Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật

NHA HOÀN THĂNG CẤP KÝ
Ta và muội muội đều là nha hoàn tam đẳng trong phủ Quốc công.
Một hôm, nàng bỗng đưa cho ta một viên trân châu to bằng quả long nhãn.
Ngày hôm sau, trên áo choàng thêu kim tước mà Hoàng thượng ban cho tiểu công gia lại thiếu mất một viên nam châu. Cả phủ xôn xao, lục lọi khắp nơi để tìm.
Muội muội run rẩy lên tiếng:
“Tỷ tỷ có một viên… trông chẳng giống thứ mà nha hoàn nên có…”
Ta bị đánh đến chết ngay tại chỗ.
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về tiểu viện của bọn buôn người.
Chu ma ma của phủ Quốc công đang chọn mua nha hoàn nhỏ tuổi.
...

ĐÔNG VŨ HÓA XUÂN HÀN
GIỚI THIỆU:
Tin xấu: Bị bán vào nhà họ Ngô, cẩn trọng hầu hạ suốt ba bốn năm, vừa mới có chút ngày lành thì nhà họ Ngô bị tịch biên.
Tin tốt: Nhà họ Ngô được đại xá, gia quyến được thả, ngay cả lão gia cũng không phải chịu tội chết.
Tin xấu: Bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp.
Tin tốt: Nhà ta ở Ninh Cổ Tháp.
01
Ta tên là Đông Vũ, sinh ra tại thôn Bình Sơn, vùng biên cương Đông Bắc.
Ngày ta chào đời là một ngày tuyết lớn, thế nhưng trời lại khác thường mà không đổ tuyết, chỉ rơi một trận mưa.
Tổ mẫu bảo, nha đầu này không phải thứ tốt lành gì, đến cả ông trời cũng chẳng ưa, chi bằng sớm đem vứt lên núi sau tế thần linh hoặc nuôi mãnh thú, để chúng no bụng rồi khỏi xuống núi làm hại gia súc.
Cha ta ngồi xổm ở góc tường, rít mạnh mấy hơi thuốc lá khô, rồi bế ta lên, phả thẳng một làn khói vào mặt, khiến ta sặc khói mà bật khóc. Người đàn ông thật thà ấy lần đầu tiên trong đời trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại.
Mấy chuyện này là cô cô ta sau này kể lại, bởi khi ta ba tuổi, cha—người im lặng bảo vệ và nâng niu ta như châu ngọc—đã qua đời.
Một năm sau, tình lang thanh mai trúc mã của mẹ ta thi đỗ tú tài, quay về tìm bà. Mẹ nhìn ta đang chơi bùn ngoài cửa, ôm ta vào lòng hôn thật chặt, để lại một đôi khuyên tai bạc.
Từ đó, ta chẳng còn gặp lại người mẹ trầm lặng mà u sầu như cha nữa.
Tổ mẫu cướp lấy đôi khuyên tai mẹ để lại, ban đầu ngồi trên tảng đá trước cửa chửi rủa mẹ và ta mấy ngày liền. Nhưng trong nhà ngoài ngõ việc gì cũng cần người làm, nên bà đổi thành vừa chửi ta và Tiểu Hoàng trong sân, vừa bận bịu đến mức như con vụ quay tròn.
Cô cô không chịu được, dẫn ta theo tổ phụ ra đồng làm việc, con chó nhỏ cũng lon ton chạy sau ta. Ta từ chập chững biết đi đến lúc biết cắt cỏ, chẻ củi, thỉnh thoảng còn mò được vài con cá dưới sông mang về. Tổ mẫu vẫn hằn học mắng: “Nha đầu chết tiệt, coi chừng bị thủy quái kéo xuống nước!”
Vậy mà đến bữa cơm lại múc cho ta một bát canh cá đầy, miếng ngon nhất—bụng cá—luôn nằm trong bát của ta.
Tài năng trồng trọt trong ta bắt đầu bộc lộ, như thể ta chính là đứa con của ruộng đồng, mà vốn dĩ ta chính là như thế.
Tổ phụ dạy ta cấy lúa, gieo hạt, dựng giàn cho cây leo, bấm ngọn cho mầm non... Ông ngạc nhiên khi những việc ấy chỉ cần dạy một lần ta đã thạo, rồi lại thở dài vì ta là một nữ hài.
Ta hỏi ông:
“Ông ơi, sao con là nữ hài thì ông lại thở dài? Là vì con phải gả đi, nuôi tốn cơm uổng công ư?”
Ông đưa cho ta một nắm dâu rừng hái ở triền dốc:
“Gì mà gả với không gả, con gái con đứa, không biết xấu hổ. Cả ngày bị cô cô con dạy mấy cái chuyện vớ vẩn gì thế hả?
Ta nhét dâu vào miệng nhai loạn, tay quệt mồ hôi trán, tiếp tục đào hố trồng ngô, miệng lầm bầm hứa chắc:
“Con không lấy chồng đâu, lớn lên sẽ rước chàng rể về, cùng phụng dưỡng tổ phụ, tổ mẫu và cả cô cô nữa.”
Ông nhìn ta cười:
“Nha đầu ngốc, nữ tử mà giỏi quá thì sau này sẽ khổ cả đời đấy. Ông chỉ mong con lấy được chồng, sống những ngày tháng an lành.”
Trong cái oi nồng của mùa hạ, một cơn gió thổi đến, cuốn lời ta vừa thốt bay lẫn trong gió:
“Con chính là ngày lành, nơi nào có con, nơi đó chính là ngày lành.”
Vườn rau nhỏ ta chăm sóc trĩu quả, thỏ ta nuôi cũng sinh đàn đẻ lứa. Khi cô cô và tổ mẫu bận bịu trong bếp, bà vừa mắng ta là đồ tham ăn đầu thai, vừa dạy ta cách biến những món ăn đạm bạc thành tinh tế như hoa.
Đến năm ta chín tuổi, tổ mẫu gần như không còn mắng ta nữa—không biết là vì tuổi cao mắng không nổi, hay cuối cùng cũng đã chấp nhận ta rồi.
Ta thì vẫn vui vẻ, trong lòng tính toán chờ đến phiên chợ lớn sẽ mang mấy con thỏ mới sinh đi đổi vài con gà con, gà đẻ trứng, trứng lại nở gà, vừa ăn được vừa bán lấy tiền—nhà ta chắc chắn sẽ ngày càng khấm khá hơn.

