Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Không Phải Vợ, Chỉ Là Người Ở
Không Phải Vợ, Chỉ Là Người Ở
Ngày thứ ba sau đám cưới, mẹ chồng đã đổi khóa cửa nhà chúng tôi.
Bà ta cầm chìa khóa đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn tôi:
“Căn nhà này là của con trai tôi, cô chỉ là người ngoài.”
“Muốn vào à? Mỗi tháng nộp 2000 tệ tiền thuê nhà.”
Tôi đứng sững tại chỗ, tay vẫn xách túi rau mới mua, không dám tin vào tai mình.
Căn nhà tân hôn này là tôi và chồng, Tề Minh Huyền, cùng nhau góp tiền trả trước, tiền vay mua nhà cũng do cả hai người cùng gánh vác.
Dựa vào đâu mà bà ta nói đổi khóa là đổi luôn?
Tề Minh Huyền từ trong bếp bước ra, thấy cảnh tượng này liền nhíu mày:
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ chồng ngang ngược đáp:
“Mẹ làm vậy là vì con, để cô ta biết trong cái nhà này ai mới là người có tiếng nói.”
“Đàn bà ấy mà, không được chiều quá, nếu không sau này còn ra thể thống gì?”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Cô ạ, trên sổ đỏ căn nhà này có tên cả hai vợ chồng cháu.”
“Cháu có quyền sống ở đây.”

Trò Chơi Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Trò Chơi Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
Chị gái tôi 44 ngày hôm đó, chồng tôi đã n h//ố.t tôi, một phụ nữ đang mang thai 3 tháng, vào trong tủ khử trùng.
“Loại đàn bà lòng dạ dơ b/ẩn, ở đây mà thanh lọc tâm hồn ô uế xấu xa của cô đi!”
“Cô hại ch .t Khấu Khấu, tôi không bắt cô đi ch .t theo đã là nhân từ lắm rồi!”
“Cô còn sống buông thả, không giữ đạo làm vợ, giờ t/iêm cho cô ít v/i kh/uẩ/n để chữa cái bệnh phụ khoa đáng xấu hổ kia luôn!”
Chị tôi là “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ta.
Tôi chẳng khác gì bát cơm nguội thiu.
Chị bị tr/ầ m cả/m là giả, tôi mắc chứng sợ không gian kín là thật.
Tôi tuyệt vọng gi/ãy g/iụa trong t/ủ khử trùng, cuối cùng ch .t vì ng//ộ đ ộ/c ozone.
Châm biếm thay, hóa ra cái ch .t của chị gái cũng là giả.
Cô ta hồi sinh, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
Chồng tôi ôm lấy chị gái đầy nhiệt tình, để mặc t/h/i t.h ể tôi thối rữa mục nát trong chiếc tủ chật hẹp.
Một tuần sau, hắn nắm tay chị gái mở cửa tủ.
“Kiều Diệp, cô đã ăn năn hối cải chưa?”

Anh Đã Phản Bội Mẹ Con Tôi
Anh Đã Phản Bội Mẹ Con Tôi
Con gái tôi bất ngờ ng/ất xỉu, cần ph/ẫu thu/ật khẩn cấp.
Lúc đến quầy đóng tiền, tôi mới phát hiện, một triệu đồng quỹ giáo dục tôi dành dụm cho con – đã biến mất không dấu vết.
Trong cơn hoảng loạn, tôi gọi cho chồng là viện trưởng Lục Đình Châu, nhờ anh ấy mở đường ưu tiên.
Nhưng anh ta lạnh lùng từ chối:
“Thời Nhiễm, em vì ghen tuông mà dám đem mạng sống của con ra đùa giỡn à?”
“Còn muốn anh phá quy định sao?”
Tôi khóc không thành tiếng, điện thoại bị cúp, gọi lại thế nào cũng không được.
Con gái tôi… cũng mãi mãi không tỉnh lại.
Mãi về sau tôi mới biết, số tiền cứu mạng con gái, Lục Đình Châu đã lấy để mua nhà khu trường học cho con trai của Bạch Nguyệt Quang.
Thậm chí, vào ngày hoả tá/ng của con, anh ta còn cùng mẹ con cô ta ngồi xem pháo hoa suốt cả đêm.

