Sảng Văn
Nhân vật chính thường được buff mạnh mẽ, gặp đâu thắng đó, kẻ thù bị hạ gục dễ dàng. Người đọc có cảm giác thoả mãn, “đã mắt” khi theo dõi hành trình của nhân vật.
Truyện mới cập nhật

Thích Đùa, Phải Không?
Thích Đùa, Phải Không?
Chồng tôi và cả nhà anh ấy đều rất thích đùa.
Tôi và chồng kết hôn đã 3 năm, vẫn chưa có con.
Một lần, mẹ chồng đứng giữa đám đông họ hàng, cười nói:
“Gà nhà nuôi nửa năm còn đẻ được mấy ổ trứng, có người cưới về ba năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn không bằng con gà mái của tôi.”
Tôi kể lại với chồng, anh chỉ thản nhiên nói:
“Mẹ anh chỉ đùa thôi mà, em đừng nhỏ mọn thế được không? Bà thích nói gì thì cứ để bà nói, em đừng để bụng.”
Đến khi tôi mang thai, tăng hơn chục cân, mẹ chồng nhìn thấy liền bật cười:
“Cứ béo thế này, con trai tôi chắc phải đi tìm người khác mất thôi!”
Tôi giả vờ không nghe thấy, coi như gió thoảng qua tai.
Khi tôi ở cữ sau sinh, bố chồng bỗng bế con gái tôi lên và tu/ng l/ên cao. Con bé bị dọa khóc ré lên.
Tôi vội hét lên ngăn lại, chạy tới ôm con, dỗ dành mãi mới nín.
Chồng lại bảo:
“Trẻ con thích chơi như vậy mà, em làm gì căng thẳng thế. Ba anh đâu có làm gì nó, chỉ là đùa chút thôi.”
Mẹ chồng còn nhân cơ hội nói chen vào:
“Con gái thì nhát thôi, nếu là con trai thì chẳng bao giờ bị dọa khóc đâu. Mau đẻ đứa nữa đi!”
Tôi nhìn đứa con gái bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay mình…
Thích đùa đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ để mọi người cười cho đã đời!

Trọng Sinh Chọn Lại Từ Đầu
Tối Tết Đoan Ngọ, bà đưa cho tôi và em gái mỗi người một chiếc bánh ú.
Một cái bánh ngọt, một cái bánh mặn.
Em gái giành lấy bánh ngọt trước, còn tôi thì ăn bánh mặn.
Sau đó, cô ta ngày càng xinh đẹp. Trước kỳ thi đại học còn chơi bời với đám d/u côn, nhưng khi lên đại học thì bỗng tỉnh ngộ, trở thành nữ thần học đường.
Vào giới giải trí, cô ta thu hút vô số người hâm mộ.
Mười năm sau, tác dụng của bánh biến mất.
Nhan sắc cô ta tụt dốc, mọi ưu ái vì vẻ ngoài cũng dần mất đi.
Cô ta hoảng hốt.
Để duy trì diện mạo, cô ta lao vào phẫu thuật thẩm mỹ điên cuồng.
Nhưng càng sửa càng hỏng.
Dù vậy, cô ta vẫn không dừng lại, ném hết tiền bạc vào dao kéo.
Khi mất trắng mọi thứ, cô ta nhìn thấy ảnh tôi trên bìa tạp chí.
Dòng chữ to nổi bật “Nữ doanh nhân xuất sắc nhất năm”.
Cô ta gào lên:
“Tại sao chị có tất cả, còn tôi lại trắng tay? Gi .t chị xong… tôi sẽ có tiền để làm lại mặt! Ha ha ha ha…”
Trên sân thượng của một tòa cao ốc, gương mặt biến dạng vì phẫu thuật hỏng của cô ta cười đi/ên cuồng đẩy tôi ngã xuống.
Trong lúc đắc ý, cô cũng trượt chân… và rơi theo.
Khi mở mắt lần nữa, chúng tôi quay trở lại khoảnh khắc chọn bánh năm đó.
Lần này, cô giành lấy bánh mặn trước, ghé sát tai tôi:
“Chị à, cảm giác sống như một bình hoa vô dụng… cũng nên để chị nếm thử rồi.”

Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn
Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn
Chú rể bỏ trốn cùng bạch nguyệt quang ngay giữa lễ cưới.
Vừa ra khỏi cửa thì gặp t/ai n//ạ n xe.
Bác sĩ nói: “Thương tích quá nặng, phải c/ắ/t c/ụt chân mới cứu được!”
Tôi lau nước mắt, nói với bác sĩ:
“Không được. Ít nhất cũng phải giữ cho anh ấy một cái x//á c còn nguyên vẹn.”

