Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Vị ấm trong cơn mưa
Phản diện mở sạp bán bánh kẹp ngoài đường.
Ai cũng nghĩ tôi sẽ đi cứu rỗi anh ta, nhưng tôi chỉ lon ton chạy lại:
“Cho tôi một phần bánh kẹp, không cay.”
Phản diện: “Được.”
Sau đó ba tháng liền
“Cho tôi một phần bánh kẹp, không cay.”
“Được thôi.”
Chúng tôi cứ lặp đi lặp lại đoạn hội thoại như cái máy.
Bình luận trực tiếp cười ngả nghiêng.
【Trong mắt nữ phụ chẳng có chút khao khát tình yêu nào, chỉ có niềm đam mê vô tận với bánh kẹp.】
【Ai nói một lựa chọn kiên định không phải là sự cứu rỗi đối với người bán hàng chứ? Hahahaha】

Từ Nữ Pháo Khẩu Đến Đương Gia Chủ Mẫu
Ta là đệ nhất “mồm đ/ộc” chốn kinh thành.
Câu này chẳng phải ta tự phong, mà là do lão Vương đ/ồ t/ể ở phố Đông ban cho.
Chuyện là vầy: vợ lão chuyên môn ch/ửi đ/ổng, tiếng ch/ửi vang ba con phố, ch/ó nghe còn phải cụp đuôi mà chạy vòng. Ai dè hôm ấy, bà ta lại ch/ửi đến tận cửa nhà ta.
Ta bèn vừa nhấm hạt dưa, vừa thong thả nghe nửa canh giờ, đợi đến khi bà ta khản cả giọng, miệng khô lưỡi rát, ta mới chậm rãi mở miệng.
Một câu không tục, nhưng từng lời như kim châm nh/ọn h/oắt, đ/âm th/ẳng vào t/im người.
Từ chuyện bà ta thuở trẻ cùng tên thư sinh nhà kế bên dây dưa chẳng sạch, đến chuyện thằng con trai trong tư thục lén xem xuân cung đồ bị tiên sinh đánh gãy chân; rồi lại đến lão Vương đ/ồ t/ể giấu bà ta, đem hết tiền riêng nướng vào tay quả phụ l/ẳng l/ơ ở Nam Thành.
Ta vừa dứt lời, bà ta không khóc không quậy, chỉ tr/ợn tr/ắng mắt ngã lăn b/ất t/ỉnh.
Lão Vương v/ác vợ đi, còn quay đầu giơ ngón cái với ta, nghiến răng nghiến lợi mà kêu:
“Chung Dao Dao, ngươi lợi hại! Ngươi không phải mồm đ/ộc, ngươi là Diêm Vương sống!”
Từ đó, danh ta lan xa.
Đám bà mối hễ thấy cửa nhà ta, đều như thấy qu/ỷ, quay ngoắt bỏ chạy.
Phụ thân ta – một vị tiểu quan thất phẩm hiền lành chất phác vì thế mà lo đến nỗi tóc rụng gần hết.
“Con gái à, với cái miệng này của con, e rằng chẳng ai dám rước.”
Ta lại chẳng gấp.
Lấy chồng có gì hay? Hết hầu hạ cha mẹ chồng, lại chăm sóc phu quân, dạy dỗ nhi tử; còn phải đ/ấu đ/á cùng một bầy tiểu thiếp tâm tư rối như tơ vò, nghĩ thôi đã mệt.
Chi bằng ở nhà, phụ thân nuôi ta, ta bầu bạn cùng phụ thân, chẳng phải tốt hơn sao?
Cho đến một ngày.
Một cái bánh to bằng trời, “rầm” một cái, rơi thẳng xuống đầu ta.
Chính là nhà họ Triệu, vị Lễ bộ Thị lang, cho người mời bà mối nổi danh nhất kinh thành – Trương bà tử tới cửa cầu thân cho ta.

NGÔI NHÀ MA CỦA TÔI CÓ MA THẬT
Sau khi đạo quán đóng cửa, tôi mở một ngôi nhà ma. Toàn bộ ma quỷ trong đó đều do tôi đích thân bắt về.
Cho đến một ngày nọ, có một du khách ôm lấy con ma NPC của tôi và gào lên: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá mẹ ơi!”
Thôi rồi, tiêu rồi!!!

