Gia Đấu
Nội dung tập trung vào tranh chấp quyền lực, tài sản, mâu thuẫn trong nội bộ gia tộc. Thể loại này nhiều mưu kế, đấu trí căng thẳng.
Truyện mới cập nhật
HOA KHAI HOA SÁT
Ta đến lúc c.h.ế.t mới biết phu quân Tiêu Giản là nữ nhi.
Năm đó nàng ta cưới ta, chỉ vì nàng thích Phó Vận.
Tiêu Giản giả trai, không thể cùng Phó Vận ở bên nhau.
Vì ghen, nàng ta cố ý sắp đặt để cưới ta, người có hôn ước từ nhỏ với Phó Vận.
Nàng ta giam ta trong hậu viện sâu thẳm, khiến mười năm thanh xuân của ta trôi qua trong uổng phí, cuối cùng c.h.ế.t không yên lành.
May thay, ta trọng sinh về ngày gả cho Tiêu Giản.
Trọng Sinh Đêm Tân Hôn, Phu Quân Hắc Hoá Rồi
[Trùng sinh + Ngọt sủng lẫn nhau + Báo thù trạch đấu]
Khương Dung bị lừa dối cả đời, đến chết mới biết rõ chân tướng. Trùng sinh trở về mười năm trước, nàng đang trên đường tư bôn. Khương Dung đánh cho tra nam một trận, xoay người về vương phủ thành thân. Phu quân bị nàng từ hôn – Bắc Vương Thế tử Tạ Lăng Hi. Kiếp trước bảo vệ nàng chu toàn, vì nàng mà lấy mạng đổi mạng, cứu nàng rồi chết.
Tương truyền, chàng một lòng chung tình với nàng. Sống lại một lần nữa, Khương Dung có thù tất báo, có ân tất đền. Tạ Lăng Hi cảm thấy tân phụ của mình rất cổ quái.
Đại tiểu thư khuê các yếu đuối ngu ngốc trong lời đồn, lại bày mưu giết người không chớp mắt. Điều không thể tin được nhất là, hôm qua còn muốn giết chàng để thủ tiết, hôm nay đã cùng chàng tương kính như tân. Nàng ta có phải đang dùng mỹ nhân kế? Vậy thì ai mà không trúng kế cho được.
----------------
TRUYỆN CÓ FULL AUDIO, CÁC BẠN SANG YTB GÕ ĐÚNG TÊN SẼ RA NHÉ!!!
ĐẠO LƯƠNG DUYÊN
Kế mẫu vì muốn bảo toàn ta, bèn nghĩ ra cách để ta sớm xuất giá.
Suy đi nghĩ lại, bà chọn đích nam tộc nhà ta là Bùi Chiêu.
Nhưng thuở nhỏ ta và Bùi Chiêu có vài mối oán niệm.
Ngày tái giá hôm sau, hắn liền thẳng mặt nhấn mạnh:
"Chúng ta là giả thành hôn, cô mẫu đã nói với ngươi rồi chứ?"
Ta như gà mổ thóc gật đầu, "Đã nói rồi."
Ta tưởng hắn vô tình, ta vô ý, sống qua những ngày tháng yên ổn, bình lặng.
Nhưng về sau lại khác.
Khi người đời đều chê ta là kẻ cuồng phụ, Bùi lão gia định lấy pháp gia nghiêm trị ta.
Bùi Chiêu lại chắn trước mặt ta, trầm giọng nói:
"Ngươi dám động đến nàng một chút, thì hôm nay ta liền cùng ngươi quyết mạng!"
Quyền Lực Tối Thượng
Trước khi gả vào Đông cung, ta biết Thái tử đã có người trong lòng.
Người ấy không phải ai khác, chính là con gái nhũ mẫu của hắn, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, yếu đuối khiến người ta thương xót.
