HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

NỮ Y
Quý nhân trong cung lâm bệnh, nam nữ khác biệt, đám ngự y chẳng thể tùy tiện lại gần chữa trị.
Có kẻ trước mặt hoàng thượng tâu rằng tiểu thư Vu gia đã từng chữa khỏi cho không ít người.
Thế là ta bị người ta nâng kiệu đưa vào cung — ngây ngô đến độ suýt chút nữa thì bị lừa cả một đời.
...

Cẩm Nang Dạy Dỗ Chồng
Cẩm Nang Dạy Dỗ Chồng
Chồng nuôi từ nhỏ ở quê vác hai bao tải tiền mặt đến tìm tôi.
Tôi nhìn người đàn ông thô kệch, cao to rắn rỏi, gương mặt thật thà cổ hủ trước mặt, không chút do dự mà mở miệng:
“Tôi có bạn trai rồi.”
Anh ta im lặng hai giây, gật đầu:
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định quay người bỏ đi thì bị anh ta nắm lấy tay áo.
“Xin lỗi, đúng là tôi có hơi cổ hủ thật.”
“Cho nên… khi nào thì tôi mới được gặp cậu ấy?”
“Tính theo vai vế, tôi nên chủ động chào hỏi anh ta, gọi một tiếng anh rể, rồi dâng cho anh ta một ly trà tiểu thiếp mới đúng quy củ.”
“Phải rồi, thiếp thì phải có dáng dấp của thiếp. Dù sao tôi cũng cổ hủ mà.”
Tôi trợn tròn mắt:
Từ “cổ hủ” bây giờ dùng theo kiểu này luôn à?

Ảnh Đế Sập Nhà
Ảnh Đế Sập Nhà
Vào cái ngày Giang Lâm “sập nhà”, tôi đang ở nhà nấu bún ốc cay.
Mùi măng chua nồng nặc vừa kịp bá chủ cả phòng khách, điện thoại tôi liền nổ tung.
Không phải nói ví von.
Nó thực sự “oong—— oong—— oong——” rung lên theo nhịp điệu t/ận thế, lăn từ trên bàn trà xuống mép thảm, suýt nữa thì bổ nhào xuống đất.
Tôi vừa hút sợi bún cuối cùng vừa luống cuống với tay nhặt điện thoại lên.
Trên màn hình là tên của cô bạn thân Tô Hà nhấp nháy liên tục, phía sau là mười mấy tin nhắn chưa đọc, toàn là kiểu hét lên như đang chá/y nhà:
“Vãn Vãn!!!!!!! Mau xem hot search!!!!!!!!!!”
“Vãi linh hồn vãi linh hồn vãi linh hồn!!!!!! Nhà chị Giang s/ập rồi!!!!!!”
“Livestream!! Mở livestream mau!!! Show truyền hình của Giang Lâm phát sinh chuyện rồi!!!”
Nước súp bắn lên tay tôi, bỏ/ng đến mức tôi giật nảy mình.
Tim tôi chợt lỡ một nhịp.
Giang Lâm? Xảy ra chuyện?

BIẾN GIẢ THÀNH THẬT
Ngày nước mất, Hoàng hậu khoác cho ta xiêm y công chúa, bảo ta thay con gái bà, cùng nhau tuẫn quốc.
Ta lén giấu mảnh sứ trong tay áo, cắt đứt dải lụa trắng treo trên xà nhà.
Giặc tràn vào cung, máu chảy thành sông, chỉ còn ta là người duy nhất trong hoàng tộc còn sống sót.
Tân quân phán: muốn phong ta làm Quận chúa, để an lòng cựu thần.
À… phủ Quận chúa kia rộng lắm, đẹp lắm — nguy nga tráng lệ vô cùng.
...

Mẹ Tôi Muốn Bán Tôi
Mẹ Tôi Muốn Bán Tôi
Ngày lễ tình nhân, mẹ tôi lén lút huỷ vé tàu cao tốc của tôi.
Nhất quyết bắt tôi ngồi xe của cậu về quê.
Nhưng vừa lên cao tốc, trước mắt tôi đột nhiên hiện ra một loạt bình luận như đang xem livestream.
“Cô gái à, đừng đi! Họ định bán cô cho đối tượng xem mắt đấy!”
“Làm chuyện đã lỡ rồi thì phải cưới, nhận 30 vạn tiền sính lễ!”
“Bị nhốt trong nhà hơn chục năm, sinh con ra nhưng không tôn trọng con, cuối cùng còn bán con sang miền Bắc Miến Điện!”

SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU
Ta trời sinh độc ác, lòng dạ lạnh như băng.
Tổ mẫu đột nhiên lâm trọng bệnh, ta nghiền nát thuốc cứu mạng của bà, mỉm cười nhìn bà trút hơi thở cuối cùng.
Thứ muội rơi xuống nước, ta đứng chờ bên hồ, nàng vừa bò lên một lần, ta liền đạp xuống một lần, cứ thế ép cho đến khi nàng chec đuối.
Ngay cả khi viện của kế mẫu bắt lửa, ta cũng không ngại vất vả bò dậy giữa đêm, đích thân khoá trái cửa lớn, trơ mắt nhìn bà bị thiêu đến mặt mũi chẳng còn nhận ra, rồi bị đưa ra trang viện chờ chec.
Thế nhưng… vị kế mẫu mới vào cửa lần này lại có vẻ khác hẳn.
Bà nói, bà đến là để cứu rỗi ta.
Có điều, trông bà ngốc nghếch đến đáng thương — không đấu lại di nương, chẳng được phụ thân coi trọng, ngay cả quyền quản gia cũng chẳng chạm tới được.
Ta nhìn bà khom người thổi lửa nấu canh dưỡng thân cho ta, khói hun đến chảy nước mắt vẫn cặm cụi không dừng tay, bất giác khẽ thở dài:
— Bảo vệ một người… đúng là vất vả hơn giec người thật.
...

Não Yêu Của Ảnh Hậu
Não Yêu Của Ảnh Hậu
Sau ba năm vào nghề, tôi chính thức trở thành Ảnh hậu… lười nhất trong giới.
Trong lễ trao giải, khi nhận chiếc cúp từ tay Ảnh đế giành cú đúp, tôi nghẹn ngào hỏi:
“Phát biểu tùy ý được không?”
Ảnh đế không đáp.
Tôi bám lấy micro, trịnh trọng tuyên bố:
“Chia tay rồi. Từ nay chỉ phát triển sự nghiệp, không phát triển tình yêu.”
Sau lưng vang lên tiếng cười bật ra đầy bất lực.
Ảnh đế cao lãnh xưa nay bỗng nói:
“Em đúng là phi lý quá mức.”
…

NẮM CHẶT TAY NHAU
Tạ Thừa Phong đánh cược, cố tình đem bản thân đặt cược, rồi thua vào tay con gái của tội thần.
Sau đó, hắn thực hiện lời hứa, tổ chức cho nàng ta một hôn lễ linh đình.
Mà ta — chính thất được cưới hỏi đàng hoàng — lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Khi ấy, Tạ Thừa Phong thản nhiên nói:
“Đã là đánh cược, thua thì phải chịu. Nàng là phu nhân của ta, chẳng lẽ lại thua không nổi?”
Dòng dõi thế gia vốn kiêu ngạo, dám chơi dám chịu.
Về sau, ta cũng đem chính mình đặt cược — thua vào tay Nhiếp Chính vương.
Một đêm xuân phong, ta say đến mộng mị triền miên.
Còn Tạ Thừa Phong, lại thất thần đứng ngoài cửa, gào suốt một đêm dài.
Đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, ta mới mở cửa, nhìn hắn nhếch nhác đến đáng thương, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc mà nói:
“Thế tử gia sao lại ở đây? Chẳng lẽ…ngươi thua không nổi ư?”
...

Cái Đuôi Nhỏ Của Nữ Phụ Độc Ác
Tôi vẫn tưởng mình là nữ chính.
Thật đấy, da trắng dáng xinh, eo thon chân dài, ba mẹ yêu thương, gia thế hiển hách, còn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã đối xử không tệ với tôi – chuẩn hình mẫu nữ chính trong truyện ngọt!
Nói thẳng ra thì, tôi đúng là người thắng cuộc trong đời rồi còn gì.
Nhưng tôi lại quên mất, những điều kiện như thế không chỉ có ở nữ chính, mà nữ phụ độc ác cũng có thể sở hữu.
Ồ~ thực sự là biết ơn ghê.

TỐNG NGÂN SƯƠNG
Ta là ác quỷ chuyển thế, chỉ chờ kiếp này lại chết thảm một lần nữa để hóa thành lệ quỷ.
Nghe lời đề nghị của những oan hồn khác, ta chọn đầu thai làm nữ nhi thời cổ đại — nghe đâu nếu vận số tốt, vừa sinh ra đã có thể bị dìm chết trong thau nước lạnh.
Thế mà… ta không chết được.
Mẫu thân thương yêu ta như ngọc, phụ thân thì coi ta là châu báu nâng niu trong tay, mười ba năm trôi qua, ngay cả sát khí trên người ta cũng phai nhạt đi một tầng.
Cho đến khi thúc phụ phạm tội, phụ thân ta là con thứ trong nhà, bị đẩy ra gánh tội thay, mẫu thân cũng vì thế mà lên đoạn đầu đài.
Lúc bị thúc mẫu đẩy xuống sông, ta không chút phản kháng, chỉ có một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống nơi khóe mắt.
Ta đã nuốt lời rồi.
Ban đầu ta đã hứa với phụ thân, đời này sẽ làm người lương thiện.
Thế nhưng giờ đây… kẻ nào cũng đừng mong được sống yên.
...