Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật

NHẶT NAM NHÂN TRONG ĐIỀN VĂN
Xuyên vào một truyện điền văn cổ đại, trong hai năm ta đã nhặt được ba nam nhân. Cứ ngỡ sẽ có lao động miễn phí cùng nhau cuốc đất, nuôi thêm cá và trồng thêm rau , ai ngờ giữa chừng ba kẻ này bệnh tình khỏi hẳn, liền biến thân thành Hoàng tử, Ngự Sử và Tiểu hầu gia.
Sau khi khôi phục ký ức, họ đều muốn làm nên đại nghiệp, mở miệng là quyền lực hoàng gia, ngậm miệng là công danh sự nghiệp.
Lúc rời đi còn nắm tay ta, chỉ trời thề đất, nói rằng sau này nhất định sẽ mang tam môi lục lễ quay về cưới ta làm thê.
Khoan đã, dừng lại khoảng chừng năm giây!!!!
Đây không phải là một truyện điền văn thôi à?
Thế giới này không có một kẻ bình thường nào, có thể cùng ta an phận làm nông sao?

TÔI TÊN LỘC XÁN, XÁN TRONG XÁN LẠN
Một tháng trước kỳ thi đại học, mẹ tôi gọi cho tôi trong tiếng khóc nức nở.
Bà nói em trai tôi đánh mù một bên mắt của bạn cùng lớp, gia đình không có tiền bồi thường.
Bà bảo tôi về nhà, gả cho người đàn ông mà họ đã chọn sẵn.
Tiền sính lễ sẽ dùng để đền bù.
Bà nói bà sinh ra và nuôi nấng tôi, lần này tôi giúp lại, coi như trả hết nợ.
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
“Vì sao tôi phải trả ơn bà?”
“Nếu không muốn sinh ra tôi, thì ngay từ đầu bà đừng có lên giường với ba tôi chứ.”
...

KHÔNG PHẢI DỄ MÀ ĐƯỢC TRỜI XANH ƯU ÁI, PHẢI SỐNG CHO ĐÁNG KIẾP TRỌNG SINH
Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.
Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng.
Ngay cả lúc lâm bệnh cũng chẳng có tiền chạy chữa, chết thê thảm trong bệnh viện, tro cốt còn là do anh ta lo liệu mang đi hỏa táng.
Còn chồng cũ thì sao?
Sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, trở thành luật sư đối tác, mỗi năm kiếm hàng chục triệu, lại còn quay về bên mối tình đầu mà anh ta luôn nhung nhớ — đúng chuẩn cuộc đời truyền cảm hứng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày bốc đồng đòi ly hôn.
Khi đó, vẻ mặt Tạ Sâm vẫn lạnh nhạt, nhìn tôi rồi nói:
“Nhà cô sắp phá sản đến nơi rồi, thật sự muốn ly hôn à? Không sợ nuôi không nổi bản thân rồi chết đói à?”
Lời nói thẳng đến đau lòng.
Kiếp trước tôi chỉ lo giận dỗi, chẳng nghe lọt tai lấy một câu.
Còn bày đặt thanh cao, bỏ đi với hai bàn tay trắng.
Còn bây giờ ư?
Tôi nhất định phải cố sống cố chết bám trụ đến lúc Tạ Sâm phát tài, rồi chia một nửa tài sản của anh ta mới được.
Lúc đó cầm tiền sống sung sướng, thuê vài anh người mẫu đẹp trai về bầu bạn cũng chưa muộn.
...

Âm Thanh Bị Đánh Rơi
Mỗi lần cãi nhau, Lương Huấn đều cố ý tháo máy trợ thính.
Không nghe, không nhìn, không nói, dùng im lặng để chiến tranh lạnh với tôi.
Bạn bè khuyên nhủ:
“Anh ấy quá yếu đuối, quá nhạy cảm, em càng phải bao dung hơn.”
“Dù sao thế giới của anh ấy nhỏ bé như vậy, chỉ còn lại mình em thôi.”
Tôi tin, và lần nào cũng nhún nhường, lần nào cũng chủ động làm hòa.
Cho đến khi cô học muội cũng khiếm thính giống anh ấy xuất hiện.
Lương Huấn biết dỗ dành cô ấy, biết làm cô ấy vui, khi cãi nhau còn chủ động nhận sai.
Tôi nhìn anh dịu dàng yêu thương một người khác, bỗng chốc như được gõ tỉnh.
Đêm đó tôi đề nghị ly hôn, nhưng Lương Huấn lạnh mặt tháo máy trợ thính.
Anh không nghe thấy.
Ngày hôm sau, anh mở cửa phòng, vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng như trước kia.
“Giang Hi Vi, vào đây đi, anh tha thứ cho em.”
Nhưng đáp lại anh, đã không còn là tôi nghẹn ngào rơi lệ.
Căn nhà trống trải, chỉ có tờ giấy dán trên cửa khẽ rung trong gió.
“Lương Huấn, thế giới của anh rất nhỏ, nhưng thế giới của tôi vẫn còn rộng lớn.”
“Con đường sau này, tôi sẽ không thể đi cùng anh nữa.”

