HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

Tỉnh Mộng Show Tình Ái
Nam thần sáu múi của trường vừa tỏ tình với tôi.
Tôi đang định gật đầu thì
Trước mắt chợt hiện ra một loạt “bình luận bay”:
【Cô ta sẽ không tưởng thật đấy chứ?】
【Nam chính chỉ muốn chọc tức em gái cưng thôi, tiện tay chọn đại một con nhí nhố để tỏ tình.】
【Nhìn cô ta kìa, nhan sắc bình thường như thế, nam chính sao có thể để mắt tới chứ!】
Tôi hỏi thẳng:
“Cậu đang độc thân hả?”
Nam thần không hề do dự, gật đầu.
Khoảnh khắc sau, tôi kéo cổ áo cậu ta xuống hôn.

ĐÀO SÁT
Tiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.
Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:
“Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”
Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:
“Tiểu Đào Nhi thề chết cũng sẽ theo tiểu thư!”
Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.
Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.
Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái chết của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.
Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.
Nàng ta vỗ tay cười lớn:
“Ngươi quả là một con chó ngoan.”
Phải, ta là chó ngoan.
Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn chết người đã hại chủ tử của ta.
...

Chính Thê Không Dễ Chọc
Chính Thê Không Dễ Chọc
Trong ta/ng lễ của con trai.
Tiểu thiếp của Lục Minh ôm một bé trai hôn mê xông vào linh đường, quỳ rạp trước linh vị, cầu xin phu nhân cứu lấy hài tử của nàng.
Phu nhân giả vờ nổi giận:
“Đây là chốn ngươi có thể tùy tiện đặt chân vào sao? Cút đi!”
Nhưng ả không cam lòng, bò đến trước mặt ta:
“Phu nhân, xin người thương xót…”
Ta đỡ ả dậy, mỉm cười ôn hòa, sắp xếp cho mẹ con họ ở lại trong phủ.
Tông thân đều khen ta khoan hậu độ lượng, ngay cả bà mẫu cũng ánh lên vẻ hài lòng.
Chỉ là… ta ghé sát tai nữ nhi khẽ dặn:
“Linh Nhi, nhìn cho rõ, đối phó với tiểu thiếp thế nào, hôm nay nương chỉ dạy con một lần.”

Tiểu Ma Tước Được Sủng Lên Trời
Sau kỳ thi đại học, tôi còn chưa kịp cởi bộ đồng phục rá/ch tả tơi thì mẹ tôi đã vội vã dắt về cho tôi một ông bố dượng mới toanh.
Bố dượng lạnh lùng nhìn tôi nói:
“Cô không phải con ruột tôi, đừng mong tôi đối xử tốt.”
“Đây là một triệu xem như quà ra mắt, từ giờ mỗi tháng chỉ có đúng mười vạn tiền sinh hoạt!”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Đều là tại mẹ vô dụng, để con chịu ấm ức thế này…”
Ấm ức này đúng là tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời!
Tôi còn đang nhắm đến ông anh cùng cha khác mẹ chưa từng gặp mặt kia, vị tổng tài lạnh lùng, cao mét tám, 28 tuổi, IQ 180, mỗi lần cởi áo là khiến người ta vừa thở dốc vừa choáng váng.
Ai nói con người không thể “muốn cái này, muốn cái kia, rồi còn muốn thêm nữa” chứ?

BẢY NĂM CỦA Y LA
Thành thân với Vệ Tuân đã bảy năm, ta phát hiện hắn nuôi ngoại thất ở bên ngoài.
Lúc tình ý mặn nồng, hắn dịu dàng nói với ả nữ nhân kia:
“Bỏ mẹ giữ con, người rời khỏi là Thẩm Y La – đương gia chủ mẫu, người được giữ lại là cốt nhục của chúng ta. Đợi mọi sự ổn thỏa, ta cùng Ký nhi sẽ đến đón nàng về phủ.”
Mà nữ nhân ấy — lại chính là kẻ thù khiến ta hận đến tận xương tủy, còn Ký nhi, lại là nghĩa tử do chính tay ta nuôi nấng, dạy suốt dỗ bao năm.
Vệ Tuân quên rồi ư? Chức Đại tướng quân vinh hiển hôm nay của hắn có được là nhờ ai dốc mưu tính kế?
Hắn dám nhục mạ ta như thế, ta ắt có trăm phương nghìn kế khiến hắn vạn kiếp bất phục.
...

Chạy Trốn Trước Khi Bị Tuẫn Táng
Chạy Trốn Trước Khi Bị Tuẫn Táng
Xuyên không cùng chị em thân thiết đến thời cổ đại.
Nàng gả cho nhị công tử phủ Hầu, ta thì gả cho đại ca của chàng
Tưởng đâu được cầm kịch bản sủng văn ngọt ngào,Ngày ngày ân ái mặn nồng, sống cuộc đời không biết xấu hổ là gì.
Cho đến khi hai huynh đệ mang một mỹ nhân về nhà,Tối đó liền tống ta với nàng vào từ đường quỳ gối chịu phạt.
Chà chà! Cảm giác cẩu huyết ngược luyến đầy mình!
Bạn thân ta vừa gặm móng heo vừa khóc hu hu:
“Hu hu hu người ta còn chưa ngủ đủ với chàng mà…”
Ta thì ôm đống trang sức cười khúc khích:
“Ra ngoài rồi, ta thuê cho ngươi mười tên tiểu quan đẹp trai phục vụ tận răng!”
Bạn thân ngồi trên bồ đoàn, vừa gặm móng heo vừa chấm nước mắt:
“Triều Triều à, ngươi nói xem… đời này ta còn gặp được ai đẹp trai hơn Cố Hoài Dã không?”

