HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

Chim Hoàng Yến Có Thai Rồi
Chim Hoàng Yến Có Thai Rồi
Năm thứ hai làm chim hoàng yến của đại lão, tôi mang thai.
Đại lão cử hẳn hơn 20 vệ sĩ mặc đồ đen giám sát tôi ngày đêm, sợ tôi thừa lúc sơ hở mà “ôm con” bỏ trốn.
Thế nhưng tôi vẫn ăn ngon ngủ kỹ, chẳng có lấy một tí xíu ý định bỏ chạy.
Cuối cùng, bạch nguyệt quang vừa mới về nước của anh ta không ngồi yên được nữa, chạy đến chất vấn tôi:
“Tôi đã quay lại rồi, cô và đứa bé này đều là dư thừa. Nếu muốn chạy thì chạy nhanh đi, tôi còn có thể giúp một tay.”
Tôi nhàn nhã phẩy tay:
“Không cần cô lo đâu, tôi ở đây có tiền xài, có người hầu, sống sung sướng, chạy đi làm gì?”
Đại lão nghe xong lời tôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là tôi còn nói thêm một câu:
“Chủ yếu là đang bầu bí nên không tiện ra ngoài tìm trai đẹp, đành tạm dùng đỡ, đợi sinh xong rồi tính tiếp.”
Sắc mặt đại lão lập tức tối sầm.

Em Đã Là Vợ Người Ta
Em Đã Là Vợ Người Ta
Vào đúng ngày sinh nhật tôi, bạn trai lại đứng trước toàn bộ nhân viên công ty, tuyên bố ngày cưới của anh ta với một người khác.
Tôi không khóc cũng chẳng làm ầm lên, chỉ lặng lẽ đi tìm anh ta để hỏi cho ra nhẽ.
Ai ngờ lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh với bạn mình:
“Cậu làm vậy không sợ khiến Tần Nam Nam tức giận à?”
“Không còn cách nào khác. Nếu tôi không cưới Doanh Doanh, cô ấy sẽ bị gia đình gả cho một người lạ. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ.”
“Hơn nữa, Nam Nam đã bên tôi tám năm, ai mà chẳng biết cô ấy là người của tôi. Ngoài việc chờ đợi tôi, cô ấy còn có thể làm gì khác?”
Về sau, gia đình sắp xếp cho tôi một mối hôn nhân khác hợp hơn.
Không ngờ, ngày tôi kết hôn lại đúng vào hôm anh ta cưới vợ.
Là chú rể, anh ta bồn chồn lo lắng, luôn cảm thấy có điềm xấu, còn dặn dò người khác phải trông chừng buổi lễ thật kỹ, đừng để tôi đến quấy rối.
Lúc này, một người bạn phù rể ngập ngừng nói:
“Cậu không biết à? Hôm nay Tần Nam Nam cũng kết hôn đấy…”

Kim Sai Thác
Kim Sai Thác
Sau khi từ bỏ thân phận, sống như một đôi phu thê bình thường, ta và Họa Nghiễn đều hối hận.
Vì thế kiếp này sống lại, chúng ta ăn ý tránh né mọi cơ duyên từng khiến hai người gặp gỡ ở kiếp trước.
Gặp lại lần nữa, chàng đã là đại tướng quân bách chiến bách thắng, khải hoàn hồi kinh, phong quang vô hạn.
Vừa khéo đi ngang một đoàn đón dâu, chàng hỏi:
“Ngày hôm nay, ai thành thân vậy?”
Người khác đáp:
“Bùi gia.”
“Nhị tiểu thư Bùi gia sao? Sao không thấy đại tỷ Bùi Uyển của nàng ra tiễn?”
“Bùi Uyển chính là tân nương.”