Trọng Sinh: Cháu Ngoại Không Phải Rác Rưởi
Mỗi lần đi vệ sinh.
Tôi dùng báo cũ, chị lại có thể dùng giấy vệ sinh mềm mại.
Tôi than là không công bằng.
Bà ngoại liếc tôi một cái:
“Đồ người ngoài, ăn ở trong nhà ta, còn dám kén cá chọn canh?”
“Cháu ruột là hàng quý, cháu ngoại chỉ là cọng rau, mày có tư cách gì để so sánh với nó?”
Sau đó, tôi vô tình làm ướt một cuộn giấy, làm chị tức.
Đêm hôm đó, chị lấy tờ báo ướt dán chặt vào mũi miệng tôi.
Chết rồi, tôi mới biết.
Mẹ hàng tháng đều chuyển cho bà ngoại khoản tiền nuôi dưỡng lớn.
Giấy vệ sinh trong nhà, là từ tiền mẹ mua.
Ngay cả tờ báo dùng để bịt chết tôi, cũng là mẹ nhặt về.
Mở mắt lần nữa, tôi trở về đúng ngày đầu tiên đến nhà bà ngoại.

Bé gái nhận nuôi
Khi vợ chồng Đông Bắc đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi con, họ vừa nhìn thấy tôi đã ưng ngay.
Viện trưởng sốt ruột, khuyên nhủ hết lời:
“Con bé này đi ba bước thở năm lần, người yếu như sên, đánh nấc còn to hơn cả máy hút mùi!”
“Tối qua nó ho đến xé ruột xé gan, phải đưa đi viện giữa đêm… Nhận đứa này về chẳng khác gì rước một tượng Bồ Tát bằng lưu ly về nhà, đụng vào là vỡ!”
Tôi cứ tưởng sau khi nghe xong “thành tích lẫy lừng” của tôi, họ sẽ bỏ cuộc.
Ai ngờ hai vợ chồng mắt sáng rực, kiên quyết như chém đinh chặt sắt:
“Yếu với chả đuối gì chứ! Toàn nói linh tinh! Chúng tôi nhất định nhận nó! Nhìn đã thấy thương rồi!”
Dòng bình luận đột nhiên lướt qua:
【Đúng là bố mẹ Đông Bắc, hành động đỉnh thật! Lúc này CPU của viện trưởng chắc cháy mất rồi!】
【Không hổ là bố mẹ của nam phụ độc ác, tâm cơ thâm sâu, muốn để nữ chính ngược văn mềm yếu dễ thương của chúng ta đi chữa lành cho đứa con trai mắc chứng tự kỷ u ám của họ…】
【Cười ch/t, nữ chính của chúng ta thân mềm, yếu đuối, dễ bị đẩy ngã, còn thích đánh mấy cái nấc nhỏ xíu, là để sau này được nam chính cưng chiều hết mực mà. Với điều kiện gia đình của bố mẹ Đông Bắc nhà nam phụ này, làm sao mà nuôi nổi tiểu bảo bối như thế được chứ!】