Tái Sinh, Tôi Trả Thù Em Gái Đố Kỵ Và Cả Nhà Hút Máu Mình Ở Kiếp Trước
Gia đình tôi luôn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ, tôi và em gái đã phải chịu đựng những trận bạo hành từ ba mẹ, chỉ biết dựa vào nhau mà sống.
Khi tôi may mắn trúng số 50 triệu, tôi chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với em gái, Tô Lai Đế, và dặn cô ta phải giữ kín bí mật. Thế nhưng, cô ta lại bất ngờ đăng lên mạng: “Chị tôi trúng số độc đắc rồi! Từ nay tôi cũng là người có tiền!”
Ba mẹ biết chuyện, lập tức tìm đến. “Con là đồ phá hoại, tiền bạc làm gì? Tiền phải để cho em trai con!”
Tôi không đồng ý, và sự tức giận của ba mẹ cùng em trai bùng lên. Họ cùng nhau bóp chết tôi ngay trong căn phòng thuê.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi nghe giọng Tô Lai Đế đầy hả hê: “Cùng khổ với nhau không tốt sao? Sao lại là chị trúng số mà không phải em? Chị muốn sống sung sướng à? Em không để chị mở mắt nữa đâu!”
Tôi choàng tỉnh, hít một hơi thật sâu như người vừa thoát khỏi đáy biển. Cảm giác đau đớn khi bị giết vẫn còn rõ ràng. Một cái tát bất ngờ của mẹ khiến mặt tôi nóng rát, nhưng chính điều đó đã giúp tôi nhận ra: mình đã trọng sinh!

Châm Pháp Tiên Y
Châm Pháp Tiên Y
Trong bữa tiệc độc thân trước ngày cưới, một người bạn thân của Cố Hạc Vũ hỏi anh ta.
“Vũ này, còn nửa tháng nữa là cậu kết hôn với chị dâu rồi, mà người cậu nuôi bên ngoài cũng đang mang thai, cậu thấy thế nào?”
Cố Hạc Vũ tỏ vẻ hài lòng và đắc ý:
“Cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Cậu với chị dâu cũng quen nhau mười năm rồi, cậu không sợ bị cô ấy phát hiện rồi chia tay à?”
Anh ta đầy tự tin:
“Chuyện này chỉ cần che giấu tốt, Minh Châu cả đời cũng không biết đâu.”
Đám bạn cười lớn:
“Vũ đúng là đỉnh, bên ngoài bao nhiêu cờ cũng không làm ngã cờ nhà, bao nhiêu đàn ông mơ cũng chẳng được.”
Tôi đứng phía sau cánh cửa, nghe thấy tất cả.
Hóa ra cậu bé năm xưa từng hứa sẽ yêu tôi cả đời, bây giờ đã hoàn toàn đổi thay, không còn nhận ra nữa.
Vậy nên, tôi cũng chuẩn bị giấu anh ta một chuyện.
Ngay trong ngày cưới, tôi sẽ tặng anh ta một món quà lớn.

Ba Đòi Ly Hôn, Tôi Giơ Hai Tay Tán Thành
Ba Đòi Ly Hôn, Tôi Giơ Hai Tay Tán Thành
Sinh nhật ba tôi hôm đó, tiểu tam dắt theo con riêng đến tận nhà gây chuyện.
Ả ta mắng mẹ tôi: “Không đẻ được con trai thì bị cắm sừng cũng đáng đời!”
Ba tôi im lặng vài giây, cuối cùng cũng lạnh lùng mở miệng:
“Anh có từng ấy tài sản, cần phải có người kế thừa. Nếu em không chịu được… thì ly hôn đi.”
Mẹ tôi giận đến run người, gằn từng chữ: “Muốn ly hôn? Anh nằm mơ!”
Tôi vỗ nhẹ lên lưng mẹ, bình tĩnh lên tiếng: “Mẹ à, ly hôn cũng được thôi. Bảo ba đưa cho mẹ con mình 50 triệu, cộng thêm căn biệt thự này nữa là xong.”
Dù sao thì… đời trước, chỉ một tháng sau đó, công ty của ba tôi bất ngờ gặp khủng hoảng.
Cuối cùng tuyên bố phá sản.
Ông ta giả ch.t, dắt tiểu tam cao chạy xa bay, bỏ lại mẹ con tôi gánh món nợ khổng lồ.
Kết cục của đời trước là:
Tôi và mẹ bị đẩy vào bước đường cùng, sống không bằng ch.t.
Gắng gượng trả hết nợ, mẹ tôi lâm bệnh nặng, cuối cùng mất trong đau đớn.
Còn tôi… bị ba ruột vì lợi ích mà đưa vào tay một lão b/i/ế/n t/h/á/i – bị t.ra tấ.n đến ch.t.
Mẹ tôi nghe tin, phun má.u mà ch.t.
Còn ba tôi? Ông ta ôm ấp mẹ con tiểu tam, sống cuộc đời sung túc nhởn nhơ.
May mà ông trời có mắt…
Cho tôi cơ hội sống lại một lần nữa.

