Vả Mặt
Tuyến truyện tập trung vào quá trình nhân vật chính từ chỗ bị coi thường, khinh miệt trở thành kẻ mạnh mẽ, thành công và “vả mặt” những kẻ từng hãm hại, chế giễu. Đọc thể loại này thường rất hả hê, sảng khoái.
Truyện mới cập nhật

Tám Nghìn Và Một Đời Bẽ Bàng
Tám Nghìn Và Một Đời Bẽ Bàng
Tôi vừa nhận được học bổng 8000 tệ, bạn trai tôi lại muốn dùng số tiền đó để đưa đàn em phá thai.
Tôi nghe xong thì lập tức nổi điên: “Dùng học bổng của tôi để đưa đàn em anh đi phá thai? Dựa vào đâu?”
Bạn trai tôi mắng tôi không hiểu chuyện: “Em mỗi tháng có hơn một vạn tiền sinh hoạt, giúp cô ấy một chút thì sao chứ?”
“Cũng là người cùng trường, em không thể giúp cô ấy một tay à?”
Tôi lập tức tát cho anh ta một cái: “Tôi không giúp cô ta? Ai khiến cô ta mang thai thì để người đó lo, sao lại bắt tôi bỏ tiền?”
Bạn trai bị tôi mắng đến á khẩu.
Không lâu sau, số học bổng 8000 tệ của tôi bỗng dưng biến mất.
Tôi không chần chừ mà báo cảnh sát, bạn trai tôi lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Tôi Không Phải Nữ Chính, Tôi Là Trùm Phản Diện
Khi choàng tỉnh sau một giấc ngủ không hề dễ chịu, tôi bàng hoàng nhận ra mình đã không còn ở thế giới quen thuộc. Thay vào đó, tôi đang mắc kẹt trong thân xác của nữ chính Bạch Liên Hoa trong một cuốn tiểu thuyết ngược luyến máu chó đã cũ mèm. Theo kịch bản định sẵn, cuộc đời tôi sẽ chìm trong bể khổ, bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần bởi một gã tổng tài bá đạo. Còn nếu dám phản kháng? Một hệ thống bí ẩn sẽ giáng xuống những món quà miễn phí là những cơn điện giật kinh hoàng. Thôi rồi, mơ làm công chúa đâu không thấy, chỉ thấy kịch bản “tôi tớ” hiện rõ mồn một. Thay vì cam chịu làm thảm lót đường, tôi quyết định vùng lên, lật ngược thế cờ, biến mình thành một nữ phụ độc ác. Cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày, chính những kẻ đã gây ra tội ác kia sẽ phải quỳ gối van xin tôi tha mạng.

Ly Hôn Thời 90, Tôi Từ Bà Nội Trợ Thành Đại Gia
Ly Hôn Thời 90, Tôi Từ Bà Nội Trợ Thành Đại Gia
Cuối những năm 90, sau khi chồng em chồng tôi bất ngờ qua đời, cô ấy đưa con về nương nhờ nhà mẹ đẻ.
Nhà không khá giả gì, nhưng tôi nghĩ phận đàn bà goá bụa đã khổ, nên định bụng sẽ bàn riêng với chồng xem có thể giúp đỡ được gì không.
Ai ngờ lại tình cờ nghe thấy đám người nhà chồng đang tụ tập bí mật bàn bạc.
Chồng tôi hùng hồn tuyên bố:
“Chị dâu không biết chuyện Thành Duệ có tiền trợ cấp, đừng để chị ấy biết.”
“Thành Duệ mất rồi, em sống vất vả, tiền này em cứ giữ lấy. Sau này cứ việc dắt con về đây ở, mặc kệ chị dâu nói gì.”
“Anh với mẹ lẽ nào lại để hai mẹ con em đói à?!”
Lúc đó tôi đứng ngay ngoài cửa, nghe mà tức điên người!
Chồng em ấy mất là đáng thương, nhưng chẳng lẽ tôi – Giang Kiều, lấy phải một ông chồng chẳng nghĩ gì đến vợ mình thì không đáng thương à?
Nếu hôm nay bà chủ nhà hàng không cho nghỉ sớm, thì tôi còn chẳng biết đám người này lại tính toán tôi như vậy!
Nhà ai không phải là nhà? Ngày tháng của tôi với con gái chẳng lẽ không đáng sống?!
Tô Cẩm Hạo thương em gái thì vợ con anh ta không cần ai quan tâm nữa sao?!

