Sảng Văn
Nhân vật chính thường được buff mạnh mẽ, gặp đâu thắng đó, kẻ thù bị hạ gục dễ dàng. Người đọc có cảm giác thoả mãn, “đã mắt” khi theo dõi hành trình của nhân vật.
Truyện mới cập nhật
Chân Tiểu Thư Nhà Quê Trở Về
Chân Tiểu Thư Nhà Quê Trở Về
Là một đứa con gái quê, điều tôi ghen tị nhất… chính là tiểu thư con nhà tài phiệt.
Chỉ vì mấy quả cam trong làng rụng xuống đất, làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta,cô ta chỉ cần gọi một cú điện thoại,là cả làng bị nhổ sạch cây cam.
Nhưng rồi một ngày, ông trùm nhà giàu đích thân tìm đến tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc trong đêm,
dắt theo chú chó nhỏ màu vàng của mình thằng bé tên là Vàng Tài,rồi vui vẻ chào tạm biệt từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng vẫy tay:
“Con à, hãy sống cho tốt cuộc sống tiểu thư, đừng quay lại chịu khổ nữa nhé.”
Tôi liên tục lắc đầu.
Không đâu!
Nhà tài phiệt cũng chẳng bằng một quả đồi ở quê tôi,chưa đủ cho tôi với Vàng Tài chạy vài vòng nữa là.
Tôi chỉ định lên đó lấy tiền bồi thường thôi.
Còn nếu bọn họ không chịu trả…
thì tôi sẽ phát điên đấy.
Mang Luật Rừng Vào Hào Môn
Tôi đây, vốn là một chị đại sư tử khét tiếng nóng nảy ở vùng đồng cỏ châu Phi, thế mà đùng một cái lại xuyên không thành chị dâu trưởng trong một gia đình tài phiệt. Người chồng quyền thế thì mất tích bí ẩn, bỏ lại cho tôi hai cậu em trai, mỗi cậu một tính, cậu nào cậu nấy cũng thuộc dạng "khó chiều", chẳng dễ đối phó chút nào.
Tôi chỉ lạnh lùng cười thầm, ta đây đường đường là chúa tể thảo nguyên, lẽ nào còn phải e ngại mấy chuyện vặt vãnh này sao?
Một đứa là ngôi sao hạng A, cố tình muốn làm tôi bẽ mặt, bèn mời tôi tham gia một show truyền hình thực tế. Kết quả? Tại đồng cỏ châu Phi hoang dã, cả lũ linh cẩu hung tợn nhất cũng phải run rẩy quỳ rạp dưới chân tôi.
Đứa còn lại là tay đua xe công thức một hàng đầu, thế mà tôi chỉ cần nhẹ nhàng đạp ga một cái, xe lao như chớp giật, vượt mặt cậu ta giành luôn chức vô địch.
Về đến nhà, hai cậu em quý hóa vội vàng vây quanh tôi, đứa đấm lưng, đứa bóp vai, cung kính nịnh nọt: “Chị dâu à, chị mà không cần anh trai em nữa thì cũng đừng bỏ rơi tụi em nhé! Hay là chị ly hôn đi rồi làm chị ruột bọn em luôn, còn anh ấy thì… để bọn em coi như anh họ là được rồi.”
Thế nhưng, người chồng tài phiệt đột nhiên “đội mồ sống dậy”, gằn giọng: “Ai nói sẽ ly hôn cơ chứ? Không ly! Có chết cũng không ly!”
Xin Lỗi Con Trai, Mẹ Chỉ Giỏi Diễn!
Sau khi xuyên không thành nữ phụ phản diện, tôi lại bất ngờ nổi tiếng khi tham gia một show thực tế dành cho mẹ và bé.
Trong cái cuốn tiểu thuyết tréo ngoe này, tôi là một nữ phụ ác độc, sinh ra chỉ để làm nền cho bà chị gái nữ chính tỏa sáng. Trong khi chị ta trổ tài nấu nướng đỉnh cao, thì tôi, một cách rất quyết đoán, đã buông xuôi và trực tiếp gọi đồ ăn ngoài.
Con trai tôi chỉ vào chiếc bánh mochi nhân kem, mắt tròn xoe tò mò: “Mẹ ơi, đây là cái gì thế ạ?”
Tôi thản nhiên giơ chiếc bánh Oreo nhân kem đen sì trước mặt thằng bé, đáp một cách cực kỳ nghiêm túc: “Là bánh bao, nhưng bị mốc rồi, trẻ con không được ăn.”
Xin lỗi nhé, chăm con thì tôi không rành, chứ diễn xuất thì tôi vẫn thừa sức. Dù sao thì, khổ con cũng được, nhất định không được để bản thân mình khổ!
Bám Váy Mẹ Là Có Di Truyền
Bám Váy Mẹ Là Có Di Truyền
Mẹ chồng cười híp mắt, gắp hai cái đùi gà bỏ vào bát con trai, rồi lại gắp hai cái cánh gà cho chồng tôi và cho chính mình.
Tôi không nhịn được mà nói:
“Mẹ, sao mẹ lại dạy con theo kiểu này chứ?”
Chồng tôi liền nặng nề đặt đôi đũa xuống bàn:
“Em nói chuyện với mẹ anh kiểu gì đấy?”
Con trai vừa nghe xong, liền ném thẳng đôi đũa vào đầ/u bố nó:
“Bố nói chuyện với mẹ tôi kiểu gì đấy?”
Ồ—thì ra “trai hư” có thể di truyền!
Tuyệt vời!
