Chữa Lành
Nội dung nhẹ nhàng, cảm động, truyền tải sự ấm áp, hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Thường có những nhân vật từng bị tổn thương, dần tìm được sự đồng cảm và yêu thương, mang lại cảm giác chữa lành cho độc giả.
Truyện mới cập nhật

Chị Gái Của Hổ Con
Khi anh trai ruột nhà hào môn tìm được tôi, tôi đang trên núi… đấm nhau tay bo với một con hổ Đông Bắc.
Anh nói tôi là thiên kim thật sự của nhà họ Cố, muốn tôi về nhận tổ quy tông.
Tôi chỉ vào con hổ Đông Bắc bướng bỉnh kia:
“Trừ khi cho tôi mang nó đi theo. Cái đồ không phân được lớn nhỏ, dám hống hách với tôi, tôi vẫn còn chưa đánh cho đã tay đâu.”
Anh trai hào môn giật mình, run run gật đầu:
“Cũng… cũng không phải không được, nhưng nuôi hổ thì phải có giấy phép, để anh lo liệu, em cứ về nhà trước đã.”
Tôi đồng ý, đi trước một bước.
Về đến nhà họ Cố, lại nghe thấy “giả thiên kim” và cậu em trai nhà giàu xì xào:
“Nghe nói mang về một con dã thú hung dữ, chẳng lẽ là heo rừng?
Lôi heo rừng về thì mặt mũi nhà họ Cố để đâu? Sau này đến trường, cậu cũng sẽ bị chê cười vì có một bà chị heo rừng đó!”
Cậu em trai mới năm tuổi, tức giận đẩy mạnh tôi:
“Chị đi đi, đồ nhà quê, em không cần chị heo rừng!”
Hổ Đông Bắc mà bị chê là heo rừng?
Chọc giận nó chẳng khác nào chọc vào Diêm Vương.
Nó vốn đã bị tôi đánh cho uất ức một bụng lửa chưa xả được, cái tính nóng nảy ấy mà biết chuyện này… liệu có cắn luôn “giả thiên kim” một phát không?

SAU KHI TỈNH NGỘ, TÔI HỌC CÁCH NUÔI DẠY CON LẠI TỪ ĐẦU
Sau khi lên mạng, tôi mới biết.
Cách mẹ nuôi dạy tôi trước kia là sai lầm.
Và cách tôi nuôi dạy con gái mình cũng chẳng đúng đắn gì.
Lần này, tôi quyết định thử nghe theo những lời khuyên trên mạng để chăm sóc con thật tốt.
Đồng thời… cũng học cách nuôi dưỡng lại chính bản thân mình.
...

MƯU SINH
Mẹ tôi sinh ba đứa con gái.
Từ nhỏ tôi đã nghe bà nội chửi bới: nào là đồ “của nợ”, nào là “sao chổi, tử cung hư nát”, còn xúi bố tôi đánh mẹ:
“Không có con trai chống lưng thì mày đáng đời!”
Mẹ tôi chỉ biết khóc, ôm chặt chị cả và em ba, mặc cho bà nội muốn mắng gì thì mắng.
Về sau, mỗi lần bà nội lại mở miệng chửi, tôi — đứa chẳng chen được vào vòng tay của mẹ — liền xông lên cãi nhau với bà.
“Bà không phải cũng là đàn bà sao?”
“Còn dám chửi nữa thì tôi xé nát cái miệng bà đấy!”
...