SINH VIÊN ĐƯỢC TÀI TRỢ DẠY TÔI CÁCH LÀM NGƯỜI
Văn án:
Trong đợt huấn luyện quân sự nóng bức, tôi bỏ tiền túi ra mời cả lớp uống trà sữa.
Không ngờ cô bạn được trợ cấp lại bật khóc nức nở.
“Biết là nhà cậu có tiền, nhưng đó là do anh cậu kiếm được. Cậu dựa vào cái gì mà tiêu xài bừa bãi hả?”
Nói xong, cô ta tát một cái làm cốc trà sữa rơi xuống đất.
“Lần này coi như tôi không thấy, nhưng nếu còn tái phạm, tôi sẽ thay anh cậu dạy cậu cách tiết kiệm!”
Tôi nhìn cốc trà sữa bị hất đổ, lập tức vung tay tát ngược lại cô ta.
“Từ hôm nay trở đi, nhà tôi sẽ cắt viện trợ cho cô!”
“Thích tiết kiệm lắm đúng không? Vậy thì sau này cứ từ từ mà tiết kiệm đi!”
…

Thập Niên 80 Nữ Phụ Phản Công
Khi xuyên thành nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết niên đại.
Tôi đang nhảy xuống sông để cứu nam chính trí thức trẻ.
Trong tình trạng thiếu oxy nghiêm trọng.
Tôi nhìn thấy những dòng đạn mạc rơi xuống trước mắt:
【Nữ phụ thật tâm cơ, nam chính sắp bị cô ta bám lấy rồi sao?】
【Không sao, cho dù bây giờ cô ta gả cho nam chính, sau này cũng là số phận thủ tiết, còn phải hầu hạ người khác.】
【Đợi đến khi nữ chính thật sự xuất hiện, nam chính sẽ lập tức đá cô ta đi.】
Cả người tôi run lên.
Trực tiếp tung một cú đá, đạp nam chính xuống đáy sâu của dòng sông.

Vọng Dư Tuyết
Thôi Cẩm Chi là thành viên của Cục Quản lý Thời không, nàng có một nhiệm vụ cuối cùng.
Nàng phải tìm ra nguyên nhân khiến một tiểu thế giới trở nên hỗn loạn vô trật tự, cốt truyện hoàn toàn sụp đổ. Quan sát bấy lâu, nàng chỉ phát hiện ra bách tính lầm than vì sự bất tài của kẻ cầm quyền đương triều. Nàng đành phải nữ cải nam trang, vất vả phấn đấu từng bước trở thành Tể tướng, dùng sức của một mình mình để ổn định triều cục rối ren, rồi tranh thủ chọn một vị hoàng tử bồi dưỡng thành bậc minh quân.
Thế là, nàng để mắt tới vị Tứ hoàng tử trông có vẻ "cô độc không nơi nương tựa" kia. Sáu năm bầu bạn bảo vệ, Thôi Cẩm Chi trải qua muôn vàn cay đắng cuối cùng cũng bồi dưỡng nhóc con ấy thành bậc minh chủ vạn đời.
Vừa mở mắt ra: Hử? Có gì đó sai sai... Sao mình vẫn còn kẹt ở thế giới này!!!
*
Kỳ Hựu thân là hoàng tử, mà số mệnh lại rẻ mạt như kiến hôi. Cả đời y chịu đủ mọi sự sỉ nhục, y ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng cũng giành được đế vị. Sau khi lên ngôi, y tàn sát Phật môn, diệt sạch Đạo giáo, giết cha diệt huynh, khiến thây phơi nghìn xác, chưa từng mảy may hối hận.
Vừa mở mắt, y đã quay về những tháng ngày cơ cực ấy. Vốn tưởng chẳng qua chỉ là đi lại con đường xưa, nào ngờ y lại gặp được một người. Người ấy bên y trưởng thành, cùng y trải qua huy hoàng và gập ghềnh, đồng hành qua những năm tháng cô tịch.
Y học cách thu nanh giấu vuốt, che giấu đi u ám trong lòng, trở thành bậc minh chủ như nàng kỳ vọng, tưởng rằng như vậy thì quãng đời còn lại sẽ mãi có nàng bên cạnh.
Song nàng chỉ dịu dàng mỉm cười nói: "Ngươi làm rất tốt, ta cũng an tâm rời đi."
Y lặng lẽ nhìn nàng như một chú chó nhỏ bơ vơ bị vứt bỏ.
*
Cẩm Chi vẫn luôn rất hài lòng về tiểu đệ tử của nàng, y cương nghị quyết đoán, biết tùy cơ ứng biến, lại giỏi nhẫn nhịn, hội tụ đủ mọi phẩm chất để trở thành một bậc minh quân. Một khi đại nghiệp thành, nàng rốt cuộc cũng có thể yên tâm rời đi.
Nào ngờ chàng thiếu niên từng ôn hòa ngày nào, giờ đây trong đáy mắt chỉ còn lại sự điên cuồng và cố chấp.
Tags: Song trùng sinh, cung đình hầu tước, quyền đấu, nữ cải nam trang.