XIN MẸ 200 TỆ TIỀN MỪNG SINH NHẬT
Nhà mổ bò, mẹ tôi gửi cho tôi một hũ lớn thịt bò cay.
Tôi cảm động khoe với bạn trai, ai ngờ anh ta nói:
“Bé yêu à, có phải em chưa từng được ba mẹ yêu thương không?”
Tôi nổi giận:
“Chẳng lẽ cứ phải cho tiền mới gọi là thương? Một hũ đầy ắp thịt bò thế này không phải là tiền à? Anh có biết thịt bò đắt cỡ nào không?”
Bạn trai nhún vai:
“Nói ba mẹ em trọng nam khinh nữ thì em lại không vui. Thôi bỏ đi, là anh lắm lời.”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy mẹ anh ấy gọi đến:
“Bò nhà mình mổ hết rồi, bán được 200.000 tệ, mẹ chuyển hết vào tài khoản cho con rồi đấy.”
Anh ấy thản nhiên đáp:
“Con biết rồi.”
“À, mẹ có làm cho chị con một hũ thịt bò cay, chuyện tiền bán bò thì đừng lỡ lời nhé.”
...

Kính Từ
Kính Từ
Sau khi tiễn đứa cháu út vào đại học, tôi sung sướng nằm trên giường, cuối cùng cũng được yên tĩnh!
Thế nhưng, vừa chợp mắt thì lại xuyên không, tỉnh dậy đã thành Hoàng Thái hậu.
Thôi kệ, an hưởng tuổi già ở đâu chẳng được?
Đang cảm thán, một cục bột nhỏ lấm lem lăn đến bên chân, rên ư ử.
Gì nữa đây? Lẽ nào mệnh ta đã định, cứ phải nuôi cháu mãi sao?

MƯỜI DẶM HỒNG TRANG SẼ CÙNG TA TRỞ VỀ
Vị hôn thê yểu mệnh của Thẩm Hoài Chu đã quay trở về.
Nàng không hề biết hắn đã có gia thất, chỉ ôm lấy hắn mà khóc lóc, lệ rơi tựa hoa lê trong mưa.
Ngày thứ nhất, Thẩm Hoài Chu bảo ta phải lấy thân phận biểu muội của hắn mà xưng hô.
Ngày thứ ba, hắn trao cho ta một phong thư hòa ly.
“Nàng ấy lưu lạc chốn dân gian đã nhiều năm, chịu đủ mọi khổ sở. Nàng nhường cho nàng ấy đi. Đợi nàng ấy khá hơn, ta sẽ lại đón nàng về làm bình thê.”
Ta bình thản đón lấy tờ thư hòa ly.
“Được.”
Tính theo ngày tháng, e rằng biểu ca thật sự của ta cũng sắp tới đón ta trở về Giang Nam rồi.
...

Khi Anh Gặp Em, Thế Giới Liền Có Tiếng Nói
Lại một lần nữa chọc cho mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện khóc, viện trưởng liền dắt tôi đến trước mặt một cặp vợ chồng trẻ.
“Các người muốn tìm bạn cho cậu con trai tự kỷ thì con bé này là thích hợp nhất. Nó là đứa nhiều mồm… à không, là hoạt bát nhất trong viện.”
“Chỉ có một điều, một khi đã nhận nuôi nó rồi thì tuyệt đối đừng trả nó lại đây. Đấy coi như là lời cầu xin duy nhất của tôi.”
Cặp vợ chồng trẻ dường như không nghe thấy câu sau, xúc động reo lên:
“Chúng tôi muốn chính là con bé này!”
Tôi không hiểu “tự kỷ” nghĩa là gì, chỉ nghe mẹ mới dịu dàng nói:
“Tự kỷ có nghĩa là con có thể thoải mái nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ chẳng bao giờ chê con phiền.”
Đôi mắt tôi sáng rực.
Trời ơi, đúng là bạn trò chuyện trời sinh dành cho tôi rồi còn gì!