Ngày Ta Nhặt Được Mẹ
Ngày hôm đó, trời tuyết rơi trắng xóa, ta nhặt được mẹ.
Bà bị người ta như quăng một mảnh giẻ rách ra khỏi xe ngựa.
Bậc quyền quý hất rèm xe lên, lạnh lùng:
“Đã không biết lỗi, thì hãy đứng ngoài kia mà tĩnh tâm. Bao giờ biết lỗi, thì trở về, quỳ trước phu nhân mà tạ lỗi.”
Người nhỏ nhắn trên gối ông ta, gương mặt cũng lạnh như băng:
“Ngươi còn chẳng phải thiếp, sao dám vọng tưởng làm mẫu thân ta? Không được lén nhìn ta nữa.”
Xe ngựa đi rất lâu, mẹ vẫn không động đậy.
Ta vừa kéo vừa dìu bà về nhà.
“Phụ thân! Ta nhặt được mẹ bị người ta bỏ đi rồi!”
“Ta có mẹ rồi!”
Phụ thân vung gậy quát:
“Lưu Tiểu Tào! Ngươi lại nhặt cái gì về nữa hả!”
Ta buộc lòng thả mẹ xuống, chạy trốn:
“Phụ thân! Ta không nhặt bừa! Ta nhặt mẹ cho riêng mình!”
Tuyết rơi nửa tháng trời, gió bắc thổi vào thân thể như dao nhỏ cắt thịt.
Nếu ta không nhặt mẹ về, bà nhất định đã chết cóng rồi.
Đây rõ ràng là việc nghĩa hiệp!
Ta thở hổn hển trốn sau bàn:
“Lưu Đại Châu! Quan phủ đã cấm đánh trẻ con! Ngày mai ta sẽ đi cáo quan!”
Lưu Đại Châu giận đến nỗi lông mày dựng đứng.
Mẹ dưới đất bất ngờ rên lên một tiếng:
“Tê nhi…”
Ta lao tới:
“Mẹ! Mẹ không sao chứ!”
Lưu Đại Châu gõ vào đầu ta:
“Đừng la lối!”
Ông cẩn thận dìu mẹ lên giường, ra lệnh cho ta lau mặt và tay cho bà.
Khuôn mặt mẹ sưng vù, máu đông lại thành từng mảnh băng trên gò má.
Đôi bàn tay đầy vết nứt, quần áo thì mỏng manh chẳng đủ che thân.
Ta phẫn nộ:
“Hai cha con nhà họ mặc áo dày, còn đốt than trong xe ngựa! Sao lại để mẹ ta mặc thế này! Còn quẳng bà giữa tuyết, mẹ sẽ chết mất!”
Lưu Đại Châu lặng im một lát:
“Ngươi nhặt bà ở đâu? Ngày mai chúng ta sẽ đưa bà trở về.”
Ta ôm chặt cánh tay mẹ:
“Đường phố đầy mèo chó hoang, sao mẹ lại không thể là ‘hoang dã’? Ta muốn mẹ, Lưu Đại Châu! Ngươi không được đưa bà đi đâu hết!”
Lưu Đại Châu đúng là kẻ xấu xa.
Trước kia, mấy con mèo ta nhặt về đều bị y lén vứt đi, bảo rằng mèo sẽ phá hỏng hàng hóa.
Lần này ta quyết không để y lén bỏ rơi mẹ ta nữa.
Ta rúc sát bên mẹ, nắm chặt tay áo bà.

TƠ LIỄU TRƯỚC GIÓ
GIỚI THIỆU:
Năm thứ ba làm thế thân cho tiểu thư trong đêm, rốt cuộc ta cũng mỏi mệt.
Trên giường gấm chăn hoa, ta cầu xin cô gia cho ta một danh phận.
Hắn chẳng để tâm:
“Ngươi là nha hoàn hồi môn của phu nhân, nạp ngươi, chẳng phải là vả vào mặt nàng ấy sao?”
Ta tuyệt vọng khép mắt.
Tình thâm của cô gia dành cho tiểu thư, ai ai cũng hay.
Ngày hôm sau, ta đến trước mặt lão phu nhân, nguyện ý kết âm thân với đại công tử đang hấp hối.
Lão phu nhân cảm động không thôi:
“Kết âm thân rồi phải thủ tiết vì phu quân, hài tử, con đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta dập đầu, đáp:
“Tuyệt không hối hận.”
Trong ánh mắt liếc qua, sắc mặt cô gia cùng tiểu thư đã trắng bệch như tờ giấy.

Duyên Tình Bùng Cháy
Trong lúc tạm biệt đội cứu hỏa của tỉnh bạn sang hỗ trợ dập tắt cháy rừng, cô bạn thân của tôi lại nhét tôi vào trong xe tải chở đội cứu hỏa.
Tôi và anh lính cứu hỏa bốn mắt nhìn nhau, tôi xấu hổ gần như sắp khóc mà nói: "Xin lỗi, tôi muốn xuống xe..."

BÁNH QUẾ HOA
Ta là con gái của tội thần, lưu lạc đầu đường xó chợ, suýt nữa bị bán vào chốn hồng trần.
May mắn thay, ta gặp được một vị tiểu thư thoát tục như tiên giáng trần.
Lần đầu gặp gỡ, ta được tiểu thư dùng một miếng bánh quế hoa dẫn ta về phủ.
Mười ba tuổi, tiểu thư lại dùng một miếng bánh quế hoa, dỗ dành ta học chữ đọc sách, còn bắt ta thay nàng quản lý việc trong nhà.
Nào ngờ, ngay sau đó tiểu thư lại khởi binh tạo phản.
Còn ta, lần đầu tiên bị bỏ lại quê cũ Lạc Dương.
Không còn bánh quế hoa nữa.
Thì ra, “tiểu thư” kỳ thực là đại công tử, về sau lại trở thành hoàng đế.
Khi hắn đến cầu ta trở về, trong tay cầm một hộp bánh quế hoa:
“Chiếu Chiếu, tiểu thư đến đón ngươi về nhà rồi.”