Họ Nói: Cam Chịu Mới Là Khôn Ngoan
Họ Nói: Cam Chịu Mới Là Khôn Ngoan
Tôi là một nghệ sĩ hạng ba trong giới giải trí, bỗng nổi tiếng chỉ vì một bữa cơm tất niên.
Cậu họ giả vờ say rượu làm phiền tôi, mấy người họ hàng lại khuyên nhủ:
“Ngày Tết mà.”
“Cậu ấy say rồi.”
“Không có ác ý gì đâu.”
“Dù sao cũng là bậc trưởng bối.”
Tôi cầm lấy chai rượu:
“Tôi cũng không có ác ý, giúp mọi người thêm tí sắc màu cho năm mới thôi.”
Ai mà ngờ, ông chủ nhà hàng lại lén livestream bữa cơm tất niên nhà tôi.
Cư dân mạng hả hê hết cỡ:
“Tuyệt vời ông mặt trời, chị Từ Diệu đỉnh quá!!! Mắng người đã miệng thật sự!!!”
“Phim sau, tôi muốn xem chị ấy đóng vai nữ chính mạnh mẽ!”

Trò Chơi Gia Sản
Trò Chơi Gia Sản
Trong tang lễ của ba tôi, cô thư ký bụng bầu đến đòi chia tài sản.
Lúc đó mẹ tôi mới biết, hóa ra ba tôi có người phụ nữ khác bên ngoài.
Nhưng điều bà không biết là, toàn bộ tài sản của ba, tôi đã sớm âm thầm chuyển hết.

Kiếp Này Không Còn Tha Thứ
Kiếp Này Không Còn Tha Thứ
Tôi là người có thể chất dược tính bẩm sinh, máu trong người có thể chữa được bách bệnh.
Kiếp trước, sau khi chữa khỏi đôi chân tàn phế của cậu ấm giàu có nhất Bắc Kinh, tôi mới biết nhà họ Bùi từng tuyên bố, ai chữa khỏi cho Bùi Kỳ An thì chính là nữ chủ nhân của nhà họ Bùi.
Bùi Kỳ An bị ép cưới tôi, còn Tô Ngưng Nguyệt – người đã leo núi hái tuyết liên để chữa bệnh cho hắn – khi nghe tin này liền thất thần, rơi xuống vách núi, không rõ sống chết.
Một năm sau, Bùi Kỳ An tìm thấy thi thể bị đóng băng của Tô Ngưng Nguyệt.
Hắn ép tôi cắt cổ tay lấy máu để cứu cô ta.
“Rõ ràng chỉ cần Nguyệt Nguyệt hái được tuyết liên về là có thể chữa khỏi cho tôi, bọn tôi sẽ đầu bạc răng long, chính cô đã hại chết cô ấy!”
“Khương Vãn, chẳng phải cô nói máu mình là thần dược sao? Vậy thì khiến Nguyệt Nguyệt sống lại đi!”
Tôi khóc lóc van xin hắn.
“Tô Ngưng Nguyệt đã chết một năm rồi, tôi chỉ có thể chữa bệnh, không thể cải tử hoàn sinh.”
Nhưng Bùi Kỳ An không nghe lời giải thích của tôi, chỉ trơ mắt nhìn tôi chảy máu đến chết.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại ngày nhà họ Bùi mời tôi đến chữa trị cho Bùi Kỳ An.
Nhìn hắn ngồi trên xe lăn, sắc mặt âm trầm, tôi khẽ cười nhạt.
“Thiếu gia Bùi, đôi chân này của anh, phế rồi, không ai chữa nổi.”

OANH THỜI
Tân phi mới nhập cung đều phải tới vấn an Hoàng hậu.
Ta ngồi ở vị trí cao, lặng lẽ nhìn Tạ Tương đang quỳ trước mặt.
Gương mặt kia, có bảy phần tương tự ta.
Bởi vì từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của nàng.
Sau này, bệ hạ đích thân tới tẩm cung của ta, chậm rãi nói:
“Oanh Thời, trẫm định lập Nam Phong làm Hoàng hậu. Sắc phong nàng làm Hoàng quý phi, được chứ?”
Ta nhìn hắn, đáy mắt là một mảnh băng lạnh.
...

