Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Nguyền Rủa Người Thương
Nguyền Rủa Người Thương
Tôi sinh ra đã có thể chất quyến rũ, khi đạt đến cực điểm, trên cổ tay sẽ hiện lên những sợi chỉ đỏ chiêu tài.
Chỉ đỏ đứt, tài sản của đàn ông sẽ tăng gấp đôi.
Ở bên Cố Viễn Châu suốt 5 năm, hắn lúc nào cũng không kiềm chế nổi trước tôi.
Hắn đã hôn đứt vô số sợi chỉ đỏ trên tay tôi, giá trị tài sản của hắn cũng tăng theo cấp số nhân.
Vào ngày hắn trở thành người giàu nhất Bắc Kinh, thư ký của hắn bị bắt cóc.
Hắn đẩy tôi cho bọn bắt cóc.
“Cô ta trời sinh quyến rũ, chỉ cần chạm vào là mềm nhũn, là cực phẩm trong các cực phẩm.”
“Quan trọng hơn, chỉ cần ngủ với cô ta một đêm, giá trị tài sản lập tức tăng vọt. Tôi có được vị trí này là nhờ ngủ với cô ta.”
Sợ bọn bắt cóc không tin, hắn còn lấy video ân ái giữa tôi và hắn ra, đích thân dạy chúng cách hôn đứt chỉ đỏ.
Tôi vừa khóc vừa hỏi hắn vì sao lại làm vậy.
Hắn điềm nhiên trả lời:
“Thể chất mị hoặc của cô vốn sinh ra để phục vụ đàn ông, dưới ai cô cũng sẽ vui vẻ.”
“Chi Chi không giống, cô ấy thuần khiết, mạnh mẽ. Nếu bị người đàn ông khác chạm vào, cô ấy sẽ không sống nổi.”
“Cô yên tâm, dù cô ngủ với bao nhiêu người đi nữa, tôi cũng sẽ không chê bai. Danh phận Cố phu nhân vẫn là của cô.”
Hắn dẫn Hạ Chi Chi bỏ đi, còn quay lại dặn tôi tận hưởng cho tốt.
Tôi mỉm cười nói “được”.
Hắn không biết, tiếng “được” đó của tôi chính là khởi đầu đẩy hắn vào đáy sâu không lối thoát.

Đề Đăng Nhập Mộng
Đề Đăng Nhập Mộng
Tôi là sủng phi của Bạo quân, nhưng bây giờ tôi thực sự muốn mặc kệ.
Bạo quân ăn gà, tôi cướp đi cái đùi gà.
Bạo quân ngủ, tôi lại cướp chăn của hắn.
Viên ngọc quý mà bạo quân ban tặng, ngay hôm sau tôi đã treo nó lên cổ chó cưng.
Bạo quân nổi giận, nói sẽ dùng trượng đánh c.hết tôi.
Tôi tiếp tục mặc kệ, trực tiếp cởi quần áo nằm dài trên sạp,
“Mau, tới đ.ánh chế.t ta đi.”
Thế nhưng, hắn lại đột nhiên thay đổi ý định rồi.

Giáo Sư Thẩm, Vợ Anh Lại Đến Quán Bar Rồi
Giáo Sư Thẩm, Vợ Anh Lại Đến Quán Bar Rồi
Giáo Sư Thẩm, Vợ Anh Lại Đến Quán Bar Rồi – A Tử Hữu Lộ
Hồi cấp 3, tôi từng thầm yêu nam thần học bá Thẩm Thâm.
Nhưng Thẩm Thâm lại cực kỳ chán ghét tôi, đến nhìn tôi một cái cũng không muốn.
Sau này, trong buổi họp lớp khi đã trưởng thành, có người hỏi anh:
“Giáo sư Thẩm sao lại gấp gáp rời đi vậy?”
Anh mỉm cười nhã nhặn:
“Bởi vì vợ tôi sợ ngủ một mình.”

Anh Ấy Rung Động Rồi
Anh Ấy Rung Động Rồi
Kỳ thi đại học kết thúc, cũng vừa đúng ngày tôi tròn mười tám tuổi, lễ trưởng thành của tôi.
Phòng tiệc đã đặt sẵn, vậy mà lại có thêm một cô cháu gái từ quê của Mẫn Hành xuất hiện.
Cô ta cố tình hất rượu trong ly vào ngực tôi.
Còn làm ra vẻ mệt mỏi nâng tay lên:
“Chị đừng giận mà… Hay là… em để chú nhỏ đền tiền váy cho chị trước nhé…”

Say Yêu Như Cuồng
Em gái kế để ý đến chồng tôi, nhưng chồng tôi lại là một kẻ não yêu đương.
Ngày em gái kế mặc áo choàng tắm, lén từ sau ôm lấy anh ấy, chồng tôi lạnh mặt, trực tiếp bẻ gãy tay cô ta.
“Cô có biết để theo đuổi được A Huyên, tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức không? Lần sau còn dám tới gần tôi nữa, không chỉ là g/ãy tay đơn giản như vậy đâu.”
Em gái tôi sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy mất.

