Vả Mặt
Tuyến truyện tập trung vào quá trình nhân vật chính từ chỗ bị coi thường, khinh miệt trở thành kẻ mạnh mẽ, thành công và “vả mặt” những kẻ từng hãm hại, chế giễu. Đọc thể loại này thường rất hả hê, sảng khoái.
Truyện mới cập nhật

Cuộc Đời Đáng Thương
Cuộc Đời Đáng Thương
Bạn trai tôi là thủ khoa đại học, nhưng lại nộp đơn vào một trường chuyên khoa vô danh.
Tôi đã thuyết phục anh ta đổi nguyện vọng sang ngành Internet của Thanh Hoa.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kiếm được trăm vạn mỗi năm, có cuộc sống viên mãn sau hôn nhân.
Nhưng vào ngày bạch nguyệt quang của anh ta kết hôn, anh ta lại cầm CPU máy tính đập gãy chân tôi.
“Giá mà cô không cản tôi, thì tôi đã có thể học cùng trường với Nguyệt Nguyệt rồi! Người kết hôn với cô ấy lẽ ra phải là tôi mới đúng!”
Hóa ra, anh ta luôn ôm hận việc tôi đã thuyết phục anh ta thay đổi nguyện vọng.
Trước mặt con cái, tôi bị bạo hành đến chết.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được trọng sinh.
Trước mắt là màn hình máy tính, bạn trai tôi đã điền tất cả nguyện vọng vào trường đại học chuyên khoa vô danh mà bạch nguyệt quang của anh ta chọn.
Anh ta quay đầu lại, mỉm cười hỏi tôi:
“Bảo bảo, em thấy anh điền nguyện vọng thế nào?”

Lớp Harem Battle Royale 2
Trại hè, cả lớp nhận được một tin nhắn kỳ lạ.
【Sống sót một ngày trong hậu cung triều Đại Chu không một bóng người, có thể mang bất kỳ bảo vật nào trở về hiện đại, thất bại sẽ mất mạng】
Cả lớp đều háo hức muốn thử.
Du lịch + mua sắm 0 đồng chẳng phải quá đơn giản sao?
Lớp trưởng đi gom một đống đồ ăn vặt.
Hoa khôi lớp bắt đầu tính toán xem cung nào nhiều bảo vật nhất để lấy.
Sáng hôm sau.
Mở mắt ra.
Cả đám quả nhiên đã có mặt trong một hậu cung lộng lẫy mà hoàn toàn trống không.
Hoa khôi lớp lập tức dọn vào ở tại Cung Khôn Ninh tráng lệ nhất,
Cô ta cắt hai viên ngọc trai lớn trên mũ phượng của hoàng hậu, nhét vào túi.
Cô ta đắc ý:
“Đem ra đấu giá, mỗi viên cũng cả chục triệu, phát tài rồi!”
Các bạn khác cũng học theo, càn quét sạch bảo vật ở các cung rồi nhét đầy vào ba lô.
Chỉ có tôi là chọn một nơi heo hút vắng vẻ nhất – lãnh cung.
Bên trong chẳng có gì cả.
Ai cũng cười nhạo tôi:
“Giang Lê, nhanh tay còn không kịp đấy.”
“Cậu chọn lãnh cung, đến chuột cũng không có, trách ai được!”
Không ai biết.
Tôi đã dùng toàn bộ điểm tích lũy để đổi lấy một dòng thông báo từ hệ thống —
【Hí hí, sao lại mang đi nhãn cầu của hoàng hậu thế\~】

Phá Thành
Xác định Tống Thành ngoại tình là vào đúng ngày kỷ niệm mười lăm năm kết hôn của chúng tôi.
Tin nhắn đó rất ngắn: “Cà vạt anh để quên chỗ em rồi, mai em mang đến chỗ làm cho anh, đừng lại tự đi tìm mãi không thấy.”
Giọng điệu thân mật đến mức giống như bọn họ mới là vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm, cùng nhau vượt qua hoạn nạn.
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi lâu, rồi mới nói với Tống Thành vừa bước ra từ phòng tắm:
“Chúng ta ly hôn đi.”

Livestream xem nhân duyên
Tôi livestream xem nhân duyên cho người khác, kết nối với một thiếu gia nổi tiếng ở kinh thành, người yêu bạn gái như mạng sống.
“Anh bị oan hồn nữ bám theo rồi! Rất có khả năng chính là bạn gái anh.”
Thiếu gia mặt đen lại: “Muốn kiếm tiền thì không sao, nhưng mà dám bôi nhọ bạn gái tôi, tôi sẽ không tha cho cô!”
“Cô ta tuyệt đối không phải là người định mệnh của anh, nhất định đừng quan hệ thân mật. Nếu không, không chỉ anh chết, mà tất cả đàn ông có quan hệ máu mủ với anh cũng sẽ mất mạng.”
Thiếu gia cười khẩy: “Vậy cô thử nói xem người định mệnh của tôi là ai? Cô ta đang ở đâu?”
Tôi nhìn kỹ đường chỉ tay của hắn, càng nhìn càng choáng váng.
“Sao người định mệnh của anh lại là tôi? Tôi rõ ràng đã quyết tâm không yêu không cưới để sống yên ổn mà!”

