt tôi ngồi xe của cậu về quê.
Nhưng vừa lên cao tốc, trước mắt tôi đột nhiên hiện ra một loạt bình luận như đang xem livestream.
“Cô gái à, đừng đi! Họ định bán cô cho đối tượng xem mắt đấy!”
“Làm chuyện đã lỡ rồi thì phải cưới, nhận 30 vạn tiền sính lễ!”
“Bị nhốt trong nhà hơn chục năm, sinh con ra nhưng không tôn trọng con, cuối cùng còn bán con sang miền Bắc Miến Điện!”
Não Yêu Của Ảnh Hậu
Não Yêu Của Ảnh Hậu
Sau ba năm vào nghề, tôi chính thức trở thành Ảnh hậu… lười nhất trong giới.
Trong lễ trao giải, khi nhận chiếc cúp từ tay Ảnh đế giành cú đúp, tôi nghẹn ngào hỏi:
“Phát biểu tùy ý được không?”
Ảnh đế không đáp.
Tôi bám lấy micro, trịnh trọng tuyên bố:
“Chia tay rồi. Từ nay chỉ phát triển sự nghiệp, không phát triển tình yêu.”
Sau lưng vang lên tiếng cười bật ra đầy bất lực.
Ảnh đế cao lãnh xưa nay bỗng nói:
“Em đúng là phi lý quá mức.”
…
Cút Đi, Đồ Con Riêng
Cút Đi, Đồ Con Riêng
Bố tôi qua đời vì t//ai n .ạ/n giao thông, gia đình tôi nhận được một khoản tiền bồi thường rất lớn.
Hôm sau, hàng xóm đã tới gõ cửa vay tiền, nói con trai cô ta bị bệ/nh nặng.
Mẹ tôi mềm lòng, không do dự định cho vay ngay.
Nhưng tôi đã ngăn bà lại —
Bởi vì tôi đã sống lại một lần nữa.
Đứa con trai của cô ta chính là con riêng của bố tôi, và nó hoàn toàn không hề mắc bệ/nh gì cả.
Cỏ Dại Góc Tường
Cỏ Dại Góc Tường
Tôi phát hiện mẹ chồng… đang mang thai.
Tôi và chồng đều sững người.
Nhưng đến khi tôi thông báo mình cũng đang mang thai, mẹ chồng lập tức biến sắc:
“Cô mà có bầu, ai chăm tôi đây? Ngày mai đi bệnh viện p/h//á đi.”
???
Chồng tôi kéo tôi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hôm sau liền… đổi mẹ chồng mới cho tôi.
Khi Ác Mộng Kết Thúc
Khi Ác Mộng Kết Thúc
Chị dâu tôi đang mang thai, nửa đêm gọi điện kêu tôi về nhà làm cánh gà Coca cho chị ấy ăn cho đỡ thèm.
Tôi vừa làm xong, chị ấy liền x//ả.y thai.
Sau đó, chị vừa khóc vừa kể với anh trai tôi rằng tôi đã đầu đ/ộc chị.
Anh tôi nổi điên, trong lúc giằng co đã đá tôi lăn xuống cầu thang.
Dẫn đến li//ệt nửa người.
Mẹ tôi không những không đưa tôi đến bệnh viện, mà còn nhốt tôi trong nhà, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài.
Họ tiêu xài hoang phí bằng tiền của tôi, còn tôi thì ch .t đói ngay trong chính căn nhà của mình.
Và khi tôi mở mắt ra lần nữa…
Tôi đã quay về đúng thời điểm chị dâu gọi điện.
Thích Đùa, Phải Không?
Thích Đùa, Phải Không?
Chồng tôi và cả nhà anh ấy đều rất thích đùa.
Tôi và chồng kết hôn đã 3 năm, vẫn chưa có con.
Một lần, mẹ chồng đứng giữa đám đông họ hàng, cười nói:
“Gà nhà nuôi nửa năm còn đẻ được mấy ổ trứng, có người cưới về ba năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn không bằng con gà mái của tôi.”
Tôi kể lại với chồng, anh chỉ thản nhiên nói:
“Mẹ anh chỉ đùa thôi mà, em đừng nhỏ mọn thế được không? Bà thích nói gì thì cứ để bà nói, em đừng để bụng.”
Đến khi tôi mang thai, tăng hơn chục cân, mẹ chồng nhìn thấy liền bật cười:
“Cứ béo thế này, con trai tôi chắc phải đi tìm người khác mất thôi!”
Tôi giả vờ không nghe thấy, coi như gió thoảng qua tai.
Khi tôi ở cữ sau sinh, bố chồng bỗng bế con gái tôi lên và tu/ng l/ên cao. Con bé bị dọa khóc ré lên.
Tôi vội hét lên ngăn lại, chạy tới ôm con, dỗ dành mãi mới nín.
Chồng lại bảo:
“Trẻ con thích chơi như vậy mà, em làm gì căng thẳng thế. Ba anh đâu có làm gì nó, chỉ là đùa chút thôi.”
Mẹ chồng còn nhân cơ hội nói chen vào:
“Con gái thì nhát thôi, nếu là con trai thì chẳng bao giờ bị dọa khóc đâu. Mau đẻ đứa nữa đi!”
Tôi nhìn đứa con gái bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay mình…
Thích đùa đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ để mọi người cười cho đã đời!
Trọng Sinh Chọn Lại Từ Đầu
Tối Tết Đoan Ngọ, bà đưa cho tôi và em gái mỗi người một chiếc bánh ú.
