Sảng Văn
Nhân vật chính thường được buff mạnh mẽ, gặp đâu thắng đó, kẻ thù bị hạ gục dễ dàng. Người đọc có cảm giác thoả mãn, “đã mắt” khi theo dõi hành trình của nhân vật.
Truyện mới cập nhật
Thời Gian Không Quay Lại
Chu Duệ chết vào ngày kỷ niệm chín năm kết hôn của chúng tôi.
Cảnh sát nói, khi gặp tai nạn, anh vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn định tặng tôi.
Trong đám tang, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, bụng lại nhô cao. Đôi mắt nhìn tôi chứa đầy hận ý.
Cô ta nói:
"Tôi và Chu Duệ đã ở bên nhau sáu năm. Nếu không có cô, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi."
"Bây giờ, con tôi cũng chẳng còn cha nữa."
Nói xong câu cuối cùng, cô ta bất ngờ lao tới, đẩy tôi từ cửa sổ xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về sáu năm trước đúng ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi. Cũng chính là ngày Chu Duệ gặp cô ta.
Chạy Trời Không Khỏi Nắng
Bạn cùng phòng thời đại học biết tôi là giáo viên yoga, nên nhờ tôi hướng dẫn họ tập luyện.
Một buổi học mười tệ, một tuần bốn buổi.
Nhưng đột nhiên có một ngày, chẳng ai đến nữa.
Hỏi ai cũng không ai trả lời.
Lúc đó tôi mới phát hiện, cô bạn thân tốt của tôi – Trần Gia – đã giành mất “miếng cơm” này của tôi.
Một buổi cô ấy chỉ thu tám tệ.
Thế nhưng Trần Gia chỉ từng học với tôi vài buổi, hoàn toàn không hiểu nguyên lý yoga.
Quả nhiên, mấy buổi sau, do thao tác hỗ trợ quá mạnh tay, cô ấy đã làm gãy chân của một bạn cùng lớp.
Báo Ứng
Ba tôi vì cứu con gái của “bạch nguyệt quang” mà ch .t trong đám ch/áy.
Nghe tin, tôi lập tức chạy đến bệnh viện ngay trong đêm.
Lần đầu tiên nhìn thấy ông ta trong nhà x/á c, khóe miệng tôi khẽ cong lên, cố thế nào cũng không đè xuống được.
Nhân viên y tế tốt bụng nhắc nhở:
“Cô cười nhỏ thôi.”
Thế nhưng khi nhận được hũ tro cốt của ba, tôi lại cười càng to hơn.
Ba à, ông đi thì cứ đi.
Sao lại không để lại di chúc, để cho tôi hưởng trọn khối tài sản trăm tỷ thế này, đúng là khách khí quá rồi.
Khi Tiểu Tam Gặp Thợ Săn
Chồng tôi có một “bạch nguyệt quang” vừa trở về nước.
Cô ta đứng trước mặt tôi, hất cằm kiêu ngạo:
“Cô thật đáng thương, chồng cô chẳng hề yêu cô, tôi mới là tình yêu đích thực của anh ấy.”
Tình yêu đích thực sao?
Tôi suýt bật cười, vẫn cúi đầu lật hợp đồng, đến một cái liếc mắt cũng lười cho cô ta – một kẻ mê muội trong tình ái.
Trong mối quan hệ này, chỉ có cô ta mới bị che mắt, vừa ngốc vừa đáng thương.
Kẻ Thế Chỗ
Kẻ Thế Chỗ
Sau khi dượng tôi qua đời vì tai nạn giao thông, em họ bị chấn động tinh thần nghiêm trọng nên chuyển đến nhà tôi để tĩnh dưỡng.
Nó đem lòng yêu bạn trai tôi, ai nấy đều khuyên tôi nên nhường anh ấy cho nó.
Ngay cả bạn trai tôi cũng bảo:
“Dự Nhược, em ấy đã khổ sở đến mức này rồi, sao em còn chấp nhặt làm gì?”
Sau đó, tôi cũng gặp tai nạn xe. Lúc được đưa đi cấp cứu, em họ ôm chặt bạn trai tôi mà khóc:
“Chị ấy chết rồi có biết bao người thương tiếc, còn em sống chẳng ai thèm đoái hoài.”