Bẫy Ngược
Tôi từ bỏ cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối để cưới một chàng trai nghèo tên Chu Diệp.
Ngày cưới, ba tôi u/ố/ng thuo’c đ/ộc 44.
Tôi ôm x/á/c ba, tuyệt vọng gào khóc, m/á/u thấm đỏ cả váy cưới trắng tinh.
Ngay lúc ấy, dòng chữ bình luận hiện lên trước mắt tôi:
【Cha của nữ phụ ch /t cũng đáng, đại phản diện đáng lẽ phải ch .t từ lâu rồi.】
【Nam chính giả nghèo tiếp cận nữ phụ chỉ để báo thù, giờ cuối cùng cũng quay về bên nữ chính rồi!】
【Nữ phụ còn chờ nam chính quay lại cưới à? Đúng là nằm mơ.】
Ngày làm tang lễ cho cha, tôi cầm kết quả giấy báo sảy thai, đứng sát mép tầng thượng của tòa nhà Chu thị.
Chu Diệp chạy đến, bước chân loạng choạng, giọng run rẩy chưa từng có:
“Ôn Ninh, anh xin em… đừng nh/ả/y.”

Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Hai Cô Con Dâu
Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Hai Cô Con Dâu
Hai cô con dâu ngoài mặt thì tỏ vẻ không yêu nổi hai đứa con trai của tôi, nhưng thật ra thì ngày nào cũng mua sắm không ngừng. Đến ngày hai đứa nó quyết định ” giả ch .t” để trốn khỏi cái nhà này, tôi túm lại không cho đi.
“Trừ khi cho tôi đi theo luôn.”
Con dâu nói, nữ chính người sắp về nước, không chỉ là bạch nguyệt quang của hai đứa con trai tôi, mà còn là con gái ruột của bạch nguyệt quang trong lòng lão chồng tôi, ông Hoắc.
Ba cha con họ đang âm mưu dụ dỗ tôi nhận cô ta làm con nuôi.
Tôi đáng lý phải đợi đến 70 tuổi mới phát hiện ra chân tướng.
Nhưng tôi mới có 50 thôi!
“Tởm, mắc gì tôi phải chịu đựng thêm hai chục năm nữa?”
Tôi quyết định, nhân lúc ba cha con đi cứu nữ chính thì chếc luôn cho rồi. Cho họ cắn rứt suốt đời!
Sau đó, lão Hoắc phát đ/iên.
Hai đứa con trai thì hối hận tột cùng.
Còn hai cô con dâu thì kéo tôi đi sống cuộc đời mất nết.
Mười anh kỹ thuật viên trẻ vây quanh hầu hạ, nào mát-xa, nào đút trái cây tận miệng.

Ký Ức Mười Năm
Ký Ức Mười Năm
Bạn trai vũ phu bị tôi báo công an.
Người tiếp nhận vụ án lại là bạn trai cũ.
“Hơn ba mươi cú, cú nào cũng né chỗ hiểm, ra đòn cũng được đấy chứ?”
“Cũng tạm, đều là bạn trai cũ dạy cả.”
Vài tháng sau, khi tôi giơ tay đấm đá hắn.
Hắn lập tức xoay người khóa chặt tôi lại.
“Hay là để dành sức làm chuyện khác thì hơn?”

Viễn Đường
Viễn Đường
Sau kỳ thi đại học, tôi và Lục Thời Dã chia tay.
“Cũng chỉ vì tôi giúp cô ấy ước lượng điểm mà không giúp em?” – hắn cười.
“Đúng vậy.”
“Được thôi.”
Hắn cười nhạt.
“Đừng có hối hận đấy.”
Tôi quen hắn từ khi mới năm tuổi, thanh mai trúc mã, cả tuổi thanh xuân, hắn tin chắc tôi không thể rời xa hắn.
Nhưng hắn đâu biết, chuyện ước lượng điểm chỉ là cái cớ.
Điểm số tôi tự tính rồi, nguyện vọng cũng tự mình nộp, là ngôi trường cách xa hắn nhất có thể.
Lần này, tôi thực sự muốn rời xa hắn.
Từ nay, kẻ Nam người Bắc, mạnh ai nấy đi.

Chỉ Một Chữ An
Chỉ Một Chữ An
Năm thứ 3 thành thân, ta phát hiện trong thư phòng của Thẩm Thiệu chín bức thư nhà giữa thời loạn lạc.
Nội dung chỉ vỏn vẹn một chữ “An”.
Hồi âm lại mang dấu ấn tư gia của biểu muội hắn.
Ta chợt nhớ về năm ấy khói lửa dồn dập, chiến sự thất bại liên miên, từng thi thể binh sĩ ngã xuống được người dân tốt bụng đưa về an táng…
Mà ta, vợ chính thất lại chưa từng nhận được một phong thư nào từ chàng.
Vì lo lắng, ta đã lê đôi chân thương tích vượt hơn mấy chục dặm núi để dò hỏi tin tức.
Cuối cùng bị quân lính lừa gạt, suýt bị hãm hại, chân còn chưa lành đã cố gắng trốn thoát về nhà.
Lúc này đây, khi nhìn thấy chữ “An” mà từng đêm mong nhớ, đôi mắt ta mờ nhòe lệ.
Nhưng bỗng nhiên… ta lại bật cười.
Hôm hoà ly, Thẩm Thiệu nắm chặt tay áo ta, giận dữ quát:
“Ta thề với trời, giữa ta và A Uyển chưa từng có tư tình. Nàng cớ gì phải vì một chữ đó mà tính toán?”
Nhưng đối với ta, một chữ là đã quá đủ rồi.