Một cái bánh ngọt, một cái bánh mặn.
Em gái giành lấy bánh ngọt trước, còn tôi thì ăn bánh mặn.
Sau đó, cô ta ngày càng xinh đẹp. Trước kỳ thi đại học còn chơi bời với đám d/u côn, nhưng khi lên đại học thì bỗng tỉnh ngộ, trở thành nữ thần học đường.
Vào giới giải trí, cô ta thu hút vô số người hâm mộ.
Mười năm sau, tác dụng của bánh biến mất.
Nhan sắc cô ta tụt dốc, mọi ưu ái vì vẻ ngoài cũng dần mất đi.
Cô ta hoảng hốt.
Để duy trì diện mạo, cô ta lao vào phẫu thuật thẩm mỹ điên cuồng.
Nhưng càng sửa càng hỏng.
Dù vậy, cô ta vẫn không dừng lại, ném hết tiền bạc vào dao kéo.
Khi mất trắng mọi thứ, cô ta nhìn thấy ảnh tôi trên bìa tạp chí.
Dòng chữ to nổi bật “Nữ doanh nhân xuất sắc nhất năm”.
Cô ta gào lên:
“Tại sao chị có tất cả, còn tôi lại trắng tay? Gi .t chị xong… tôi sẽ có tiền để làm lại mặt! Ha ha ha ha…”
Trên sân thượng của một tòa cao ốc, gương mặt biến dạng vì phẫu thuật hỏng của cô ta cười đi/ên cuồng đẩy tôi ngã xuống.
Trong lúc đắc ý, cô cũng trượt chân… và rơi theo.
Khi mở mắt lần nữa, chúng tôi quay trở lại khoảnh khắc chọn bánh năm đó.
Lần này, cô giành lấy bánh mặn trước, ghé sát tai tôi:
“Chị à, cảm giác sống như một bình hoa vô dụng… cũng nên để chị nếm thử rồi.”
Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn
Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn
Chú rể bỏ trốn cùng bạch nguyệt quang ngay giữa lễ cưới.
Vừa ra khỏi cửa thì gặp t/ai n//ạ n xe.
Bác sĩ nói: “Thương tích quá nặng, phải c/ắ/t c/ụt chân mới cứu được!”
Tôi lau nước mắt, nói với bác sĩ:
“Không được. Ít nhất cũng phải giữ cho anh ấy một cái x//á c còn nguyên vẹn.”
Tái Sinh, Tôi Trả Thù Em Gái Đố Kỵ Và Cả Nhà Hút Máu Mình Ở Kiếp Trước
Gia đình tôi luôn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ, tôi và em gái đã phải chịu đựng những trận bạo hành từ ba mẹ, chỉ biết dựa vào nhau mà sống.
Khi tôi may mắn trúng số 50 triệu, tôi chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với em gái, Tô Lai Đế, và dặn cô ta phải giữ kín bí mật. Thế nhưng, cô ta lại bất ngờ đăng lên mạng: “Chị tôi trúng số độc đắc rồi! Từ nay tôi cũng là người có tiền!”
Ba mẹ biết chuyện, lập tức tìm đến. “Con là đồ phá hoại, tiền bạc làm gì? Tiền phải để cho em trai con!”
Tôi không đồng ý, và sự tức giận của ba mẹ cùng em trai bùng lên. Họ cùng nhau bóp chết tôi ngay trong căn phòng thuê.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi nghe giọng Tô Lai Đế đầy hả hê: “Cùng khổ với nhau không tốt sao? Sao lại là chị trúng số mà không phải em? Chị muốn sống sung sướng à? Em không để chị mở mắt nữa đâu!”
Tôi choàng tỉnh, hít một hơi thật sâu như người vừa thoát khỏi đáy biển. Cảm giác đau đớn khi bị giết vẫn còn rõ ràng. Một cái tát bất ngờ của mẹ khiến mặt tôi nóng rát, nhưng chính điều đó đã giúp tôi nhận ra: mình đã trọng sinh!
Châm Pháp Tiên Y
Châm Pháp Tiên Y
Trong bữa tiệc độc thân trước ngày cưới, một người bạn thân của Cố Hạc Vũ hỏi anh ta.
“Vũ này, còn nửa tháng nữa là cậu kết hôn với chị dâu rồi, mà người cậu nuôi bên ngoài cũng đang mang thai, cậu thấy thế nào?”
Cố Hạc Vũ tỏ vẻ hài lòng và đắc ý:
“Cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Cậu với chị dâu cũng quen nhau mười năm rồi, cậu không sợ bị cô ấy phát hiện rồi chia tay à?”
Anh ta đầy tự tin:
“Chuyện này chỉ cần che giấu tốt, Minh Châu cả đời cũng không biết đâu.”
Đám bạn cười lớn:
“Vũ đúng là đỉnh, bên ngoài bao nhiêu cờ cũng không làm ngã cờ nhà, bao nhiêu đàn ông mơ cũng chẳng được.”
Tôi đứng phía sau cánh cửa, nghe thấy tất cả.
Hóa ra cậu bé năm xưa từng hứa sẽ yêu tôi cả đời, bây giờ đã hoàn toàn đổi thay, không còn nhận ra nữa.
Vậy nên, tôi cũng chuẩn bị giấu anh ta một chuyện.
Ngay trong ngày cưới, tôi sẽ tặng anh ta một món quà lớn.