Sảng Văn
Nhân vật chính thường được buff mạnh mẽ, gặp đâu thắng đó, kẻ thù bị hạ gục dễ dàng. Người đọc có cảm giác thoả mãn, “đã mắt” khi theo dõi hành trình của nhân vật.
Truyện mới cập nhật

Căn Nhà Của Con Trai, Món Nợ Của Con Gái
Căn Nhà Của Con Trai, Món Nợ Của Con Gái
Nửa đêm lướt mạng, tôi bắt gặp một bài đăng cầu cứu:
“Đã mua nhà cho con trai rồi, giờ làm sao thuyết phục con gái cùng trả khoản vay ngân hàng?”
Giữa một đống bình luận chửi bới sôi sục, bất ngờ có một người đáp rất nghiêm túc:
“Nếu chưa có nhu cầu vào ở ngay, tôi khuyên nên nhờ môi giới cho con gái thuê lại căn nhà đó.”
“Cách này không chỉ giải quyết được khoản vay dễ dàng, mà còn giảm tối đa chi phí sửa sang.”
“Con gái tôi bình thường tính toán lắm, vậy mà từ khi bị tôi dùng cách này dụ, nó đã ngoan ngoãn trả nợ ngân hàng cho em trai được chín tháng rồi.”
Ánh mắt tôi dừng lại ở câu cuối cùng, trong lòng bỗng chốc trầm xuống một nhịp.

Từ Bỏ Kẻ Vô Ơn
Từ Bỏ Kẻ Vô Ơn
Chồng ngoại tình ly hôn.
Một bà nội trợ gia đình toàn thời gian là tôi ra khỏi nhà cũng phải tranh thủ quyền nuôi dưỡng con trai.
Dốc hết tâm huyết đưa nó lên đại học, nó lại vỗ mông trở về chỗ chồng cũ tranh công.
Cho dù th//i th//ể tôi bốc mùi cũng không quay đầu lại.
Sống lại kiếp này, tôi trở về ngày ly hôn.
Con trai ném bát về phía tôi gào thét: “Bà muốn ly hôn thì ly hôn của bà đi, đừng mang tôi theo, quỷ nghèo!”
Tôi chăm chú nhìn nó hồi lâu, bỗng nhiên cười nhạt.
“Được, không mang con theo nữa.”

Tôi Không Cùng Anh Chịu Khổ Nữa
Tôi Không Cùng Anh Chịu Khổ Nữa
Bạn trai tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân, bị th/ương phải nhập viện.
Anh bảo tôi ở lại chăm sóc, tôi từ chối.
Anh nói lòng mình quang minh chính đại, chưa từng có ý gì với ai khác ngoài tôi. Tôi không tin.
Sau đó tôi dứt khoát nói lời chia tay.
“Đoạn đường còn lại, em không đi cùng anh nữa. Em không thể làm người khom lưng chịu thiệt mãi như thế.”
“Mẹ em sinh em ra, không phải để em đi hầu hạ người khác đâu.”

Nơi Lạnh Lẽo Còn Lại
Nơi Lạnh Lẽo Còn Lại
Tôi bẩm sinh trí óc không được nhanh nhạy.
Sau khi bước vào trò chơi k/inh d/ị, anh bạn thanh mai trúc mã bảo tôi:
“Đứng yên ở đây đợi anh quay lại.”
Thế là tôi thật thà đứng im, không nhúc nhích.
Trong khi các người chơi khác bị hình nhân giấy đuổi cho tan tác chạy loạn,tôi thảnh thơi lấy điện thoại ra đăng story:
[Mọi người ơi, mình cũng đang chơi ‘chạy bộ trong linh đường’ đây.]
Một con hình nhân giấy lướt tới trước mặt tôi, yêu cầu tôi vẽ điểm nhãn.
Tôi hớn hở đồng ý.
Ba giây sau, nó trợn cặp mắt lác mà giận dữ gào rú.