Đêm đại hôn, vốn nên là đêm động phòng hoa chúc của ta, hắn lại dẫn nàng ấy đến Thái miếu, quỳ suốt một đêm.
Hắn khẩn cầu bệ hạ, nể mặt liệt tổ liệt tông, ban cho nàng ấy một danh phận.
Ta không khóc không làm ầm ĩ, chỉ tận tâm giữ bổn phận Thái tử phi, nhờ vậy được bệ hạ yêu mến.
Ngay khi ta mang thai, Thái tử lại muốn cùng người trong lòng phiêu bạt chân trời góc bể.
Ta chỉ an ủi mẫu thân:
“Không sao cả, không có Thái tử thì vẫn còn Hoàng thái tôn; về sau mỗi một đời đế vương, trong huyết mạch đều sẽ chảy dòng máu của nhà họ Thôi chúng ta.”
XUÂN ĐÀI CA
Thứ muội tặng ta một chuỗi vòng tay đã bị đứt.
Trong yến tiệc, nàng ta khóc như mưa:
“Đây là vật gia truyền của mẫu thân muội. Muội đem thứ quý giá nhất dâng tặng cho trưởng tỷ, tỷ không thích cũng đành, cớ sao lại nhẫn tâm phá hủy nó?”
Thái hậu vi phục xuất tuần, vừa khéo trông thấy màn kịch ấy.
“Trưởng nữ nhà họ Đổng kia, tâm địa thật quá độc ác.”
Thứ muội khóc đến ngất xỉu, chẳng ai chịu nghe ta biện bạch.
Từ đó, ta bị đưa vào chùa, sống nốt quãng đời còn lại.
Mà nàng ta thì nhập cung, trở thành phi tử.
Sau một trận hỏa hoạn lớn, ta trọng sinh — quay lại đúng ngày yến tiệc năm ấy.
...
PHƯỢNG MỆNH BẢO CHÂU
Năm ta tám tuổi, mẫu thân muốn móc đi đôi mắt của ta.
Chỉ bởi một cơn ác mộng.
Rằng đôi mắt này sẽ mang đến tai ương cho cả nhà, còn muội muội ta thì mệnh cách tôn quý, sẽ trở thành Hoàng hậu đương triều.
Từ đó, muội muội được nâng như châu ngọc trong tay, còn ta bị mẫu thân giáng thành tiện tỳ, giẫm nát dưới bùn đất.
Nhiều năm sau, lời dự đoán kia chỉ ứng nghiệm một nửa.
Mẫu thân — phát điên.
...
LẠC KHA RỬA HẬN
Phu quân trước khi ra trận, đã đưa cho ta một phong thư hòa ly.
"Chuyến đi này hiểm nguy, chưa chắc đã trở về, nàng đừng vì ta mà phí hoài cả đời."
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng hắn yêu ta sâu đậm. Dẫu sao, hắn từng nói có một loại yêu gọi là buông tay.
Sau này vẫn không có tin tức hắn tử trận, ta liền chờ hắn cả một đời. Trước khi cô độc bệnh chết, lại nghe tin hắn ở biên cương đã có vợ con đề huề.
Sự chờ đợi si tình của ta, chẳng qua chỉ là một trò đùa.
GIỮA GIÓ VÀ TRĂNG CHỈ THIẾU NÀNG
Đích tỷ cao thượng, chính là quý nữ rực rỡ nhất kinh thành, sinh ra đã định làm mệnh phụ phu nhân. Nàng không tranh không giành, ung dung tự tại như cúc, khiến tất cả nam tử kinh thành đều si mê nàng. Vị hôn phu của ta cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng nàng lại cố tình chọn một gã thợ săn nghèo rớt mồng tơi.
Ta khuyên nàng chân thành: "Nghe nói gã thợ săn kia tính tình không tốt, hơn nữa không môn đăng hộ đối, gả qua đó e là sẽ chịu khổ."