Hệ Thống Hoàn Tiền Báo Thù: Mỗi Đồng Anh Lấy, Tôi Thu Lại Gấp Trăm
Mẹ tôi bị u não, ba tôi bị cho nghỉ việc.
Thế mà cậu ấm nhà giàu ở Bắc Kinh lại giả vờ thất nghiệp, để tôi nai lưng đi giao đồ ăn nuôi anh ta.
Anh ta từng đùa giỡn với người khác:
“Vẫn là gái quê ngon nhỉ, vừa không tốn tiền, lần đầu tiên đã cho luôn.”
“Chỉ cần than khổ một chút là thương, còn tranh nhau đưa tiền cho.”
Tim tôi nhói lên.
Nhưng bên tai lại vang lên tiếng hệ thống:
【Chúc mừng ký chủ, hệ thống “Càng giả nghèo – hoàn tiền gấp trăm” đã được liên kết.】
【Từ nay, mỗi đồng cô chi cho Cố Yến, sẽ được hoàn trả gấp 100 lần vào tài khoản.】
Tối hôm đó, tôi tặng anh ta một chiếc cà vạt giá mười ngàn tệ.
Tài khoản của tôi lập tức tăng thêm một triệu.
Cùng lúc ấy, tôi nghe lén được anh ta than phiền với bạn bè:
“Bực chết đi được, chiều nay chơi golf làm rơi cái đồng hồ trị giá một triệu.”
Giao đồ ăn đến hội sở cao cấp, tôi bất ngờ thấy bạn trai mình ngồi giữa bàn ở vị trí trung tâm.
Anh ta phất tay, mở ngay một chai rượu giá ba trăm ngàn.
Bằng đúng hai năm lương của tôi.
Tôi rất muốn tự lừa mình rằng đó không phải là Cố Yến.
Nhưng trên người anh ta lại là chiếc áo chợ tôi mua cho.
Có người nhìn từ đầu đến chân, bật cười hỏi:
“Cố thiếu chơi trò giả nghèo với con bé nhà quê kia hai năm rồi, không chán à?”
“Cậu không hiểu đâu.”
Anh ta lắc ly rượu vang, vẻ quý khí ngút trời:
“Loại gái quê chưa từng yêu bao giờ ấy, trong sáng, non nớt, chẳng cần tốn đồng nào cũng dâng hết cho.”
“Lại còn biết đau lòng, tranh nhau đưa tiền, so với mấy con đào mỏ, đáng yêu hơn nhiều.”
Anh ta khựng lại một chút, khóe môi cong lên khinh miệt:
“Công nhận, chơi lâu cũng nghiện thật.”
Mấy người xung quanh phá lên cười:
“Chết cười, thế chẳng phải còn lời hơn cả mua vui à!”
“Cố thiếu nói vậy chứ, lúc đuổi việc ba con nhỏ kia thì ra tay cũng tàn nhẫn lắm.”
“Đúng thế, mẹ bệnh, ba thất nghiệp, Cố thiếu còn giả vờ nghèo để nó nuôi. Cũng ác thật đấy.”
Tôi run lên.
Tôi chưa từng nghĩ chữ “Cố” của Cố Yến lại là “Cố” trong Cố thị.
Ba tôi làm việc ở công ty con của Cố thị suốt nửa đời người, cần cù không than vãn.
Vậy mà nửa năm trước, đột nhiên bị sa thải không một lời giải thích.
Từ đó, ông như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm, tóc bạc đầy hai bên mai.
Mũi tôi cay xè.
Tôi không hiểu vì sao Cố Yến lại đối xử với tôi như vậy.
Nhưng Cố Yến, ngồi ở vị trí trung tâm phòng VIP, lại chỉ cười nhàn nhạt:
“Không hạ liều mạnh thì làm sao biết cô ta yêu tôi đến đâu?”
Câu nói vừa dứt, cả đám phá lên cười:
“Chuẩn rồi, nghèo thì đã quen khổ, chịu thêm tí cũng có sao đâu.”
“Cố thiếu đang rèn luyện cô ta à? Con nhỏ gái quê nói lời cảm ơn chưa đấy?”
Tiếng cười ầm ĩ, chát chúa, đâm thẳng vào tai tôi.
Cố Yến cũng cười theo, vẻ mặt giễu cợt.
Tim tôi đau nhói, trong đầu lại vang lên âm thanh quen thuộc:
【Chúc mừng ký chủ, cô đã thức tỉnh hệ thống “Càng giả nghèo – hoàn tiền gấp trăm”.】
【Từ giờ, mỗi đồng cô chi cho Cố Yến sẽ được hợp pháp hoàn lại gấp 100 lần.】
【Vui lòng xác nhận có muốn liên kết hệ thống không?】
Tôi nhìn vào bên trong phòng VIP, ánh mắt dừng lại trên người Cố Yến.
Mọi người vẫn hiếu kỳ hỏi anh ta:
“Nói chứ, Cố thiếu thử bao nhiêu cô rồi, sao con nhỏ nhà quê này bám dai thế?”
“Không chừng, con gà đồng này thật sự sắp hóa phượng hoàng làm thiếu phu nhân nhà họ Cố rồi?”
Tất cả quay sang nhìn Cố Yến.
Chỉ thấy anh ta khẽ cười khẩy:
“Ai ngu đến mức coi trò chơi là thật chứ?”
Giọng điệu uể oải, thờ ơ như chẳng liên quan:
“Chán rồi, cho ít tiền rồi đá thôi.”
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
【Tít tít tít, còn lại 3 giây, ký chủ vui lòng chọn ngay.】
Vì thế, tôi không chút do dự, cắn răng đáp:
“Tôi chọn liên kết hệ thống.”