PHONG HÒA
Kẻ mã phu năm xưa từng bị ta khinh nhục ruồng bỏ, nay đã trở thành đại tướng quân.
Còn ta vốn xuất thân là thiên kim phủ Thượng thư, lại sa cơ lỡ vận, rơi vào chốn phong trần, trở thành tân kỹ của Giáo Phường Ty.
Ngày ta treo biển tiếp khách, Hạ Tầm tay ôm một nữ nhân thong dong dạo qua dưới lầu của Giáo Phường Ty.
Cô nương kia chỉ nhẹ than một tiếng:
“Thật đáng thương thay!”
Thế là Hạ Tầm chẳng tiếc quân công đổi lấy ngân lượng chuộc ta về phủ, giáng ta làm một nha hoàn hạ đẳng.
Mọi người trong phủ đều biết, Hạ Tầm hận ta đến tận xương tủy.
Cho nên vì muốn lấy lòng hắn, đám hạ nhân khác trong phủ thi nhau nghĩ kế chèn ép, hành hạ ta.
Quản gia trong phủ không nhịn nổi nữa, cất lời răn đe:
“Mỗi lần ban xuống y phục mới, chưa đến hai ngày đã rách nát không mặc nổi, các ngươi liệu mà dừng tay lại đi!”
Nhưng ông ta không biết…
Những bộ xiêm y kia, đều là do Hạ Tầm xé nát.
Hắn vừa nghiến răng mắng ta tiện nhân, lại vừa điên cuồng hôn lấy hôn để.
Thì ra, kẻ đứng nơi cao vời vợi như Hạ Tướng quân, cũng chẳng khác gì gã mã phu năm xưa.
Đều là hạng thấp hèn, không hơn không kém.
Thế nhưng, phải làm sao bây giờ?
Chẳng bao lâu nữa, ta lại sắp bỏ rơi hắn… lần thứ hai.
...

Trọng Sinh May Mắn: Lần Này Tôi Gả Cho Ba Anh Ấy
Trọng Sinh May Mắn: Lần Này Tôi Gả Cho Ba Anh Ấy
Nhà họ Thẩm bảy đời đơn truyền, Thẩm Chiêu thân thể y/ếu ớ/t, k/hó si/nh c/on.
Cha Thẩm bỏ ra khoản tiền lớn cưới tôi về làm dâu, chỉ vì tôi là “Thánh thể vượng thai” hiếm gặp.
Sau khi thành hôn, sức khỏe của Thẩm Chiêu dần cải thiện, tôi cũng thuận lợi mang thai.
Cha Thẩm vui mừng khôn xiết, hứa sẽ chia cho tôi 10% cổ phần công ty.
Thế nhưng, ngay trong đêm tiệc chúc mừng, Thẩm Chiêu mượn rư//ợu làm càn, tung một cú đ//á th//ẳng v/ào bụ/ng tô/i.
“Co//n ti/ện nh/ân!” Mắt hắn đầy căm hận, “Nếu không phải do cô g/iả th/ần gi/ả qu/ỷ, Tô Nhược Hành sao có thể gả nhầm người, bị đ//ánh ch.t như thế?”
Tôi ngã xuống vũng m..áu, ch.t trong uất nghẹn, không nhắm mắt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày cha Thẩm đến nhà cầu hôn.
Nhìn người đàn ông nhã nhặn, điềm đạm trước mắt – Thẩm Nam Lãng, tôi khẽ bật cười, mở miệng nói:
“Thẩm tiên sinh, so với việc kỳ vọng vào đứa con bệ//nh t//ật của ngài để n/ối dõ/i tô/ng đường…”
“Chi bằng, ngài cưới tôi đi, tôi si/nh cho ngài vài đứa con khỏe mạnh, làm người thừa kế?”

Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Tôi là con chim hoàng yến của một phản diện u ám, nhưng tôi lại là kẻ lười chảy thây.
Phản diện phá s/ản, hệ thống bảo tôi phải nhục mạ anh ta thật nặng, đ/á anh ta một cú, khơi dậy ý chí quật khởi.
Tôi từ chối.
Lười mắng.
Chu Tĩnh Xuyên nắm cằm tôi, giọng khàn khàn pha chút giận dữ:
“Đám người đó đều bỏ tôi đi rồi. Cô cũng muốn ở lại chỉ để xem tôi thảm hại đến cỡ nào sao?!”
Tôi uể oải ngáp một cái:
“Lười chạy.”
Anh đỏ mắt, tuyệt vọng nói:
“Giờ tôi chẳng còn gì… không cho cô được cuộc sống vinh hoa như trước nữa…”
Tôi xoa đầu anh.
“Thôi nào, lảm nhảm lắm lời vậy không mệt hả? Lại đây, nằm nghỉ tí đi.”
Thế là…
Để tôi khỏi ch .t đói, Chu Tĩnh Xuyên gồng lên làm liền ba công việc một ngày.
Đến cái đoạn trong nguyên tác mà anh phải hẹn hò, bồi đắp tình cảm với nữ chính…
Thì anh lại đang ở nhà, một chân quỳ dưới đất, tỉ mỉ buộc nơ con bướm trên chiếc váy công chúa của tôi.
Hệ thống gào thét trong đầu tôi:
“Chị ơi chị tu luyện t/à đ/ạo à?!!”

DUNG HOA CỔ: KẾT DAO
Ta tên là Kết Dao, vốn là một cô nhi không cha không mẹ.
Thứ ta có thể nương tựa trên đời này, chỉ là một cây cổ cầm và ba con cổ trùng.
Cây cổ cầm ấy là phụ thân để lại cho ta.
Còn ba con cổ trùng ấy là mẫu thân để lại cho ta.
Ta phải dựa vào chúng… để báo thù cho phụ mẫu ta.
...