Tật Ăn Cắp Vặt Của Cô Ta
Tật Ăn Cắp Vặt Của Cô Ta
Bạn gái cũ trong mộng của Phó Minh có tật ă/n cắp.
Phó Minh giải thích rằng, chỉ vì cô ta quá thiếu tình thương và sự quan tâm nên mới như vậy.
Ngay cả khi đang ở bên tôi, anh ta vẫn muốn cho cô ta đủ cảm giác an toàn.
Cô ta hả hê trước mặt tôi:
“Phó Minh nói rồi, A vĩnh viễn là tôi, còn B thì có thể là bất kỳ ai.”
Xin lỗi nhé.
Tôi không phải A, cũng chẳng phải B.
Tôi là… cảnh sát.
Căn Nhà Của Con Trai, Món Nợ Của Con Gái
Căn Nhà Của Con Trai, Món Nợ Của Con Gái
Nửa đêm lướt mạng, tôi bắt gặp một bài đăng cầu cứu:
“Đã mua nhà cho con trai rồi, giờ làm sao thuyết phục con gái cùng trả khoản vay ngân hàng?”
Giữa một đống bình luận chửi bới sôi sục, bất ngờ có một người đáp rất nghiêm túc:
“Nếu chưa có nhu cầu vào ở ngay, tôi khuyên nên nhờ môi giới cho con gái thuê lại căn nhà đó.”
“Cách này không chỉ giải quyết được khoản vay dễ dàng, mà còn giảm tối đa chi phí sửa sang.”
“Con gái tôi bình thường tính toán lắm, vậy mà từ khi bị tôi dùng cách này dụ, nó đã ngoan ngoãn trả nợ ngân hàng cho em trai được chín tháng rồi.”
Ánh mắt tôi dừng lại ở câu cuối cùng, trong lòng bỗng chốc trầm xuống một nhịp.
Từ Bỏ Kẻ Vô Ơn
Từ Bỏ Kẻ Vô Ơn
Chồng ngoại tình ly hôn.
Một bà nội trợ gia đình toàn thời gian là tôi ra khỏi nhà cũng phải tranh thủ quyền nuôi dưỡng con trai.
Dốc hết tâm huyết đưa nó lên đại học, nó lại vỗ mông trở về chỗ chồng cũ tranh công.
Cho dù th//i th//ể tôi bốc mùi cũng không quay đầu lại.
Sống lại kiếp này, tôi trở về ngày ly hôn.
Con trai ném bát về phía tôi gào thét: “Bà muốn ly hôn thì ly hôn của bà đi, đừng mang tôi theo, quỷ nghèo!”
Tôi chăm chú nhìn nó hồi lâu, bỗng nhiên cười nhạt.
“Được, không mang con theo nữa.”
Tôi Không Cùng Anh Chịu Khổ Nữa
Tôi Không Cùng Anh Chịu Khổ Nữa
Bạn trai tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, bị th/ương phải nhập viện.
Anh bảo tôi ở lại chăm sóc, tôi từ chối.
Anh nói lòng mình quang minh chính đại, chưa từng có ý gì với ai khác ngoài tôi. Tôi không tin.
Sau đó tôi dứt khoát nói lời chia tay.
“Đoạn đường còn lại, em không đi cùng anh nữa. Em không thể làm người khom lưng chịu thiệt mãi như thế.”
“Mẹ em sinh em ra, không phải để em đi hầu hạ người khác đâu.”
Nơi Lạnh Lẽo Còn Lại
Nơi Lạnh Lẽo Còn Lại
Tôi bẩm sinh trí óc không được nhanh nhạy.
Sau khi bước vào trò chơi k/inh d/ị, anh bạn thanh mai trúc mã bảo tôi:
“Đứng yên ở đây đợi anh quay lại.”
Thế là tôi thật thà đứng im, không nhúc nhích.
Trong khi các người chơi khác bị hình nhân giấy đuổi cho tan tác chạy loạn,tôi thảnh thơi lấy điện thoại ra đăng story:
[Mọi người ơi, mình cũng đang chơi ‘chạy bộ trong linh đường’ đây.]
Một con hình nhân giấy lướt tới trước mặt tôi, yêu cầu tôi vẽ điểm nhãn.
Tôi hớn hở đồng ý.
Ba giây sau, nó trợn cặp mắt lác mà giận dữ gào rú.
Chơi Khô Máu Với Ban Quản Lý
Chơi Khô Máu Với Ban Quản Lý
Cuối năm, ban quản lý bất ngờ đăng một tin trong group cư dân.
“@Tất cả mọi người, đêm Giao Thừa sắp đến rồi. Để mọi người có thể ăn một bữa cơm tất niên yên tâm và cảm nhận được sự quan tâm của công ty quản lý, chúng tôi chính thức mở dịch vụ đặt cơm tất niên.”
“Menu cơm tất niên như sau: Một bàn 19999 tệ (khoảng 74 triệu VND). Đặt nhanh kẻo hết. Ai không đặt, hậu quả tự chịu!”
Tôi liếc qua menu, toàn món ăn gia đình, cùng lắm trị giá 500 tệ, vậy mà họ dám thu tôi gần 20000?
Thật sự nghĩ tiền tôi là từ gió mà ra à?
Group im phăng phắc. Mọi người có vẻ đều đang đợi ai đó lên tiếng trước.
Vài phút sau, quản lý lại nhắn thêm:
“Nếu đến ngày mai chưa có phản hồi, sẽ mặc định đã đặt.”
Tôi không nhịn được nữa.
….