Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Toan Tính Của Bà Nội
Toan Tính Của Bà Nội
Bà nội tôi từng suýt chút nữa hại ch/ết tôi.
Mẹ tôi từng tuyên bố rằng, nếu bà ta còn dám bước chân vào nhà thêm một lần nào nữa, bà ấy sẽ ly hôn với bố tôi.
Bố tôi khi ấy thề sống thề ch/ết rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Vậy mà chưa được nửa năm, trí nhớ của ông ấy lại “vô tình” gặp sự cố.
Mẹ vừa mới nói tuần sau sẽ đi công tác hai tháng.
Chân trước mẹ tôi còn chưa rời khỏi cửa, chân sau bố tôi đã lén đón bà nội về nhà.
Ông ta vừa xoa đầu tôi vừa dịu giọng giải thích:
“Bà nội dạo này sức khỏe không tốt, phải đến bệnh viện kiểm tra.Bố lại bận việc, không chăm lo cho con được, để bà nội nấu cơm cho con ăn cũng tiện.”

Xin Lỗi, Em Không Còn Yêu Anh Nữa
Xin Lỗi, Em Không Còn Yêu Anh Nữa
Sau khi mang thai, tôi thấy thèm ăn món bạch tuộc viên trước cổng trường đại học nên bảo chồng lái xe đưa tôi đi mua.
Xếp hàng hơn mười phút, phần cuối cùng lại bị một cô gái chen ngang mua mất.
Tôi không vui, kéo cô gái lại chất vấn tại sao lại chen hàng.
Cô lập tức lau nước mắt, khóc sụt sịt: “Chị ơi! Chị đừng làm khó em, em phải vội đi học.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng tiếp thì chồng tôi – người vừa quay lại sau khi đỗ xe lại chen ra khỏi đám đông đang vây xem rồi kéo tôi đi: “Buổi sáng sớm không yên, đòi đi ăn mấy viên bạch tuộc này làm gì!”
“Giờ còn gây khó dễ cho một nữ sinh! Em không thấy mất mặt à? Em càng lúc càng vô lý rồi!”
Trong khoảnh khắc đó, tôi lạnh cả sống lưng, cảm thấy người đàn ông trước mắt bỗng trở nên xa lạ.

SONG SINH ĐỔI MỆNH
Trưởng tỷ và ta vốn là một đôi song sinh.
Nàng là đích trưởng nữ, vừa chào đời đã được định sẵn sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai.
Còn ta, đích thứ nữ, lại bị đính ước cho một thứ tử phủ tướng quân.
Chỉ là, trưởng tỷ đăng cơ hoàng hậu trưởng quản hậu cung nhiều năm vẫn không có con nối dõi.
Lại vì mưu hại hoàng tử mà bị đẩy vào lãnh cung, phụ mẫu huynh trưởng đều bị nàng liên lụy.
Còn ta tuy gả cho một thứ tử, nhưng phu quân ta tuổi trẻ mà đã có chiến công hiển hách, cho nên bản thân ta cũng trở thành nữ tử tôn quý nhất phủ tướng quân.
Trưởng tỷ ta trước khi lâm chung, muốn gặp ta lần cuối.
Nàng nói, chỉ mong trước khi chết có một thân nhân ở bên, nhưng lại không còn mặt mũi nào gặp lại phụ mẫu cùng huynh trưởng.
Ta nhập cung thăm nàng, không ngờ nàng lại sai vài lão thái giám đến làm nhục ta, rồi dùng một chén độc tửu, đoạt luôn mạng sống của ta.
“Đã là song sinh, tỷ muội chúng tôi há chẳng nên cùng sinh cùng tử?”
Lần nữa tỉnh lại, chúng ta vậy mà lại đồng thời trọng sinh về trong thai của mẫu thân.
Mẫu thân lúc ấy đang gần ngày sinh nở.
Trưởng tỷ liều mình hết sức, một cước đá ta rơi xuống.
Lần này, ta đã trở thành đích trưởng nữ!
Vừa ra đời, ta đã bật cười thành tiếng.
Trưởng tỷ chỉ thấy được hào quang bên ngoài của ta, nàng nào biết được bao năm qua ta ở phủ tướng quân gian nan thế nào.
Ở kiếp này nếu chỉ cần hiền lương thục đức là có thể sống yên ổn cả đời, vậy thì ta cầu còn chẳng được!
…

Quả Báo Của Kẻ Bội Bạc
Quả Báo Của Kẻ Bội Bạc
Tám năm sau, tôi phát hiện Trì Yến nuôi tình nhân bên ngoài.
Khi bọn họ quấn lấy nhau, ả tiểu tam đắc ý nói:
“Người đàn bà già cỗi, cứng nhắc như chị thì lấy gì tranh với tôi chứ?”
Tôi chỉ khẽ cười.
Người phụ nữ lớn tuổi chẳng còn gì đáng khoe khoang, chỉ là tâm cơ đủ sâu, thủ đoạn đủ độc.