Ba Năm Rồi Lại Ba Năm
Ba Năm Rồi Lại Ba Năm
Ba năm rồi lại ba năm, từ một tiểu thư được người người săn đón ở kinh thành, ta trở thành một bà cô ế chồng.
Tiểu Hầu gia cuối cùng cũng mãn tang và thành hôn với ta. Thế nhưng, trong ngày cưới, kiệu hoa của ta và muội muội lại bị đưa nhầm.
Vừa đến cửa Hầu phủ, ta đã nghe thấy tiểu Hầu gia và muội muội tình tứ với nhau.
“Tiểu Hầu gia, chàng nhẹ chút, chàng không sợ tỷ tỷ biết chàng cố ý đổi kiệu hoa rồi tức giận sao?”
“Ai bảo nàng ta cứ ỷ mình là đích nữ rồi làm càn, ta làm vậy chẳng phải là để trút giận cho nàng sao.”
“Sau này muội là chính thê còn nàng ta là thiếp, lần này phải cho nàng ta biết tôn ti!”
Sau đó là những âm thanh khó nghe vọng đến, hóa ra bao năm chờ đợi của ta chỉ là một trò đùa.
Nhưng khi biết tin ta gả cho Tướng quân, tiểu Hầu gia lại phát đ/iên ngay tại chỗ, viết thư từ hôn với muội muội và khóc lóc cầu xin ta quay về.

Em Chồng Bị Hạ Thuốc, Tôi Không Ủng Hộ Báo Án
Em Chồng Bị Hạ Thuốc, Tôi Không Ủng Hộ Báo Án
Em chồng bị lão Trương hàng xóm b/ỏ thuốc.
Cô ấy run rẩy, khóc lóc, đầu óc mơ hồ.
Tôi hất nguyên chậu nước lạnh vào mặt cô ấy, gọi cả 120 lẫn 110.
Sau đó, lão Trương phải ngồi máy khâu*, em chồng cũng trở lại cuộc sống học hành bình thường.
(*ý chỉ ngồi tò, chơi chữ “xâu chỉ máy khâu” với “vào tò khâu mồm”)
Tất cả tưởng chừng đã yên ổn.
Cho đến khi tôi ch .t vì ăn nhầm nấm đ/ộ c.
Tôi cứ nghĩ chồng, bố mẹ chồng, em chồng sẽ đa/u đớn đến ch .t đi sống lại.
Nào ngờ—
Chồng tôi lập tức lấy điện thoại ra:
“A Phương, con đàn bà đó ch .t rồi. Anh cuối cùng cũng có thể cưới em.”
Em chồng cười sảng khoái:
“Chị dâu, nấm đ.ộ c là em đích thân hái cho chị đấy, ăn ngon chứ?”
Mẹ chồng thắp hương khấn Phật:
“Đa tạ Phật tổ phù hộ, cuối cùng cũng trừ được tai họa này, suýt nữa chuyện tôi với lão Trương bị cô ta vạch trần.”
Người khiến tôi bất ngờ nhất lại là cha chồng—
Chính ông ta cũng từng đổ m/ê vào cốc nước của em chồng…

