Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Sưởi Ấm Trái Tim Em
Mẹ tôi khó sinh sinh ra tôi, sau đó chỉ còn một mình tôi ở lại trong ngôi nhà có mẹ kế mà chịu khổ.
Nhưng bà có một người bạn thân giàu có, nghe nói giàu đến mức không gì sánh được.
Lúc đoàn xe đến đón tôi, tôi đang cầm một chiếc túi đi nhặt ve chai.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm chầm lấy tôi:
"Bảo bối của dì, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi."
Bà ấy chỉ vào chàng trai cao 1m85 bên cạnh:
"Đó là con trai của dì, đẹp trai chứ? Lấy nó đi! Như vậy dì có thể làm mẹ của con rồi."

Kẹo Ngọt Hoang Dại
Kẹo Ngọt Hoang Dại
Đêm hôm sếp tôi kết hôn, tôi kéo thanh mai trúc mã là Cố Dã, đi uống rư/ợu đến mức mất kiểm soát.
Không ngờ 2 tháng sau, que thử thai hiện lên… hai vạch.
Tôi nói cho Cố Dã biết, anh chỉ hơi cau mày:
“Kết hôn đi. Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Tiệc cưới, lễ thành hôn, tuần trăng mật, tất cả đều do Cố Dã một tay lo liệu, xa hoa đến mức không ai dám tưởng tượng.
Đêm tân hôn, đầu ngón tay anh vuốt nhẹ sau gáy tôi, giọng khàn khàn:
“Còn nhớ đến người đó sao?”
“Ai cơ?”
“Sếp em.”
“???”
“…Nghĩ đến cô ấy làm gì?”

Kết Hôn Chớp Nhoáng
Kết Hôn Chớp Nhoáng
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trần Dự mặc áo sơ mi trắng, cúc áo còn cài lệch.
Trên chiếc ghế cuối giường, vắt hờ chiếc váy hai dây óng ánh màu rượu vang, chắc chắn không phải của tôi.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn ào ào vọng ra.
Tôi không cần nhìn cũng tưởng tượng rõ khuôn mặt Trần Dự tái nhợt, không còn giọt máu nào.
“Giải thích đi?”
Lưng tôi dựa hẳn vào khung cửa lạnh ngắt, giọng nói vang lên nghe xa lạ.
“Vãn Vãn, nghe anh nói đã…”
Hắn luống cuống đưa tay muốn nắm lấy tôi.
Tôi lập tức lùi lại, tránh né.
“Không cần nghe cũng được.”
Tôi cắt ngang, rút điện thoại, giơ về phía chiếc giường nhăn nhúm sau lưng, bấm chụp một tấm.
Đèn flash lóe lên.
“Em đang làm cái gì đó!” Giọng Trần Dự bỗng chốc vỡ ra.
“Giữ làm kỷ niệm.”
Tôi cúi đầu xem lại tấm hình, nét căng.
Trên gối còn có hai sợi tóc dài khác màu, quấn vào nhau.
“Để sau khỏi nhầm, vì trí nhớ dễ phai.”

Từng Là Gió Xuân Qua
Từng Là Gió Xuân Qua
Vì muốn lấy lòng Chiêu Nguyệt quận chúa, Bùi Tự đã bày mưu hại ta r/ơi xu/ống nước.
Khi ta bị kéo lên như con ch/ó ch .t, lảo đảo ướt sũng, ta nghe thấy quận chúa trách yêu:
“Ah Tự, nàng sẽ giận chàng đấy.”
Bùi Tự thản nhiên:
“Dỗ là được.”
Cả kinh thành đều biết, vì ơn cứu mạng khi còn nhỏ, ta si mê Bùi Tự.
Từng vì hắn mà cãi lời phụ thân, từng khi hắn bị vu tội ng/ồi ng/ục, ta cưỡi ngựa suốt ba trăm dặm tìm chứng cứ minh oan cho hắn…
Đến cả Bùi Tự cũng từng nói:
“Ai rồi cũng có thể rời bỏ hắn, chỉ trừ ta.”
Ta rơi xuống nước, đầu đ/ậ p trúng đá, hôn mê suốt một ngày một đêm.
Khi tỉnh lại, Bùi Tự khẽ thở phào:
“Thấy chưa, ta nói rồi, nàng sẽ không sao.”
Sau đó, hắn vội vã rời đi, nghe nói là để đến chỗ hẹn với quận chúa.
Phụ thân đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Ta lơ ngơ rút mắt về:
“Phụ thân, người đó là ai vậy?”

Muốn Làm Người Hay Làm Sói?
Muốn Làm Người Hay Làm Sói?
Sau khi cha là người sói qua đời, mẹ tôi không còn đủ sức nuôi hai chị em.
Bà chỉ nói một câu:
“Muốn làm người, hay làm sói tự các con chọn.”
Ở kiếp trước, em gái tôi chọn làm sói.
Kết cục, bị đàn sói trong vườn thú hoang dã hành hạ đến ch/ết, thảm không thể nhìn.
Còn tôi, theo mẹ rời đi, sống giữa loài người, từng vinh hoa phú quý một thời…
Nhưng cuối cùng lại ch/ết vì bị chính em gái c/ắn trong lần đến thăm, rồi nhiễm b/ệnh d/ại.
Kiếp này làm lại từ đầu.
Giây phút ấy, em gái trừng mắt nhìn tôi, hung hăng giật lấy tờ thẻ:
“Em muốn làm người!”
Tôi nhìn em, hàng mi cụp xuống, cả người run lên vì…giải thoát.
Em gái thân yêu à, làm người cái giá phải trả, còn đắt hơn làm sói rất nhiều.