Kế Hoạch Trốn Chạy Bất Thành
Kế Hoạch Trốn Chạy Bất Thành
Lúc mặc quần áo, liệm x//ác cho “chồng”, tôi nhận ra người nằm đó không phải anh ta mà là em trai song sinh của anh.
Còn chồng tôi – chính là người đàn ông đang tất bật thu dọn hành lý bên nhà hàng xóm, sốt sắng chuẩn bị cùng nữ sinh viên đại học kia đi vùng kinh tế mới.
Rất nhanh sau đó, Trịnh An dắt tay cô gái kia đến chào tạm biệt tôi.
Anh ta nói: “Chị dâu, đợi bọn em trở về sẽ mời chị uống rượu mừng.”
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại bỏ cả công việc ổn định ở Cục thành phố chỉ để đi theo cô gái kia, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của anh.
Thế nhưng chưa đầy ba tháng sau, Trịnh An đã hối hận.
Anh ta bỏ trốn khỏi vùng kinh tế mới, quỳ rạp dưới chân tôi cầu xin tha thứ:
“Vợ ơi, anh là Trịnh Bình đây… Là anh mà!”
“Anh xin em, hãy giúp anh chứng minh thân phận. Anh không muốn quay lại nơi đó nữa, nơi đó chỉ toàn ác mộng…”
Tôi lạnh lùng tát anh ta một cái:
“Anh cả anh đã ch* rồi. Chỉ để trốn cải tạo mà dám dựng chuyện như vậy sao? Cứ đợi mà bị bêu rếu giữa phố đi!”

Có Phước Mà Không Biết Hưởng
Có Phước Mà Không Biết Hưởng
Tôi lướt trúng tài khoản phụ của chị dâu mình.
Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra chị dâu mà bề ngoài luôn dịu dàng ấy, sau lưng lại không ngừng m/ắ/n/g chửi mẹ tôi.
“Con m/ẹ chồng đ/ộc ác ăn tôm hùm Úc với cua hoàng đế, lại bắt tôi – đứa đang mang thai – phải ăn sâu!”
Ảnh kèm theo lại là hộp đông trùng hạ thảo tôi mua hết hai trăm triệu.

Mùng Một Tết, Chồng Tôi Giả Chết, Tôi Tiễn Anh Ta Đi Hỏa Táng Thật
Mùng Một Tết, Chồng Tôi Giả Chết, Tôi Tiễn Anh Ta Đi Hỏa Táng Thật
Tôi là vợ hợp pháp của một tên cặn bã.
Mùng Một Tết năm ấy, tôi đột nhiên thèm uống nước dừa tươi.
Chồng tôi không nói không rằng liền chạy ra ngoài mua cho bằng được.
Không ngờ, giữa đường anh ta lên cơn đau tim, ch .t ngay tại chỗ.
Tôi đau đớn tột cùng lao đến bệnh viện, còn chưa kịp khóc thì đã bị mẹ chồng tát cho mười cái như trời giáng, đến mức ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, thứ chờ đón tôi chỉ là một hộp tro cốt và khoản nợ chồng để lại, hơn chục triệu.
Từ đó, tôi bất chấp mạng sống cày cuốc trả nợ.
Mãi đến mười lăm năm sau mới trả xong.
Lúc ấy, người tôi đầy bệnh tật, đang đi nhặt rác trong khu nhà giàu, thì bất ngờ thấy chồng tôi – người đã ch .t mười lăm năm trước – bước xuống từ một chiếc xe sang, tay dắt một phụ nữ và một đứa bé.
Tôi chặn anh ta lại hỏi cho ra lẽ, thì bị anh ta đá văng ra xa.
Anh ta cười nhạo tôi:
“Diệp Vi Vi, cô đúng là một con ngu không thể tả.”
“Tôi chỉ không muốn chia tài sản nên mới giả ch .t để thoát khỏi cô, ai ngờ lại lừa dễ như vậy.”
“Nợ tôi không cần trả, cô lại tự ôm hết vào người, nhờ cô mà giờ ba người nhà tôi mới được sống cuộc sống như giới thượng lưu.”
Tôi tức đến mức ch .t tại chỗ.
Lần nữa mở mắt ra.
Tôi quay về đúng ngày mùng Một Tết năm ấy.