Nghĩ Nhiều Rồi
Nghĩ Nhiều Rồi
Tôi chia sẻ ảnh cosplay váy cưới mới của mình cho bạn thân nhưng lại gửi nhầm cho anh trai cô ấy.
Tôi lập tức thu hồi tin nhắn, rồi gửi lại ảnh cho bạn thân.
Bình thường cô ấy trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng lần này lại lâu lắm mới online.
“Muốn nghe chuyện thú vị về anh trai tớ không?”
“Anh tớ vừa khóc đấy! Vừa nấu ăn vừa rơi nước mắt, còn cứng miệng bảo là do khói dầu mỡ quá cay.”
“Tớ nghe anh ấy lẩm bẩm cái gì mà kết hôn rồi mới nói cho tôi…”
“Anh tớ thất tình rồi phải không?”

Tình Yêu Mắc Cạn
Tình Yêu Mắc Cạn
Chu Kỳ lần thứ 3 chia tay với tôi.
Tôi còn chưa kịp làm lành với cậu ta, giáo viên chủ nhiệm đã điều chỉnh lại danh sách các nhóm học đôi.
Tách tôi khỏi cậu ta, ghép tôi với học bá lạnh lùng, xa cách nổi tiếng trong trường.
Ai cũng nghĩ tôi và Chu Kỳ sẽ cùng nhau phản đối.
Nhưng cậu ta lại là người lên tiếng trước, giọng nhẹ tênh như không:
“Vừa hay vứt được cái đuôi theo sau, giao Trình Ngữ cho Tiết Triết. Con ngốc này ngày nào cũng dính lấy người ta, để xem lần sau cậu ta còn có cơ hội giành hạng nhất nữa không.”
Bạn thân cậu ta cười phá lên:
“Cậu cũng đừng vội mừng, Tiết Triết xưa nay toàn từ chối ghép nhóm, cậu nghĩ người ta muốn nhận Trình Ngữ à?”
Trước mắt tôi như hiện lên loạt bình luận quen thuộc:
【Nam chính lại bắt đầu mạnh miệng rồi, tối qua còn ôm điện thoại đợi tin nhắn xin lỗi của Ngữ Bảo, mất ngủ tới tận năm giờ sáng cơ mà!】
【Lần này Ngữ Bảo chỉ chậm xin lỗi một ngày, cậu ta đã bắt đầu mỉa mai! Mặc dù là nam chính ngọt ngào, tôi vẫn muốn xem cảnh cậu ta “đuổi vợ hóa tro tàn”.】
【Ngữ Bảo mau dùng giọng bé bỏng làm lành, lại ôm ôm một cái, đảm bảo câu được cái môi chu lên của ảnh ngay!】
【Ngữ Bảo tuyệt đối đừng lại gần Tiết Triết nhé! Hắn ta là phản diện đấy! Học sinh giỏi toàn trường thì làm gì có người bình thường?!】
Chu Kỳ mặt mày bình thản, tôi khẽ mỉm cười:
“Có cơ hội được người đứng đầu lớp dạy học, đúng là vinh hạnh của tôi.”

Giang Hà
Giang Hà
Chồng tôi lỡ gửi nhầm tin nhắn cho “em gái kết nghĩa” sang máy tôi.
【Cô ấy đến tháng, không cho anh đụng vào. Anh đang đứng dưới nhà em rồi đấy, ra ngoài nhớ mặc cái váy ren anh mới mua cho nhé.】
Tôi cúi đầu nhìn que thử thai trong tay.
Hai vạch.
Nếu ba đứa bé đã không chung thủy, vậy thì tôi sẽ chọn một người khác, chung thủy hơn.
Tôi xoay người, chụp lại que thử thai rồi đăng vào group chat.
【Ai lên tiếng đầu tiên, người đó sẽ là cha đỡ đầu của con tôi.】
Group vốn im lìm bỗng như nổ tung.
【Làm bố không cần trách nhiệm? Tôi tới!】
【Xí, trễ mất rồi! Chị yêu dấu, cho em làm bố nhỏ được không?】
Tôi đang lướt TikTok, muốn xem người ta thường thông báo chuyện có thai cho chồng như thế nào.
Nhìn người chồng trong video xúc động rơi nước mắt khi biết tin vợ mang thai, tôi bất giác mơ mộng.
Liệu khi biết tôi có con, Lục Minh có xúc động như vậy không?
…

Khi Bố Mẹ Livestream “Cải Tạo” Tôi
Khi Bố Mẹ Livestream “Cải Tạo” Tôi
Mẹ tôi vì bảo vệ tôi mà ly hôn với ba.
Bà dắt tôi chuyển đến sống trong một căn hầm tồi tàn.
Ngày nào cũng đi sớm về khuya, làm việc quần quật để nuôi tôi ăn học.
Tôi luôn thấy day dứt.
Sau giờ học liền đi làm thêm để san sẻ gánh nặng với mẹ.
Cuộc sống nghèo khổ, vất vả.
Nhưng lòng tôi luôn ngập tràn biết ơn mẹ.
Cho đến một ngày, đứa em trai đã lâu không liên lạc bất ngờ gửi tin nhắn cho tôi:
“Chị ơi, mau mở ra đi, cuộc sống luôn đầy bất ngờ mà!”
Tôi nhíu mày, tiện tay bấm vào đường link nó gửi.
Màn hình hiện lên một trang livestream, đang đứng đầu về lượt xem.
Tiêu đề rành rành đập vào mắt:
“Kế hoạch cải tạo người chị, Ngày thứ 123 của năm thứ 7.”