Không Thẹn Với Lòng
Không Thẹn Với Lòng
Tôi và Lục Minh là đôi vợ chồng trẻ đã bên nhau từ thuở học sinh.
Từ chiếc áo đồng phục đến chiếc váy cưới, từ tầng hầm chật hẹp đến căn biệt thự riêng biệt, chúng tôi đã đi cùng nhau suốt 12 năm.
Tôi từng nghĩ rằng hôn nhân của chúng tôi vững như bàn thạch, cho đến khi tôi phát hiện anh ấy ngo/ại tìn/h.
Hôm đó, anh đang ở bệnh viện cùng tôi chờ sinh, thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Giọng cô gái bên kia run rẩy nức nở, khẩn thiết cầu xin Lục Minh đến với cô ta.
Lục Minh ngập ngừng một lúc rồi quay người… bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bỏ lại đứa con chưa chào đời.
Bỏ lại người vợ đã cùng anh đi hết 12 năm cuộc đời.
Và bỏ lại luôn cả mái ấm mà chúng tôi đã vất vả mới gây dựng được.

Bạn Trai Đào Mỏ Vu Khống Tôi Hám Tiền
Bạn Trai Đào Mỏ Vu Khống Tôi Hám Tiền
Tôi lướt thấy một bài đăng thế này:
【Dẫn bạn gái đi ăn lẩu Haidilao, tôi còn chưa động đũa, cô ấy đã ăn mất mấy miếng.】
【Lần nào tôi cũng trả tiền, lần nào cô ấy cũng ăn nhiều, không phải tôi không chi nổi, mà cảm thấy cô ấy cứ thích chiếm phần.】
Tôi bĩu môi.
Bạn trai mà keo kiệt thế thì chia tay sớm cho khỏe.
Bình luận phía dưới cũng không làm tôi thất vọng:
【Chia tay ngay đi, không sợ cô ấy ăn tới khi anh sạt nghiệp à?】
【Mang bài này đưa cho bạn gái anh xem luôn đi, để sau này ra ngoài ăn, cô ấy quỳ xuống nhặt rau rơi mà ăn, chắc anh mới hài lòng nhỉ.】

Hoán Hôn Nha Hoàn
Hoán Hôn Nha Hoàn
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên ta làm chính là đưa nha hoàn mà đại ca tặng ta… đến dự yến mừng thọ của đại bá.
Đời trước, được đại ca trợ giúp, Lâm Nguyệt Như đã đội mũ phượng, mặc giá y của ta, thay ta gả vào hầu phủ trong ngày thành thân.
Còn ta, bị đại ca h/ạ đ/ộc làm c.â m, dùng thu/o^c mê đưa đến một nơi xa xôi, gả cho một lão già độc thân.
Lão là thương nhân tham tiền háo sắc, sau khi chơi chán, lại bán ta cho k/ỹ việ/n hạ đẳng với giá mười lượng bạc.
Nơi đó, nữ nhân mỗi ngày phải tiếp ít nhất 20 khách.
Chưa đầy nửa tháng, ta vì bị hành hạ quá độ mà bệnh ch .t.
Còn Lâm Nguyệt Như, từ thân phận nha hoàn, một bước lên trời, trở thành nghĩa nữ của tướng quân phủ, phu nhân hầu phủ.
Phu quân sủng ái, nhà chồng che chở, sống đời khiến ai ai trong kinh thành cũng ngưỡng mộ.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, lại quay về đúng ngày mà đại ca đưa Lâm Nguyệt Như tới viện ta.

Gả Thay
Gả Thay
Sau khi phụ thân bị bãi quan, ông đưa đích mẫu cùng các đệ muội từ kinh thành trở về.
Trong tiệc tiếp đón, phụ thân liếc nhìn nương ta, nhàn nhạt nói:
“Bao năm không gặp, lễ nghi đều quên sạch rồi sao?”
Nương khựng lại, khiêm nhường đứng dậy:
“Là thiếp thất lễ, thiếp xin hầu phu nhân dùng bữa.”
Ta cúi đầu, uất ức, lại thấy nương chỉ toàn gắp những món cay xè vào bát đích mẫu.
“Phu nhân, mời dùng.”
Đích mẫu hé miệng, nhìn phụ thân một cái, muốn nói lại thôi.
Ta quên mất, đích mẫu đến từ vùng Giang Hoài, không ăn được cay.

Bảo Bối, Em Dám Không Yêu Anh?
Bảo Bối, Em Dám Không Yêu Anh?
Sau khi chồng tôi qua đời, tôi nhận được một bản khảo sát ẩn danh.
Nội dung kỳ lạ đến rợn người:
“Cô có yêu chồng mình không?”
“Không yêu anh ấy thật sao?”
“Thật sự là không yêu anh ấy?”
“Bảo bối, em thật sự không yêu anh sao?”
Tôi nổi hết da gà, bởi bên dưới mỗi câu hỏi chỉ có bốn lựa chọn:
- Yêu anh.
- Rất yêu anh.
- Chỉ yêu anh.
- Bây giờ chỉ muốn gặp anh.
Ngay sau đó, giao diện tự động chọn lấy câu cuối cùng.

Ba Mươi Năm Dối Lừa
Ba Mươi Năm Dối Lừa
Khi đang dọn dẹp đồ đạc của chồng, tôi tình cờ phát hiện một tờ giấy báo t//ử đã úa màu theo thời gian.
Trên đó ghi rõ: con trai tôi—đứa trẻ tôi mang nặng đẻ đau—đã t//ử vo//ng vì n//gạt t//hở ngay khi chào đời, ba mươi năm trước.
Vậy thì…
Người vẫn gọi tôi là mẹ suốt ba mươi năm qua, rốt cuộc là ai?