Ly hôn, khởi đầu của hạnh phúc
Ba tôi rất hào phóng.
Cô mua nhà, ông cho mượn hai mươi vạn.
Nhà bác hai sửa sang, ông cho mượn mười vạn.
Anh họ cưới vợ, ông lại cho mượn năm vạn.
Nhưng khi nhà tôi cần năm nghìn để mua tủ lạnh, ba lại nói không có tiền.
Mẹ giục ba đi đòi nợ, ba lại tìm đủ lý do:
“Tiểu Linh vừa mua nhà, còn đang gánh nợ, lấy đâu tiền mà trả?”
“Nhà em trai là nông dân, sửa nhà vét sạch rồi, còn gì nữa đâu?”
“Tiểu Trí vừa mới cưới vợ, em nỡ lòng nào đi đòi người ta ngay lúc này?”
Sau đó, ba từ chợ đồ cũ kéo về một cái tủ đông.
Nhưng đó là một cái đồ cổ, cứ chập chờn mất điện, tất cả thịt để trong đều hỏng hết.
Mẹ đập nát cái tủ đông, rồi nói ly hôn.
Ba không hiểu: “Chỉ vì một cái tủ lạnh thôi sao?”
Mẹ lạnh mặt: “Đúng, chỉ vì một cái tủ lạnh.”
Mẹ vung gậy xuống, cái tủ đông cũ kĩ hoàn toàn tắt ngấm, lửa cũng tàn.
Tôi không sợ, trái lại, chính ba bị dọa giật mình, nước trong tách trà văng hết lên người.
“Cô điên rồi sao? Đang yên lành lại đập nó làm gì!”
Mẹ không giải thích, chỉ buông hai chữ: “Ly hôn.”

Một Đời Chỉ Chọn Lê Lê
Từ nhỏ ta vốn là tính tình ôn hòa, chậm rãi.
Thuở bé lần đầu gặp tiên sinh, huynh muội tỷ muội đều tranh nhau khoe tài, chỉ có ta vẫn dửng dưng.
Đến tuổi cập kê chọn phu quân, các tỷ tỷ đều muốn gả cho công tử thừa tướng hay con cháu tướng quân. Đại nương lại hỏi, ta gả cho thư sinh nghèo kia có được chăng.
Nương ta vội vàng đưa ánh mắt ra hiệu, gấp đến mức chiếc khăn tay sắp bị vò nát.
Nhưng dưới ánh nhìn phức tạp của mọi người, ta chỉ chậm rãi thốt ra một chữ:
“Được.”
Về sau, thư sinh nghèo ấy trở thành Nhiếp chính vương.
Đang nghị sự cùng đồng liêu, chàng bỗng nhiên bật cười hỏi:
“Lê Lê à, cho nàng làm hoàng hậu để chơi có được không?”
Đám thượng thư, viện chính đều kinh hãi quỳ rạp xuống đất.
Ai nấy run rẩy đưa mắt nhìn về phía ta.
Ta ôm tiểu bạch cẩu, chỉ khẽ gật đầu:
“Được.”

A KHƯƠNG
Mẫu thân ta bán đậu hũ ở trấn trên.
Dân trong vùng kẻ xa người gần đều kéo đến, có kẻ vì đậu hũ ngon, có kẻ lại vì muốn ngắm mỹ nhân.
Một ngày nọ, có hai bà tử đến, nói rằng ta là tiểu thư phủ Quốc công.
Mẫu thân ta bảo, họ là bọn buôn người.
Về sau, loạn quân tràn đến, mẫu thân dùng dao róc xương rạch nát dung nhan của mình.
Người muốn đưa ta tới Liêu Đông, đi tìm vị phụ thân Quốc công chết tiệt kia của ta.
...