Chơi Khô Máu Với Ban Quản Lý
Chơi Khô Máu Với Ban Quản Lý
Cuối năm, ban quản lý bất ngờ đăng một tin trong group cư dân.
“@Tất cả mọi người, đêm Giao Thừa sắp đến rồi. Để mọi người có thể ăn một bữa cơm tất niên yên tâm và cảm nhận được sự quan tâm của công ty quản lý, chúng tôi chính thức mở dịch vụ đặt cơm tất niên.”
“Menu cơm tất niên như sau: Một bàn 19999 tệ (khoảng 74 triệu VND). Đặt nhanh kẻo hết. Ai không đặt, hậu quả tự chịu!”
Tôi liếc qua menu, toàn món ăn gia đình, cùng lắm trị giá 500 tệ, vậy mà họ dám thu tôi gần 20000?
Thật sự nghĩ tiền tôi là từ gió mà ra à?
Group im phăng phắc. Mọi người có vẻ đều đang đợi ai đó lên tiếng trước.
Vài phút sau, quản lý lại nhắn thêm:
“Nếu đến ngày mai chưa có phản hồi, sẽ mặc định đã đặt.”
Tôi không nhịn được nữa.
….

Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Con Trai Tôi Là Đạo Sĩ
Tôi bị ép tham gia một chương trình thực tế kinh dị dành cho mẹ và bé.
Con trai năm tuổi của tôi, vốn đang tu luyện ở đạo quán, đã tức tốc bắt xe đến cứu cái mạng chó của tôi.
Trong khi các bé khác khóc lóc thảm thiết, con trai tôi thì xông lên, dán ngay một lá bùa và hét: “Mẹ, bám chặt lấy ‘áo khoác da’ của mẹ đi.”
Tôi cứ tưởng mình sẽ bị cả mạng xã hội chửi bới là kẻ hèn nhát, nhưng không ngờ cả tôi lẫn con trai lại nổi như cồn.

Lắng Nghe Tiếng Sóng
Lắng Nghe Tiếng Sóng
Từ nhỏ tôi luôn ở bên Tống Ngôn Xuyên, giúp anh thoát khỏi ch/ứng t//ự k..ỷ, từng vì anh mà đỡ đ/ạn.
Thế nhưng khi Sở Yểu Yểu hỏi anh tôi là ai, cậu thiếu niên từng kiêu ngạo ngất trời lại cúi đầu giúp cô ta thắt dây váy.
Lãnh đạm, hời hợt nhưng không giấu nổi sự khinh thường:
“Chỉ là một con hầu.”
Sau đó, Sở Yểu Yểu dẫn theo hai người bạn thanh mai trúc mã của cô ta, cùng chúng tôi lập thành nhóm năm người.
Từ đó, người tôi phải phục tùng và lấy lòng không còn chỉ có Tống Ngôn Xuyên, mà là cả 4 người họ.
Cho đến một ngày trước kỳ thi đại học, tôi nhặt được điện thoại của Sở Yểu Yểu.
Tin nhắn trong group chat riêng của bốn người liên tục hiện lên:
Tống Ngôn Xuyên: “Thủ tục du học của tụi mình xong cả rồi.”
Chu Dã: “Con nhỏ nhà nghèo đó chắc vẫn tưởng mày sẽ đưa nó đi cùng đấy, thi xong kiểu gì cũng sụp đổ cho xem.”
Giang Việt: “Con nhỏ hám lợi đó ngày nào cũng mặt dày bám theo tụi mình, còn dám nói với người ta là tụi mình là thanh mai trúc mã của nó nữa cơ!”
Chu Dã: “Đúng là tự ảo tưởng quá mức. Công chúa nhỏ Yểu Yểu mới là thanh mai của tụi mình chứ. Con hầu đó, xấu người xấu nết!”
Bọn họ hớn hở ăn mừng sắp thoát khỏi tôi.
Nhưng họ không biết, tôi đã chờ ngày này suốt 10 năm rồi.
Về sau, tuyết lớn chặn núi, tôi biến mất.
Nghe nói, họ phát đi/ê/n đi tìm tôi.

Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta
Nghe đồn, mệnh ta vướng chữ ngược, là nữ chính truyện ngược.
Ấy thế mà lại bị nuôi thành một kẻ "gai góc".
Mười năm ta như một, rèn luyện thân thể, tu tập công pháp.
Chỉ chờ truyện ngược mở màn.
Cuối cùng, nam chính lệnh cho ta vào đầm rồng hang hổ lấy thuốc, cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Phụ mẫu ruột đòi ta mổ đan điền, lấy linh căn tặng cho thiên kim giả.
Đám sư huynh sư đệ óc tàn nhìn đâu đâu, hùng hùng hổ hổ trách ta bắt nạt tiểu sư muội của chúng.
Ta giận đến dựng mày, mắt hổ trợn trừng, chân đá nam chính, tay xé đồng môn, nắm đấm to như cái nồi đất nện xuống tới tấp.
「Tổ cha cái truyện ngược, cũng dám xả hơi lên đầu bà!」
「Thôi vậy, ngược người khác cũng là ngược! Đã thế thì bà đây chống mắt lên xem, lũ ranh con các ngươi, bao giờ mới gọi ta một tiếng "Nương"!」

Nhớ Mãi Người Thương
Nhớ Mãi Người Thương
Em gái tôi khinh thường vị hôn phu của mình chỉ là một kẻ nghèo túng.
Vì vậy, cô ấy đã bày mưu để Châu Lăng Xuyên và tôi xảy ra chuyện.
Sau đó cô ta giả vờ hoảng loạn, nhân cơ hội trốn ra nước ngoài.
Châu Lăng Xuyên lại đinh ninh rằng mọi chuyện đều do tôi sắp đặt.
Anh ta giả vờ kết hôn với tôi.
Nhưng đến khi danh tiếng đã đạt được, anh ta chặn đường của tôi, khiến tôi ngã xuống nước trong mùa đông giá rét cho đến khi mất con.
Ngày tôi bị bắt cóc, Châu Lăng Xuyên đã gác máy với bọn bắt cóc, quay người để đón em gái tôi vừa về nước.
Lần nữa mở mắt, tôi trở về ngày hôm anh ta bị bỏ thuốc, tránh được tất cả những bi kịch này.
Nhưng sau đó, Châu Lăng Xuyên lại nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy: “Đêm đó… vốn dĩ phải là em!”

Anh Đã Phản Bội Mẹ Con Tôi
Anh Đã Phản Bội Mẹ Con Tôi
Con gái tôi bất ngờ ng/ất xỉu, cần ph/ẫu thu/ật khẩn cấp.
Lúc đến quầy đóng tiền, tôi mới phát hiện, một triệu đồng quỹ giáo dục tôi dành dụm cho con – đã biến mất không dấu vết.
Trong cơn hoảng loạn, tôi gọi cho chồng là viện trưởng Lục Đình Châu, nhờ anh ấy mở đường ưu tiên.
Nhưng anh ta lạnh lùng từ chối:
“Thời Nhiễm, em vì ghen tuông mà dám đem mạng sống của con ra đùa giỡn à?”
“Còn muốn anh phá quy định sao?”
Tôi khóc không thành tiếng, điện thoại bị cúp, gọi lại thế nào cũng không được.
Con gái tôi… cũng mãi mãi không tỉnh lại.
Mãi về sau tôi mới biết, số tiền cứu mạng con gái, Lục Đình Châu đã lấy để mua nhà khu trường học cho con trai của Bạch Nguyệt Quang.
Thậm chí, vào ngày hoả tá/ng của con, anh ta còn cùng mẹ con cô ta ngồi xem pháo hoa suốt cả đêm.