Tái Sinh, Tôi Trả Thù Em Gái Đố Kỵ Và Cả Nhà Hút Máu Mình Ở Kiếp Trước
Gia đình tôi luôn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ, tôi và em gái đã phải chịu đựng những trận bạo hành từ ba mẹ, chỉ biết dựa vào nhau mà sống.
Khi tôi may mắn trúng số 50 triệu, tôi chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với em gái, Tô Lai Đế, và dặn cô ta phải giữ kín bí mật. Thế nhưng, cô ta lại bất ngờ đăng lên mạng: “Chị tôi trúng số độc đắc rồi! Từ nay tôi cũng là người có tiền!”
Ba mẹ biết chuyện, lập tức tìm đến. “Con là đồ phá hoại, tiền bạc làm gì? Tiền phải để cho em trai con!”
Tôi không đồng ý, và sự tức giận của ba mẹ cùng em trai bùng lên. Họ cùng nhau bóp chết tôi ngay trong căn phòng thuê.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi nghe giọng Tô Lai Đế đầy hả hê: “Cùng khổ với nhau không tốt sao? Sao lại là chị trúng số mà không phải em? Chị muốn sống sung sướng à? Em không để chị mở mắt nữa đâu!”
Tôi choàng tỉnh, hít một hơi thật sâu như người vừa thoát khỏi đáy biển. Cảm giác đau đớn khi bị giết vẫn còn rõ ràng. Một cái tát bất ngờ của mẹ khiến mặt tôi nóng rát, nhưng chính điều đó đã giúp tôi nhận ra: mình đã trọng sinh!

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em
Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em
Nhà bị cháy, anh trai liều mạng cứu tôi ra ngoài, kết quả bị t/à/n phế hai chân.
Để chữa chân cho anh, tôi làm liền năm công việc mỗi ngày, nửa năm gầy đi ba mươi cân.
Cho đến một ngày, khi kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ như bình luận nổi:
“Con ngốc vật hi sinh, cô ta có biết nam chính liều mạng dẫn cô ta rời đi, là sợ cô ta phát hiện bí mật trong thư phòng không?”
“Có người ngốc như vậy, bảo sao nam chính nghiện giả tật ở chân.”
“Giờ này người ta đang ở trường đua, cùng cô em gái nhà bên đua xe đấy!”
Tôi vội vàng đến trường đua, đúng lúc thấy anh trai cán đích chiến thắng.
Cô gái hàng xóm quen thân từ nhỏ, đỏ mặt e dè, đưa bó hoa tươi đến trước mặt anh.
Tôi không nói một lời, rời đi không dấu vết.
Về sau nghe nói, anh trai tôi phóng xe lao xuống vực lúc nửa đêm.
Chỉ vì nhìn thấy một bóng lưng giống tôi đến bảy phần…

Chồng Bảo Tôi Mua Điện Thoại Cho Cháu Thi Đại Học
Chồng Bảo Tôi Mua Điện Thoại Cho Cháu Thi Đại Học
Ngày thứ hai sau kỳ thi đại học, con gái tôi uốn tóc, mua điện thoại mới, vui vẻ trở về nhà.
Vừa bước qua cửa, nó liền bị mẹ chồng tôi tát cho một cái như trời giáng.
“Ra ngoài b/á/n thân à? Trông như thế này mà còn dám tự ý đi mua điện thoại! Rõ ràng con bé Nhụy Nhụy cũng vừa thi xong, sao không mua cho nó một cái luôn?”
Con gái tôi tức tưởi bật khóc.
Tôi lập tức quát lại bà ta:
“Trần Nhụy có bố mẹ, tại sao chúng con phải mua cho nó?”
Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy lẽ phải:
“Bố mẹ nó nghèo, không có tiền! Hai vợ chồng các người lương cao như thế, không biết giúp đỡ cháu gái một chút, thật ích kỷ!”
Tôi giận đ/iên người, chạy đi tìm chồng.
Kết quả anh ta lại đứng về phía mẹ mình:
“Em làm quá rồi đấy. Cùng là trẻ con, em thiên vị như vậy thì Nhụy Nhụy nghĩ gì?
Ngày mai dẫn con bé ra ngoài, cái gì con em có thì nó cũng phải có.”
Tôi giận sôi m/á/u, thù cũ hận mới dâng trào, giơ tay tát anh ta một cái rõ đ/au:
“Nếu anh thương nó thế thì đi mà làm bố nó!”

Châm Pháp Tiên Y
Châm Pháp Tiên Y
Trong bữa tiệc độc thân trước ngày cưới, một người bạn thân của Cố Hạc Vũ hỏi anh ta.
“Vũ này, còn nửa tháng nữa là cậu kết hôn với chị dâu rồi, mà người cậu nuôi bên ngoài cũng đang mang thai, cậu thấy thế nào?”
Cố Hạc Vũ tỏ vẻ hài lòng và đắc ý:
“Cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Cậu với chị dâu cũng quen nhau mười năm rồi, cậu không sợ bị cô ấy phát hiện rồi chia tay à?”
Anh ta đầy tự tin:
“Chuyện này chỉ cần che giấu tốt, Minh Châu cả đời cũng không biết đâu.”
Đám bạn cười lớn:
“Vũ đúng là đỉnh, bên ngoài bao nhiêu cờ cũng không làm ngã cờ nhà, bao nhiêu đàn ông mơ cũng chẳng được.”
Tôi đứng phía sau cánh cửa, nghe thấy tất cả.
Hóa ra cậu bé năm xưa từng hứa sẽ yêu tôi cả đời, bây giờ đã hoàn toàn đổi thay, không còn nhận ra nữa.
Vậy nên, tôi cũng chuẩn bị giấu anh ta một chuyện.
Ngay trong ngày cưới, tôi sẽ tặng anh ta một món quà lớn.

