Vả Mặt
Tuyến truyện tập trung vào quá trình nhân vật chính từ chỗ bị coi thường, khinh miệt trở thành kẻ mạnh mẽ, thành công và “vả mặt” những kẻ từng hãm hại, chế giễu. Đọc thể loại này thường rất hả hê, sảng khoái.
Truyện mới cập nhật

Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa
Sau khi ch.ết, y mới biết nữ nhân mình yêu suốt mười năm, Thẩm Yên Nhiên, thực ra là nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm.
Còn y chỉ là nam phụ si tình, hết lòng bảo vệ nàng ta nhưng chẳng bao giờ nhận lại được tình cảm.
Nàng ta bị nam chính dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, y là người an ủi.
Nàng ta khóc vì nam chính, y đưa đi giải khuây.
Nàng ta phạm lỗi bị truy nã, y bất chấp nguy hiểm cho gia tộc để đưa nàng ta bỏ trốn.
Nhưng khi nàng ta và nam chính “yêu lại từ đầu”, y vì từng nhiều lần giúp đỡ nàng ta mà bị nam chính dùng quyền thế chèn ép đến mức mất mạng.
Lúc đó, nàng ta chỉ đứng nhìn y, lạnh lùng nói:
“Lục Vân Chu, vốn dĩ ta và huynh không nên qua lại, là tại huynh cứ bám riết lấy ta.”

ĐÊM TRƯỚC NGÀY CƯỚI, HÔN PHU CÙNG MỐI TÌNH ĐẦU TẠM BIỆT TRÊN GIƯỜNG
Trước đêm cưới, Hà Dật lái xe mấy trăm cây số trong đêm để đi gặp mối tình đầu.
Hai người vì muốn “tạm biệt tiếc nuối”, đã ở riêng với nhau suốt cả đêm.
Hôm sau, ngay tại hôn lễ, anh ta nhìn tôi đầy thâm tình:
“Từ nay trái tim và cơ thể anh đều thuộc về em.”
Tôi:
“Ờ, anh coi tôi là thùng rác tái chế chắc? Thứ gì bẩn thỉu cũng mang đến.”

SÁU MƯƠI TUỔI, TÔI MUỐN ĐỔI TÊN, SỐNG CHO CHÍNH MÌNH
Hôm tròn sáu mươi tuổi, chồng tôi hỏi:
“Bà có nguyện vọng gì không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi dè dặt mở miệng:
“Tôi muốn đổi tên.”
Cả nhà lập tức sầm mặt lại.
Ông ta nốc cạn một ngụm rượu, rồi đập mạnh chai xuống bàn:
“Lưu Tiện Đệ, bà lại bày trò à?”
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi đổi tên, không thấy mất mặt sao?!”
Con trai cũng phụ họa, vẻ mặt chán chường:
“Đúng đấy mẹ, giờ ai còn gọi cái tên ấy đâu?”
“Chẳng phải ai cũng gọi mẹ là ‘bà nội Phú Quý’ sao?”
Con dâu vội vàng nhét cháu trai vào lòng tôi, giọng sốt sắng:
“Mẹ ơi, thủ tục đổi tên phiền phức lắm. Nếu mẹ đi rồi, ai lo cho thằng Phú Quý đây?”
Nhìn từng gương mặt lạnh lùng trước mắt, tôi bỗng thấy mệt mỏi.
Sáu mươi năm sống dưới cái tên Lưu Tiện Đệ, tôi chỉ sống cho người khác.
Nhưng từ hôm nay, tôi muốn sống cho chính mình.

TÔI THEO HỌC CƯ DÂN MẠNG CÁCH DẠY CON
Lên mạng, tôi mới biết.
Cách mẹ nuôi tôi là sai.
Cách tôi nuôi con gái mình, cũng là sai.
Lần này, tôi quyết định nghe theo lời khuyên của cư dân mạng, nuôi dạy con gái cho đúng.
Đồng thời, cũng coi như nuôi dạy lại chính bản thân mình một lần nữa.

Trăng Tàn Mới Thấy Sao
Tôi thi đại học được 630 điểm, bạn trai được 400 điểm, hắn muốn tôi cùng hắn học ở một trường dân lập hạng ba.
Ra trường cùng nhau vào khách sạn bưng bê bát đĩa.
Với một bộ não yêu đương nặng độ, "tôi" đã đồng ý.
Ngành quản lý du lịch ra trường chỉ có thể làm phục vụ khách sạn và hướng dẫn viên du lịch? Đó là với người bình thường thôi!
Còn nhà tôi? Chỉ là dưới tên tôi có vài trăm khách sạn mà thôi!