Tình Yêu Không Có Lan Can
Tình Yêu Không Có Lan Can
Vào ngày sinh nhật, bạn trai hẹn tôi đi ngắm biển ngắm mây. Anh ta đứng bên lan can sát mép vực, vẫy tay gọi tôi. Ba người bạn nối khố của anh ta cũng có mặt. Mọi thứ trông có vẻ bình thường.
Tôi không chút đề phòng mà bước tới. Anh ta đột ngột bế bổng tôi lên cao. Tôi cao một mét sáu, còn anh ta một mét chín. Anh ta dùng hai tay nâng tôi lên, đưa tôi ra ngoài lan can.
Bên dưới là vực sâu vạn trượng.
Mỗi lần cánh tay anh ta khẽ run lên, tim tôi lại co giật từng hồi.
Ba người bạn kia thì vỗ tay, huýt sáo cổ vũ.
Tôi sợ đến mức không dám nhúc nhích. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng anh ta cũng đặt tôi trở lại mặt đất.
Hai chân tôi mềm nhũn.
Vậy mà anh ta chỉ mím môi cười, quỳ một gối xuống đất, lấy một chiếc nhẫn ra, gương mặt vô cùng thâm tình nói: “Nhiên Nhiên, lấy anh nhé.”
“Em có thể hoàn toàn tin tưởng anh.”
“Giống như vừa rồi, cho dù có nguy hiểm thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em ra.”
Ba người bạn kia đồng loạt hô vang: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tôi dốc hết sức, tung một cú đá thẳng vào người anh ta, rồi thốt ra câu chửi thề đầu tiên trong đời:
“Lấy ông nội nhà anh!”
“Đồ thần kinh!”

Không Còn Là Cái Bóng
Không Còn Là Cái Bóng
Ngày kỷ niệm kết hôn.
Tạp chí quốc tế hàng đầu vừa đăng tải bài báo trang bìa mới nhất.
Bài luận văn đủ sức làm chấn động cả giới học thuật, nhưng ở phần tác giả lại là một cái tên xa lạ với tôi – Lâm Sở Sở.
Mà cô ta chính là học trò đắc ý nhất của chồng tôi – Cố Tri Ngôn.
Tôi nhìn tin nhắn mà Cố Tri Ngôn gửi đến cách đây mười phút:
【Vãn Khanh, tối nay nhóm nghiên cứu có buổi hội thảo quan trọng, kỷ niệm ngày cưới chúng ta để hôm khác bù nhé.】
Tôi mở tập tin PDF của bài luận văn ấy, chụp lại toàn bộ bản thảo gốc để lưu trữ.
Rồi bấm gọi cho luật sư sở hữu trí tuệ.

Ngày Em Thay Váy Cưới
Ngày Em Thay Váy Cưới
Đêm trước lễ cưới, vị hôn phu của tôi nhờ cô thực tập sinh đi làm hộ giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng khi nhận được giấy tờ, cái tên được ghi trên đó… lại là của thực tập sinh.
Hắn chỉ lạnh nhạt liếc qua:
“Ồ, là do Vi Vi bất cẩn, làm nhầm thông tin thôi.”
“Để hôm khác làm lại tờ khác là được.”
Tôi không thể tin nổi.
Chỉ một câu “bất cẩn” nhẹ hẫng vậy thôi mà hủy hoại cả hôn nhân đời tôi sao?
Nhưng tôi không khóc cũng không làm loạn, vẫn tiếp tục yên lặng chuẩn bị hôn lễ.
Đến ngày cưới, khi nhìn thấy chú rể đang trao nhẫn cho tôi trên sân khấu, sắc mặt vị hôn phu trắng bệch:
“Không phải anh đã bảo em làm lại giấy kết hôn rồi sao? Em chưa làm à?”
Tôi tỏ vẻ hối lỗi:
“Đều tại em bất cẩn, nhận nhầm chú rể mất rồi. Hay để lần sau nhé?”
…