Quy Luật Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Hầu Phủ
Ta theo Thái hậu ở lại Ngũ Đài Sơn suốt nửa năm.
Sau khi hồi kinh mới hay, trượng phu của ta đã đưa ngoại thất vào phủ.
Hắn nói:
“Trong phủ cần có nữ nhân trông nom. Nàng rời kinh hơn nửa năm, mọi việc trong nội viện đều do Phinh Đình vất vả gánh vác thay nàng, nàng nên cảm tạ nàng ấy mới phải.”
Sự sủng ái hắn dành cho nàng ta đã trở thành đề tài bàn tán khắp phố phường.
Có người thay ta cảm thấy không đáng, cũng có kẻ mong chờ xem trò cười.
Tựa hồ bọn họ đã quên, ta là chủ mẫu, là cáo mệnh phu nhân được Thái hậu sủng ái nhất.
Ta sao có thể để kẻ khác dễ dàng khi dễ?

Vả Mặt Chồng Cũ
Vả Mặt Chồng Cũ
Chồng tôi lái xe khi say, gây tai nạn, rồi lừa tôi đứng ra nhận tội thay.
Khi tôi ra tù, anh ta đã tái hôn.
Người vợ mới không ai khác, chính là bạn thân của tôi.
Con gái tôi mới năm tuổi, bị xích bằng dây sắt ngoài ban công, sống không khác gì một con chó.
Sợ tôi trả thù, bọn họ lái xe đâm chết tôi.
Tôi mở mắt lần nữa, thì phát hiện mình đã trùng sinh.
Chồng tôi quỳ gối trước mặt, khẩn thiết cầu xin tôi đứng ra nhận tội thay anh ta.
Tôi đá một cú làm anh ta ngã lăn ra:
“Đồ tội phạm chết tiệt, cút vào tù đi!”

Cái Kết Của Kẻ Phản Bội
Khi t/a/i n/ạ/n hàng không xảy ra, chồng tôi – cơ trưởng của chuyến bay nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang, gương mặt tràn đầy khó xử.
Tôi thì không hề do dự, nhét bộ dù cuối cùng vào tay hai người bọn họ.
Kiếp trước, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, anh ta chọn đưa dù cho tôi người đang mang thai rồi định cùng Bạch Nguyệt Quang chôn thân trong vụ rơi máy bay.
Nhưng cái gọi là “cùng xuống hoàng tuyền” kia không xảy ra – Bạch Nguyệt Quang ch trong vụ t/a/i n/ạ/n, còn anh ta thì sống sót một cách kỳ tích.
Từ đó về sau, anh ta ngày ngày ở bên cạnh tôi, chờ đứa con của chúng tôi ra đời.
Tôi ngỡ rằng mọi b/i kị/ch đã kết thúc, nào ngờ khi con đầy tháng, anh ta lại thản nhiên bóp ch con gái ngay trước mặt tôi:
“Nếu không phải cô cứ khăng khăng bám theo, máy bay đâu có thiếu dù.”
“Cô gi//ết người tôi yêu nhất, hôm nay, tôi cũng phải để cô nếm thử cảm giác đó!”
Tôi đ/au đớ/n đế/n tuy/ệt vọn/g, cuối cùng cùng anh ta đồn/g qu/y v/u tậ/n.
Mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày xảy ra t/ai nạ/n…

Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục
Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục
Ngày em gái lấy chồng, bố chồng yêu cầu em ch/ui qua đ/ũng quầ/n chú rể:
“Ch/ui q/ua đũ/ng qu/ần chú rể, mới mong làm vợ ngoan trong tương lai.”
Nhà trai lập tức hiểu ý, nhao nhao phụ họa.
Ngay cả em rể – người mà ngày thường luôn tự nhận là thật thà – cũng đứng về phe họ, nói em tôi đừng làm mất vui.
Nhìn em gái tôi – một đứa từng mù quáng vì yêu – hối hận đến mức suýt khóc, tôi liền đứng dậy, lấy một cái chậu than khổng lồ ra, khóa trái cửa.
Sau đó cầm mâm cưới đ/ậ/p th/ẳng vào đầu chú rể cho tỉnh táo lại.
“Tụi tôi ở đây cũng có tập tục: chú rể phải chân trần bước qua chậu than, trừ xui xẻo và đốt vía tiểu nhân.”
“Bước đi, bắt đầu từ chú rể.”
“Ai không bước thì đừng hòng ra khỏi cửa ngày hôm nay.”