MƯU TÍNH CỦA CHỦ MẪU
Thành hôn chưa tròn một năm, phu quân ta liền đưa Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói muốn nạp nàng làm thiếp.
Đương nhiên là ta không chấp thuận.
Lâm Mạn Nhu cậy được sủng ái, liền kiêu ngạo ngang ngược, cùng ta đối đầu gay gắt.
Toàn bộ hầu phủ bởi thế mà u ám hỗn loạn, gà chó không yên.
Đến cuối cùng, ta mất đi cốt nhục trong bụng, cũng mất luôn khả năng làm mẹ.
Còn Lâm Mạn Nhu… thì mất mạng.
Danh tiếng của ta cũng từ đó mà trở nên thối nát vô cùng.
Cả Thịnh Kinh đều đồn rằng: chủ mẫu của An Nam hầu phủ ngu dại hay ghen, độc ác như rắn rết.
Phụ mẫu ta vì muốn bảo toàn danh tiếng cho phủ Quốc Công, đành chủ động mở miệng, cho phép phu quân ta nạp thêm một người khác làm vợ, lại còn để nàng ta đường hoàng trở thành bình thê.
Người hắn lấy không ai khác, chính là biểu muội của hắn.
Về sau ta mới biết, người hắn chân thành yêu thương, xưa nay đều là vị biểu muội ấy.
Ta và Lâm Mạn Nhu, bất quá cũng chỉ là bàn đạp cho họ mà thôi.
Ta bị nhốt trong biệt trang, sống cô quạnh suốt ba mươi năm.
Sau đó — ta trọng sinh
...

Ánh Trăng Riêng Của Em
Vào ngày tôi nhận được kết quả phỏng vấn, vô tình lướt thấy một bài viết:
[Rốt cuộc sức s//át thư//ơng của “ánh trăng sáng” lớn đến mức nào?]
Bình luận hot nhất vừa mới được đăng.
[Nói chuyện của tôi nhé, cậu ấy từng thầm yêu tôi hồi cấp ba, mấy hôm trước đi xin việc lại tình cờ gặp nhau.]
[Dù tôi không bằng ai, cậu ấy vẫn khiến tôi trở thành người nổi bật giữa muôn người.]
Ảnh kèm theo là tấm ảnh tốt nghiệp năm 18 tuổi của họ.
Cô gái mặc váy trắng, bóng lưng thon gầy, trông ngoan ngoãn và dịu dàng.
Chàng trai nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, góc nghiêng khuôn mặt vừa sạch sẽ vừa… quen thuộc.
Điện thoại khẽ rung lên — là tin nhắn thông báo tôi bị từ chối phỏng vấn.
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra — cô ta chính là ánh trăng sáng của Tạ Thanh Việt, và thứ bị cô ta “gi.t ch.t”… chính là tiền đồ của tôi.
Thà làm cây đợi xuân, còn hơn quay đầu làm chim lạc bầy.
Tôi có thể cho phép mình yêu sai, đ//au kh//ổ vì tình.
Nhưng tiền đồ, tự do, cuộc sống của tôi — tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Cô Chủ Quán Bánh Bao Và Nữ Chủ Căng-tin
Tôi đã bán đồ ăn sáng ở cổng bệnh viện suốt ba năm.
Bánh bao rau năm hào, cháo hai hào lại còn cho ăn thêm thoải mái.
Hôm đó, có người vu oan tôi dùng bánh bao đông lạnh sẵn để lừa gạt mọi người.
Khách đứng quanh cũng hùa theo chỉ trích:
“Ngày nào chúng tôi cũng ăn bánh bao nhà bà, bà làm vậy không phải hại người sao?”
“Kiếm tiền thất đức thế này, cả nhà bà sớm chết hết cho rồi!”
Họ càng nói càng kích động, cuối cùng lao vào đập nát cả quầy hàng của tôi.
Được thôi, đã không ăn bánh bao năm hào thì sau này đành ăn loại mười tệ vậy.

Hồi Ức Trong Túi Gấm
Năm đại hạn ấy, nhà họ Hách mang tới một bao lúa mạch đen, xin kết thân cùng nhà ta.
Phụ thân, mẫu thân cùng đệ muội đều đã đói đến co gi/ật, chúng ta thật chẳng còn khí phách để khước từ.
Ta bước ra, nhận lấy bao lúa mạch ấy, gả cho Hách Viễn, người hơn ta 5 tuổi.
Ba ngày sau tân hôn, Hách Viễn liền phải ra chiến trường.
Ta ở nhà chờ mãi, chờ năm này qua năm khác, cuối cùng lại chỉ nhận được tin hắn t/ử tr/ận…

Khi Gió Qua Nhà Cũ
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…
Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.
Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:
“Mẹ cũng thèm à?”
Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.