Kiếp Này, Ta Vì Chàng Mà Đến
Thuở nhỏ, ta từng tranh ăn cùng bầy chó hoang, suýt nữa đã vùi thây nơi đầu đường xó chợ. Khi ấy, có một tiểu quan đã sẻ nửa chiếc màn thầu cho ta.
Vì một nửa chiếc màn thầu ấy, ta giả làm nam nhi, nguyện ở lại bên người, làm một tiểu đồng hầu hạ.
Người từng là Thái tử cao quý nhất thiên hạ, hưởng trọn vinh hoa phú quý. Thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, sớm sa cơ, bị kẻ thù hãm hại, chà đạp không thương tiếc.
Về sau, ngài trở thành một vị Hoàng đế điên cuồng, khiến thiên hạ khiếp sợ, triều thần run rẩy.
Thế nhưng, vào một đêm tuyết rơi tĩnh mịch, ngài đột ngột tự vẫn. Trước khi lìa đời, trong cơn mê sảng, ngài khẽ khẩn cầu:
“Vân Linh... đừng chạm vào trẫm... Trẫm bẩn lắm...”
Khi ta mở mắt ra lần nữa, thời gian đã quay về hai mươi năm trước.
Thái phó lòng lang dạ sói, tướng quân ôm dã tâm mưu bá nghiệp, hoàng đệ ngấm ngầm nuôi mộng phản loạn.
Chỉ có một mình tiểu Điện hạ, vẫn ngây ngô trong sáng, chưa hay biết chi chuyện đời.
Kiếp này, ta sống lại... chỉ vì bảo hộ người mà đến.

Đêm Lặng
Tĩnh Đêm
Tống Hàn Xuyên thường nói: “Chiến tranh lạnh một tuần, mặc định là chia tay.”
Yêu nhau một năm, anh ta dùng đúng câu này để nắm thóp tôi suốt một năm trời.
Cho đến lần cãi nhau cuối cùng, anh ta lại giở trò cũ.
Lạnh lùng xóa kết bạn, chặ/n tôi, bỏ đi mà không buồn ngoảnh đầu lại.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, mối quan hệ này đã th/ối n/át đến tận cùng.
Không còn gửi lời kết bạn lại hết lần này đến lần khác.
Không còn khúm núm chạy theo anh ta, níu kéo van xin quay lại.
Mà là âm thầm sửa nguyện vọng thi đại học, cố gắng tránh xa tất cả những nơi có thể gặp anh ta.
Bảy ngày chớp mắt trôi qua, bạn bè anh ta bắt đầu sốt ruột khuyên nhủ tôi.
“Han Xuyên nguôi giận lâu rồi, giờ chỉ đợi cậu chủ động xin lỗi thôi.”
“Nếu cậu còn cố chấp nữa, lần này mà chia tay thật thì đến khóc cũng chẳng có chỗ đâu.”
Nghe vậy, tôi khẽ cười:
“Ừ, vậy thì chia tay đi.”
“Như anh ta mong muốn.”

Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã
Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã
Sau một đêm vượt rào cùng cậu bạn thân thuở nhỏ trong cơn say, sáng hôm sau anh ngồi dựa vào đầu giường, nhíu mày hút thuốc, vẻ mặt đầy do dự và hối hận.
Tôi đoán được tâm trạng anh, liền chủ động nói:
“Cả hai đều là người lớn, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Cứ coi như… đôi bên giúp nhau một tay.”
Anh thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt. Thật ra… tôi đã có bạn gái rồi.”
Tôi sững lại một giây:
“Bạn gái?”
Anh gật đầu, ánh mắt rất nghiêm túc:
“Ừ. Năm nay tôi định dẫn cô ấy về ra mắt gia đình.
Đến lúc đó nếu hai người chạm mặt nhau… em nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”