Hai Đứa Con Của Tôi, Sao Có Thể Là Phản Diện?
Tôi đi đến cô nhi viện để nhận nuôi con, viện trưởng dắt ra mấy đứa bé trai, bé gái.
Là một kẻ mê nhan sắc, tôi lập tức nhìn trúng hai đứa trẻ đẹp đẽ, ngoan ngoãn nhất trong số đó.
Vừa định mở miệng, trước mắt tôi bỗng hiện lên dòng chữ như đạn bay trên màn hình:
【Mami à, hai đứa này sau này chính là đại phản diện hủy trời diệt đất, còn có cả nữ phụ ác độc nữa đó!】
【Mami chết đi, bọn họ chịu cú sốc lớn, một đứa dấn thân học y, trở thành thiên tài trẻ nhất giới y học, đứa kia lao vào nghiên cứu, biến thành nữ học giả tài năng. Đến lúc đó, bảo bối của chúng ta sẽ phải chịu đủ mọi đau khổ do bọn họ gây ra…】
【Đúng đó đúng đó, Mami nhiều tiền như vậy, chi bằng cứ nhận nuôi bảo bối của chúng ta thôi, cưng chiều cô ấy thành tiểu thư hào môn!】
Tôi sững người vài giây, rồi dứt khoát chỉ tay vào hai đứa trẻ kia.
“Chính là hai đứa này!”
Chỉ có những đứa trẻ phi thường, mới xứng làm con gái của tôi – Thẩm Kim Dược.
—-
MÃ SĂN SALE 9.9 LAZADA
– Mã ưu đãi độc quyền cho Fan của Metruyen & Laophatgia
– ÁP GẦN NHƯ TOÀN SÀN
– MÃ HIỆU LỰC TỪ 8H TỐI ngày 8.9.2025
💥 Giảm 20% tối đa 100K cho đơn từ 300K
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.TFkq3?cc
💥 Giảm 18% tối đa 70K cho đơn từ 200K
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.TFkJS?cc
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.TFkvn?cc
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.TFkJJ?cc
Cách áp mã:
✅ Bước 1: Khi Click vào sẽ mở app laz và hiện mã giảm giá
✅ Bước 2: Copy mã giảm giá này
✅ Bước 3: Tới thanh toán và dán mã vào mục Voucher
✅ Bước 4: Thanh toán đơn hàng

MẪU ĐƠN YẾN
GIỚI THIỆU:
Toàn kinh thành đều biết, đích nữ của Bá Công phủ là kẻ tự nguyện theo đuổi Bùi Cẩm Hằng.
Bùi Cẩm Hằng vào quân doanh, nàng theo vào dựng trại nấu cơm, chỉ sợ hắn ăn không no.
Bùi Cẩm Hằng đi sứ, nàng cải trang làm xa phu, chỉ vì lo đường sá xóc nảy khiến hắn ngủ không yên.
Họ Từ và họ Bùi, hai nhà sát vách bao đời, ta cùng hắn thanh mai trúc mã, trong lòng sớm đã định: không lấy ai ngoài hắn.
Ngày thành thân, mười dặm hồng trang, cả thành chúc mừng.
Thế nhưng Bùi Cẩm Hằng lại bỏ ta mà đi ngàn dặm xa xôi, đón biểu tỷ gả từ Đại Quy trở về.
Vậy mà ta vẫn bước vào cửa Bùi gia, gả cho Bùi Đại lang – thân mang trọng bệnh, ngày tháng chẳng còn bao nhiêu.
Nửa tháng sau, Bùi Cẩm Hằng ôm biểu tỷ trở về, đứng trước mặt ta, giọng điệu cứng nhắc:
“Vị trí chính thất, biểu tỷ không tranh với nàng, nhưng mong nàng hiểu chuyện, đừng quấy nhiễu nàng ấy.”
Tên này, thật là ngu ngốc!
Người ta gả là gả vào Bùi gia, chứ nào phải chỉ cưới mỗi một công tử như hắn?
Một cuộc liên hôn, giúp biểu đệ ta phong làm Thái tử, huynh trưởng nắm giữ ba quân…
Từ nay về sau, ta có quyền, có tiền, phu quân không được thì thôi!
Thiên hạ này, chuyện tốt đều bị ta chiếm hết.
Còn Bùi Cẩm Hằng… Hắn là cái thứ gì chứ!