Người chồng hoàn hảo
Mang thai được năm tháng, vợ tôi từ một nàng tiên nhỏ nặng 97 cân, biến thành một bà béo 155 cân.
Bác sĩ dặn phải kiểm soát cân nặng, cô ấy đói đến mức rơi nước mắt, tôi lại thương xót vô cùng.
Tôi ôm lấy vòng eo to chẳng khác nào cái thùng nước, còn hôn lên khuôn mặt tròn căng bóng dầu của cô ấy, chân thành thổ lộ:
“Vợ à, trong lòng anh em mãi mãi là người đẹp nhất, dù thế nào anh cũng yêu.”
Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi:
“Thật không?”
Tôi liền dùng thân dưới khẽ cọ vào người cô ấy, đầy uất ức nói:
“Em không biết anh đã phải nhịn khổ sở thế nào đâu…”
Cô ấy tin, đôi mắt bị mỡ che thành một đường chỉ, lập tức ánh lên niềm đắc ý.
Thế là, dưới lời khuyên ngọt ngào của tôi, cô ấy thả cửa mà ăn uống no say.
Đến ngày sinh, cân nặng đã đạt 181 cân.
Khi bác sĩ bước ra thông báo mẹ con bình an, mặt tôi kích động đến vặn vẹo.
Mẹ kiếp, sao con đàn bà này lại mạng lớn đến thế!

Cha Ruột Và Bố Dượng
Cha Ruột Và Bố Dượng
Năm 8 tuổi, bố đã đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà.
Mười năm sau, một người không ngờ lại xuất hiện.
Cô ta chế nhạo tôi là con hoang không ai cần, còn giở đủ trò để c/ướp bạn trai cao phú soái của tôi.
Nhưng cô ta đâu biết, sau khi hai mẹ con tôi chuyển đến nhà bố dượng, chúng tôi đã gặp được một cơ hội trăm năm có một: Giải tỏa đền bù.
Bố dượng coi tôi như ngôi sao may mắn, cho ăn ngon mặc đẹp.
Ngay cả em trai sau này sinh ra, địa vị trong nhà cũng không bằng tôi.

Thời Gian Không Quay Lại
Chu Duệ chết vào ngày kỷ niệm chín năm kết hôn của chúng tôi.
Cảnh sát nói, khi gặp tai nạn, anh vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn định tặng tôi.
Trong đám tang, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, bụng lại nhô cao. Đôi mắt nhìn tôi chứa đầy hận ý.
Cô ta nói:
"Tôi và Chu Duệ đã ở bên nhau sáu năm. Nếu không có cô, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi."
"Bây giờ, con tôi cũng chẳng còn cha nữa."
Nói xong câu cuối cùng, cô ta bất ngờ lao tới, đẩy tôi từ cửa sổ xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về sáu năm trước đúng ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi. Cũng chính là ngày Chu Duệ gặp cô ta.

Tôi Phát Tài Trong Truyện Ngược!
Tôi Phát Tài Trong Truyện Ngược!
Khi người môi giới dẫn tôi đi xem nhà, một dòng chữ đột nhiên hiện ra trước mắt tôi:
【Sau này nam chính sẽ mua lại căn nhà này với giá gấp 10 lần, không biết cô gái chet tiệt nào sẽ dựa vào căn nhà này mà phát tài đây.】
Tôi sững sờ mất ba giây, rồi dứt khoát ký hợp đồng mua nhà.
Nửa đêm, tôi càng tính toán khoản vay mua nhà càng tuyệt vọng, tự hỏi không biết có phải mình bị trúng đ/ộc do ăn quá nhiều đồ ăn nhanh nên mới tin trên đời này có bình luận trực tuyến hay không?
Kết quả là các bình luận lại hiện lên lần nữa:
【Tại sao nữ chính lại vứt hết đống đồ xa xỉ mà nam chính tặng đi thế?】
【Cứu tôi với, có thể cho tôi xuyên vào trong đó không! Tôi muốn đi nhặt quá!】
Tôi bật dậy, phóng ngay chiếc xe ba bánh nhỏ của mình đến nhà nam nữ chính. Mặc kệ thật giả, cuối cùng vận may lớn này cũng đến lượt tôi rồi!

CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM
Ngày mẫu thân hòa ly, bà mặc một chiếc váy lụa xanh biếc.
Ta bĩu môi:
“Mẫu thân tuổi đã xế chiều, da dẻ lại sạm, váy xanh chỉ càng khiến sắc da thêm tối. Chi bằng để Tình di mặc đi, da nàng ấy trắng, dung mạo lại kiều diễm, nàng mặc mới hợp.”
Mẫu thân thoáng hiện vẻ ấm ức quen thuộc.
“Khi ta và phụ thân con mới gặp, ông ấy từng nói ta mặc váy xanh rất đẹp.”
Ta lắc đầu:
“Không phải mẫu thân đẹp, mà là phụ thân thích nhìn người khác mặc váy xanh. Trong tập tranh của phụ thân, Tình di mặc váy lụa xanh… mới thật sự là đẹp.”
Mẫu thân khựng lại:
“Phụ thân con nói với con ư?”
Thấy ta gật đầu, bà khẽ lẩm bẩm:
“Thì ra… vốn chẳng phải là ta. Vốn dĩ… chưa từng là ta.”
Mẫu thân quay người bỏ đi.
Lần gặp lại, bà hất tay ta ra:
“Ngươi đã có Tình di của ngươi, không cần nhận ta làm mẹ nữa.”
...