Báu vật của tôi
Nghe giọng mẹ trong điện thoại, tôi bỗng lặng đi.
Buổi chiều xem vòng bạn bè, thấy chị dâu đăng ảnh mì trộn tương bò, tôi nhìn mà thèm, mới hỏi chị có thể gửi link mua không, tôi cũng muốn mua một ít.
Chị dâu ngạc nhiên, gửi cho tôi tin nhắn thoại, nói nhà có, tương bò là mẹ tôi làm, hương vị thật sự không tệ.
Thế là tôi nhắn cho mẹ, bảo mẹ gửi cho tôi hai hũ.
Kết quả, tin nhắn như đá chìm đáy biển, cả buổi chiều mẹ cũng không trả lời.
Trớ trêu thay, tôi còn thấy mẹ đang trò chuyện rôm rả với họ hàng trong nhóm gia đình.
Trong lòng tôi thắc mắc, không hiểu vì sao mẹ cầm điện thoại mà lại không đáp lại tôi.
Tối đến, khi tôi đang ăn cơm, mẹ gọi điện sang.
Hơi thở tôi treo lơ lửng cả buổi, cuối cùng cũng buông xuống được.
Vội vàng bắt máy, lòng vẫn còn mong chờ.
“Cái tương bò đó, con còn muốn nữa không? Muốn thì chuyển cho mẹ năm trăm tệ, con cũng biết thịt bò bây giờ đắt lắm, mẹ đâu có tiền.”
Niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng, ngay lập tức bị từng lời của mẹ như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân.
Tôi bỗng im lặng, không biết nên đáp thế nào.
Thấy tôi không nói gì, mẹ lại mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi:
“Sao thế? Năm trăm tệ cũng không nỡ à? Con biết mẹ bệnh đấy chứ, phải dậy từ sáng sớm đi chợ mua thịt bò, rồi về nhà còn phải rửa, băm, xào nấu cực nhọc thế nào không? Con thì nhẹ tênh mở miệng đòi ăn hai hũ tương bò, mà mẹ thì phải bỏ ra bao nhiêu công sức.”
Từng lời trách móc của mẹ, càng nghe lòng tôi càng nghẹn đắng.

Nghịch Mệnh Chi Tử
Ta đói đến mức gặm tuyết, gặp được hai vị tiên.
Trong số đó, có một vị rất kiều diễm, còn thích ta, đưa kẹo cho ta ăn.
Ta há miệng liền gọi y là “nương”.
Vị kia cũng xinh đẹp, nhưng lại ghét ta, phăng lấy viên kẹo trong tay ta, quát:
“Lục Thanh, ngươi lại tùy tiện cho phàm nhân tiên đan!”
Rồi y khinh bỉ cười rằng:
“Lục Thanh, ngươi rốt cuộc bị đứa nhỏ bẩn thỉu đó coi là nương — ngươi định nuôi nó sao?”
Y làm cho vị thích ta phải tức giận rời đi.
Mười năm sau, ta chuẩn bị bái đường thành thân.
Một vị tiên mĩ lệ phá cửa mà vào.
Một chi thuật vừa phóng, liền biến ta trực tiếp thành tã lót bé xíu——
“Lần này nương ngươi thật sự tức rồi.”
“Đi, theo phụ vỗ về nương nhà ngươi đi!”

TÔI LÀ HỌC SINH NGHÈO TRONG LỚP HỌC QUÝ TỘC
Năm lớp 12, ba mẹ cắt hết tiền sinh hoạt, ép tôi phải nghỉ học.
Không còn đường lui, tôi đành bước vào một ngôi trường quý tộc — nơi tụ họp toàn con ông cháu cha.
Chỉ vì thành tích học tập của tôi xuất sắc nên trường chấp nhận miễn toàn bộ học phí.
Nhưng… tôi vẫn cần tiền sinh hoạt để sống qua ngày.
Nhịn đói gần nửa tháng, tôi mặc bộ đồ rách nát cũ kỹ nhất của mình, cuối cùng cũng lấy hết can đảm…
Nhìn về phía đám con nhà giàu trong lớp — những người chưa bao giờ nghiêm túc học hành:
“Các bạn… có ai cần người làm bài tập không? Một bài… chỉ cần năm tệ thôi.”
Những thiếu gia tiểu thư đang mải khoe của lập tức im bặt, đồng loạt quay sang nhìn tôi, ai nấy đều sững sờ.
Vài giây sau, tiếng hò hét vang lên khắp lớp:
“Chỉ năm tệ? Coi thường ai đấy? Năm trăm tệ! Viết cho tôi trước!”
“Tôi ra năm nghìn tệ, tôi xếp đầu!”
“Năm vạn! Đô la Mỹ nhé!”
“Thắp đèn trời đi! Hôm nay lão tử phải xem ai dám giành suất đầu tiên với ông!”
...