Mộng Tỉnh Tình Tan
Mộng Tỉnh Tình Tan
Ta là một ngỗ tác, có thể khiến người chet “mở miệng”.
Vì có công kh/ám ngh/iệm t/ử th/i làm rõ nguyên nhân cái chet của Thái tử, rửa sạch tội danh cho Ninh vương Cố Diệp, ta được ban hôn cho chàng.
Bảy năm sau, Cố Diệp lên ngôi, phong ta làm Hoàng hậu.
Nhưng trong đại điển phong hậu, cả gia đình ta, bốn mươi bảy người, lại hóa thành những x/ác chet đẫm m/áu.
Ánh mắt Cố Diệp u ám, đá ta từ trên đài cao xuống hàng trăm bậc thang.
“Nếu không phải vì ngươi, cha của Tố Tố đã chẳng vì tra án không chu toàn mà cả nhà bị xử ch/ém, đây là điều ngươi nợ nàng!”
“Hãy dùng m/ạng sống của cả nhà ngươi để chuộc tội!”
Thích Tố Tố, người lẽ ra đã bị xử ch/ém, lại khoác lên mình phượng bào tôn quý, đứng bên cạnh Cố Diệp.
“Tô Nguyệt Cẩm, ngươi không phải rất giỏi nghiệm thi sao?”
“Vậy thì ngươi hãy nhìn cho thật kỹ, xem người thân của ngươi đã chet như thế nào?”
“Đại Lý tự có bao nhiêu hình cụ, không biết ngươi có nhận ra hết không?”
Nhìn hàng chục th/i th/ể không còn nguyên vẹn trên đài tế, lòng ta đau như c/ắt.
Bảy năm ân ái, giờ phút này tan vỡ.

Hối Hận Muộn Màng
Tôi qua đời vào một đêm mưa tầm tã khi mới 26 tuổi.
Một chiếc xe tải hạng nặng chạy qua, đ/âm thẳng vào tôi ở ngã tư đường khiến tôi chet ngay tại chỗ.
Khu vực này hoang vắng, mãi đến khi đội vệ sinh của thành phố đến dọn đường, th/i th/ể đã có phần ph/ân h/ủy của tôi mới được tìm thấy.
Cảnh sát đến báo tin tôi qua đời cho bố mẹ nuôi của tôi, nhưng họ lại cười lạnh: “Chet rồi ư? Kẻ như nó có chet thì cũng đáng đời, hả hê quá!”
“Lần này nó lại muốn gì? Tiền hay nhà? Thậm chí còn bịa chuyện mình chet nữa!”
Họ phủ nhận mối quan hệ với tôi và từ chối nhận th/i th/ể. Cuối cùng, th/i th/ể của tôi nằm ở nhà x/ác một tuần rồi được đưa vào l/ò h/ỏa t/áng, hóa thành nắm tr/o t/àn.
Sự ra đi của tôi như một giọt mưa rơi xuống biển, không một ai quan tâm.
Mãi cho đến khi một streamer chuyên về khám phá những điều kỳ bí xuất hiện, công khai bí mật của tôi, tôi mới được minh oan.

Xuân Dung
Xuân Dung
Ta là nha hoàn thông phòng mà phu nhân chọn cho thiếu gia.
Nhưng thiếu gia chưa từng chạm vào ta, chê trên người ta bẩn.
Một ngày, thiếu gia uống say, cùng đồng song đánh cược, lấy ta làm tiền đặt.
Hắn thua, liền muốn đem ta tặng cho tiểu thiếu gia của Tạ gia.
“Con nha đầu này bị ta nuông chiều đến không còn quy củ, chỉ có làm điểm tâm là khéo. Ngươi nếu thích thì cứ nhận lấy đi!”
Đêm ấy, lão quản gia cầm thân khế của ta, đưa ta đến Tạ phủ.
Ngày hôm sau, quản gia lại đến mời ta:
“Thiếu gia uống say nói bậy thôi, ta sẽ đi gặp gia chủ Tạ gia giải thích, cô nương theo ta về đi.”
Ta đang ở trong viện Tạ gia trồng hoa.
Vỗ vỗ bùn đất trên người:
“Không về.”
Thiếu gia nghe được chuyện này, tức giận mắng:
“Ta chỉ uống nhiều hơn vài chén, ai cho phép nàng coi là thật? Dám chống lại ta, trước tiên cứ quỳ ở từ đường một ngày cho ta!”
Hắn đích thân đến bái phỏng gia chủ Tạ gia, dùng trọng kim chuộc ta.
Thế nhưng thân khế của ta đã bị Tạ Đông Lăng ném vào lửa đốt sạch.