Tôi chết trên bàn phẫu thuật. Em họ lấy mất suất tuyển thẳng đại học của tôi, còn kết hôn với bạn trai tôi.
Lúc mở mắt ra, tôi quay lại đúng thời điểm nó vừa dọn đến nhà tôi.
Cả Showbiz Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi
Khi tham gia một chương trình thực tế, tôi bất ngờ kích hoạt hệ thống “nghe tiếng lòng”. Từ đó, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy suy nghĩ của tôi.
Ảnh Đế, Tôi Là Nữ Giáo Quan Của Anh
Kiếp trước, tôi là một nữ binh đặc nhiệm xuất sắc, lập nhiều chiến công hiển hách và cuối cùng hy sinh trong một nhiệm vụ quan trọng. Lần nữa mở mắt, tôi đã trở thành một diễn viên nhỏ hạng ba, đang chuẩn bị tham gia một chương trình truyền hình thực tế về quân đội.
Show Sinh Tồn Bỗng Thành Sàn Diễn Của Tôi
Tôi là một idol hết thời, bước ra từ một show tuyển chọn và sống lay lắt qua ngày bằng mấy công việc lặt vặt. Khi được mời tham gia chương trình sinh tồn trên đảo hoang, tôi liền đồng ý. Ai ngờ vừa đến nơi thì đạo diễn và ekip "mất liên lạc". Những người khác đều biết đây chỉ là cảnh quay giấu kín, chỉ có mỗi tôi là ngây thơ chẳng hay biết gì. Thế là tôi mặc kệ tất cả, bung xõa hoàn toàn, biến show sinh tồn thành nơi mình xưng vương, làm bá chủ.
Thiên Kim Trở Về: Ta Không Cần Hào Môn
Khi tỉnh lại, bọn họ nói tôi mới là thiên kim thật sự của nhà họ Tần, người bị ôm nhầm từ khi mới sinh. Nhưng trong nhà đã có một thiên kim giả được nuôi dưỡng hơn 10 năm. Gia đình vốn chờ tôi tự ti, ghen ghét, căm hận số phận bất công để rồi chìm vào vực sâu trong nỗi oán hận vô tận. Nhưng tôi nhìn thế giới hoàn toàn mới này, nơi không có chiến tranh, không có đói khát, cũng chẳng còn nỗi sợ trước cái chết. Đối với tôi mà nói, đây chính là thời đại tốt nhất.
Check VAR Trà Xanh, Bóc Phốt Tra Nam
Thứ bảy, bốn giờ chiều, Thượng Hải tháng Mười, tiết trời đã se se lạnh. Nhưng bên trong The Alkemis, quán cà phê nằm gọn trong một biệt thự cổ ở khu Tô Giới Pháp cũ, không khí lại ấm sực mùi cà phê rang xay và mùi tiền... à không, là mùi tri thức thì phải.
Tôi, Trình Hiểu Mạn, đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thẳng ra hàng cây ngô đồng đang bắt đầu thay lá. Trên chiếc MacBook Pro M3 màu bạc không một vết xước, slide cuối cùng của dự án "The Unicorn" vừa được hoàn thành. Hơn một trăm trang phân tích thị trường, mô hình kinh doanh, chiến lược marketing cho một ứng dụng tài chính cá nhân được tôi trau chuốt đến từng con chữ, từng biểu đồ. Ba tháng trời cày cuốc như một con thiêu thân, cuối cùng cũng xong.
Tôi ngả người ra sau, mỉm cười hài lòng. Nụ cười này một nửa là vì thành quả công việc, nửa còn lại là vì nghĩ đến Hạ An Thần.
Hạ An Thần, bạn trai tôi, học bá ngành Quản trị Kinh doanh, niềm tự hào của cả khoa. Anh ấy có một đôi mắt sáng, sống mũi cao và một khí chất thanh tao thoát tục mà tôi từng nghĩ chỉ có trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường. Anh ấy nhà nghèo nhưng ý chí thì giàu vô tận. Tôi yêu anh ấy, yêu cái cách anh ấy nói về tương lai, về những hoài bão lớn lao. Và tôi, với tư cách là một nhà đầu tư có tầm nhìn, đã không ngần ngại rót vốn cho dự án tiềm năng nhất đời mình.