Đích tỷ chỉ hờ hững liếc ta một cái, rồi buông lời trách mắng: "Cuộc sống đạm bạc danh lợi, tự tại như mây trời có gì không tốt? Gia gia thanh liêm, nếu người còn sống, thấy mọi người theo đuổi danh lợi, trèo cao đạp thấp như vậy, ngài nhất định sẽ không vui."
Ta câm nín.
Chưa đầy một năm, nàng đã ly hôn với gã thợ săn kia, trở về phủ Tướng quốc.
Đêm trước ngày ta và Thụy Vương đại hôn, đích tỷ múa một điệu kinh hồng, đoạt lấy trái tim hắn, cùng hắn trải qua một đêm xuân.
Ngày hôm sau, nàng đội phượng quan, mặc áo choàng đỏ, ngồi kiệu tám người khiêng, đường đường chính chính lấy thân phận chính thê mà vào Vương phủ Thụy Vương.
Còn ta thì trở thành thiếp.
Sống cùng vinh quang, ta vì nàng mà toan tính, vì nàng mà chắn những mũi tên sáng, trở thành cái đích cho mọi lời chỉ trích.
Sau này ta bị những người thiếp khác hãm hại, ta quỳ xuống cầu xin đích tỷ giúp ta chứng minh sự trong sạch.
Nàng lại hờ hững gạt tay ta: "Công đạo ở trong lòng người, muội chưa từng làm, họ tự khắc sẽ không làm khó muội."
Cuối cùng ta bị Thụy Vương hành hạ đến chết.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay trở về ngày nàng kén phu.
Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi
Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi
Trước khi cưới, chị tôi mang thai ngoài ý muốn nhưng lại lừa tôi rằng mình không thể sinh con.
Chị khóc lóc van xin, kéo tôi cùng đi đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi.
Vì chị, tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng không ngờ, chị lại âm thầm đưa chính con ruột của mình vào trại trẻ, rồi để tôi nhận nuôi thay.
Tôi nuôi dưỡng đứa bé ấy như con ruột, dạy dỗ từng li từng tí, xem nó là tất cả.
Lớn lên, nó thành công rực rỡ, nhưng lại lạnh lùng đẩy tôi từ tầng cao xuống.
“Mẹ à, mẹ thật lợi hại, bây giờ tài sản của dì đều là của con rồi.”
Nhìn đứa con trai cười ngạo nghễ, cùng gương mặt mãn nguyện của chị gái, tôi uất nghẹn mà nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày đi đến trại trẻ.
Lần này, trước cảnh tượng quen thuộc, tôi thu tay lại giữa chừng, ánh mắt chuyển sang cô bé từng bị chị gái dắt về rồi hành hạ đủ đường ở kiếp trước.
“Bé ngoan, theo dì đi nhé. Từ nay dì chính là mẹ của con.”
Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Bị Xóa Sổ
Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Bị Xóa Sổ
Khi Tiêu Trí để cô thư ký mới ngồi vào ghế phụ, trước mắt tôi lập tức hiện lên một loạt bình luận:
“Cuối cùng nữ chính cũng xuất hiện rồi, nữ phụ độc ác bao giờ mới cút đi vậy, phát chán!”
“Chỉ muốn xem nam chính cấm dục và nữ chính yêu nhau ngọt ngào, bà già kia biến đi cho khuất mắt!”
Tôi giả vờ không thấy gì, thậm chí còn rộng lượng để mặc Tiêu Trí sắp xếp chỗ ở cho cô gái kia trong biệt thự, chữa bệnh cho bà ngoại cô ta, thu xếp mọi thứ ổn thỏa.
Không ai biết… tôi đang mang thai.
Đàn ông không phải thứ không thể thiếu.
So với việc phát điên, tìm nữ chính gây sự rồi cuối cùng bị thiêu sống cho đến ch .t, thì giữ lại con, để nó mang họ tôi và trở thành người thừa kế hợp pháp, chẳng phải thơm hơn à?