NỮ NGƯ MINH NGỌC
Ta chạy nạn mưu sinh, từ tay Giặc Oa cứu được Thái Phi và Tiểu Vương gia.
Vương gia muốn lấy thân báo đáp, ta tự biết Vương gia và nữ nhi chài lưới có khác biệt một trời một vực.
Ta không cảm thấy mình thấp kém hơn ai, nhưng suy cho cùng, hôn nhân là một thứ phức tạp. Ta chỉ một lòng muốn trở về làng chài của mình để mưu sinh mà thôi...

Tuế An
Năm thứ ba làm cung nữ, ta gặp một hài tử, trên đầu nàng viết bốn chữ, ‘nữ phụ ác độc’.
Ta tự hỏi, một hài tử bảy tuổi có thể độc ác đến nhường nào? Cho đến khi ta nhìn thấy nàng xô ngã cung nữ, đánh đập thái giám, mắng nhiếc giáo dưỡng ma ma, ta mới chợt nhận ra, đánh đúng quá.
Ta cũng đã muốn đánh mấy kẻ này từ lâu rồi. Đây nào phải nữ phụ ác độc, đây là thiên thần bảo bối của ta.
Sau này, nàng hỏi: "Ngươi không ghét ta sao?"
Ta đáp: "Không hề, ta yêu ngươi nhiều như sao trời, như hạt cát sa mạc, như giọt nước biển khơi."
Nàng vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo, đưa tay đặt vào lòng bàn tay ta: "Đêm nay, ngươi thị tẩm."

Cảm Nắng
Tân Nguyệt vô tình xuất hiện trong video của người lạ và bỗng chốc trở nên nổi tiếng khắp cõi mạng vì quá xinh đẹp.
Lúc mới nổi tiếng, có vô số người đến làm phiền cô, đuổi hết đám người này đi thì một đám người khác lại đến.
Cho đến khi có một sự việc xảy ra, tất cả mọi người đều sợ hãi và tránh xa cô.
Tân Nguyệt không quan tâm, thậm chí cô còn hi vọng mãi mãi không có ai đến quấy rầy sự yên tĩnh của mình.
Nhưng chàng trai tên Trần Giang Dã kia lại là một ngoại lệ.
Trần Giang Dã hoàn toàn lạc lõng giữa vùng quê nghèo khó và đầy rẫy những con người tham lam này.
Anh mặc toàn đồ hiệu, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét sau khi mọi ham muốn của anh ta được thỏa mãn.
Tân Nguyệt không biết tại sao một cậu ấm nhà giàu như anh lại xuất hiện ở nơi hang cùng ngõ hẹp như này.
Cô cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hình bóng cô lại xuất hiện trong đôi mắt đen láy của anh.
Sau đêm đó, không ai dám trêu chọc cô nữa, nhưng anh lại đến gần cô và nói: "Tân Nguyệt, con mẹ nó, em thú vị thật đấy."
Cô mắng anh điên, anh không giận mà chỉ cười: "Ai mà chẳng điên."
Trần Giang Dã thật sự là một tên điên, Tân Nguyệt phát hiện anh là một tên điên loạn không biết sợ chết là gì, nhưng dường như anh lại tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác, chỉ là nổi loạn đến cùng cực.
Sự nổi loạn này đã ăn sâu vào tận xương tủy anh, bất kể là đối với ai.
Cô càng bảo anh đừng đến gần, anh càng như chú chó điên lao đến.
Anh nhất quyết khơi dậy tất cả những chiếc gai nhọn trên người cô, rồi nhổ đi từng cái một, sau đó nói với cô:
Em không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ như thế, ở bên anh, em có thể khóc.
---
Một chú chó điên tìm thấy một bông hồng ở vùng quê.
Bông hồng đầy gai ấy như ánh trăng tỏa sáng, soi đường cho nó.
Và rồi, trong mùa hè nóng nực ấy.
Chú chó điên thường hay cắn xé mọi thứ, cũng đã có được thứ tốt đẹp mà nó muốn bảo vệ.
Anh muốn bông hồng của mình vươn tới bầu trời rộng lớn nhất.
Trở thành vầng trăng không bao giờ lặn.
---
Chú thích:
1. Song C, cả hai cùng cứu rỗi nhau.
2. Có chia xa gặp lại nhưng không có xa cách lâu dài, Trần Giang Dã không bao giờ để Tân Nguyệt xa mình quá lâu.
3. Toàn bộ truyện không có hiểu lầm, cả hai đều hiểu rõ lòng nhau.
4. Trần Giang Dã rất rất tốt, mặc dù thường xuyên nói lời khó nghe, nhưng hành động của anh luôn rõ ràng, nên Tân Nguyệt đều hiểu.
5. Không có cặp phụ, chỉ tập trung viết về hai người.