Bà Gìa Độc Mồm
Phát trực tiếp xem bói, kết nối mạng gây kinh hoàng
Tôi đang phát trực tiếp xem bói, thì một bà lão bên dưới chủ động kết nối với tôi.
Vừa vào đã bắt tôi xem giúp bà ta chừng nào hàng xóm sẽ chết, còn kể lể chi tiết những điều xấu của hàng xóm kia.
“Con nhỏ hàng xóm của tôi keo kiệt lắm, tôi chỉ dùng ké mạng nó mấy lần mà ngày nào cũng sang chửi tôi!
“Hừ, tưởng tôi dễ bắt nạt à? Tôi không chỉ xài ké mạng nó mà còn bỏ thêm ‘gia vị’ vào đồ ăn giao tới nhà nó, cho nó biết tay!”
Dân mạng trong phòng livestream thì hóng chuyện không thấy phiền chút nào.
Chỉ riêng tôi là sắc mặt thay đổi: “Mạng của người chết mà bà cũng dám dùng ké, không muốn sống nữa à?”

KÝ SỰ SƠN HẢI 3: THẦN NÔNG
Bạn tôi đi đến Thần Nông Giá lấy hàng, rồi sau đó biến mất giữa núi rừng.
Không lâu sau, cửa tiệm nhận được một chiếc thẻ nhớ cùng một bức tượng gỗ hình người không có khuôn mặt.
Khi thẻ nhớ được mở, hình ảnh bạn tôi xuất hiện trước ống kính, với gương mặt đầy bất an:
“Đừng bao giờ động vào Bách Thảo Yến. Người sống… không thể nhìn thấy Thần Nông…”
Chưa kịp nói hết câu, cậu ấy đã thét lên một tiếng thảm thiết, như bị một sức mạnh vô hình kéo đi, rồi biến mất khỏi màn hình.
Vì sự an nguy của bạn mình, tôi lập tức lên đường đến Thần Nông Giá.
Nào ngờ, đã có một âm mưu khó lòng gọi tên đã bao trùm lấy tôi…
…

NHẬP VAI THÌ DỄ THOÁT VAI MỚI KHÓ
Khi phim đóng máy, tôi mới nhận ra mình không thể thoát vai.
Thế là, tôi xin công ty nghỉ phép, bẻ sim điện thoại rồi chạy trốn đến một thành phố nhỏ ven biển để “cai nghiện”.
Bản chất tôi là một người khá dũng cảm, nhưng lại không dám thổ lộ với anh ấy.
Có hai lý do.
Thứ nhất, tôi là diễn viên hạng bét, còn anh ấy là ngôi sao hạng A.
Thứ hai, tôi là đàn ông, và anh ấy cũng vậy.

PHẢN DIỆN ĐỪNG QUẬY NỮA , SƯ TÔN KÊU NGƯỜI VỀ LÀM RUỘNG
Vào ngày thứ hai sau khi xuyên không thành một sư tôn pháo hôi, tôi đã mất liên lạc với hệ thống.
Mãi cho đến hơn mười năm sau.
Nó mới xuất hiện trước mặt tôi và nói:
【Sau này người sẽ nhận bốn đồ đệ khá quan trọng.】
【Một là đan tu chuyên luyện độc hại người, một là kiếm tu hủy thiên diệt địa, một là hồ tộc yêu tu chuyên ăn t i m g a n người, và một người đáng sợ nhất, giỏi tâm kế, là hoàng tử phản diện sẽ khiến cho toàn bộ môn phái của ngươi bị diệt vong.】
【Hệ thống của ta gặp sự cố, nên đã đến muộn một chút, ngươi chắc là vẫn chưa nhận đồ đệ nào đâu nhỉ?】
Tôi gãi gãi đầu, có chút hoang mang.
Tôi chỉ tay về phía sau, chỗ người đồ đệ đang dùng lò luyện đan để bào chế thuốc trừ sâu, người đồ đệ lấy bản mệnh kiếm ra đập tỏi nấu cơm, và người đồ đệ hóa thành hình cáo bắt gà trêu chó.
「Ngươi nói bọn họ đó hả?」