HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

Phu Quân Là Vật Trong Túi
Phu Quân Là Vật Trong Túi
Ta thành thân với vị hoàng tử câ/m kia đã một năm, vậy mà vẫn còn là xử nữ.
Ngoài chuyện mỗi ngày cùng dùng bữa, giữa chúng ta hoàn toàn không có chút giao tiếp nào.
Cho đến một ngày, ta bất ngờ nghe thấy tiếng nói của hắn:
【Khổ qua khó ăn ch .t đi được, trong bếp có ai biết chữ không, viết bao nhiêu lần rồi là đừng làm khổ qua!】
【Thẩm Tri Chi mặc ít như thế, chẳng phải là muốn câu dẫn ta sao?】
【Thừa tướng là con cáo già, con gái ông ta chắc chắn là một tiểu hồ ly, ta không thể dễ dàng mắc bẫy.】
【Chờ đến khi không cần giả câ/m nữa, việc đầu tiên ta làm chính là hưu nàng ta.】

Nhớ Mãi Người Thương
Nhớ Mãi Người Thương
Em gái tôi khinh thường vị hôn phu của mình chỉ là một kẻ nghèo túng.
Vì vậy, cô ấy đã bày mưu để Châu Lăng Xuyên và tôi xảy ra chuyện.
Sau đó cô ta giả vờ hoảng loạn, nhân cơ hội trốn ra nước ngoài.
Châu Lăng Xuyên lại đinh ninh rằng mọi chuyện đều do tôi sắp đặt.
Anh ta giả vờ kết hôn với tôi.
Nhưng đến khi danh tiếng đã đạt được, anh ta chặn đường của tôi, khiến tôi ngã xuống nước trong mùa đông giá rét cho đến khi mất con.
Ngày tôi bị bắt cóc, Châu Lăng Xuyên đã gác máy với bọn bắt cóc, quay người để đón em gái tôi vừa về nước.
Lần nữa mở mắt, tôi trở về ngày hôm anh ta bị bỏ thuốc, tránh được tất cả những bi kịch này.
Nhưng sau đó, Châu Lăng Xuyên lại nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy: “Đêm đó… vốn dĩ phải là em!”

Không Còn Là Cái Bóng
Không Còn Là Cái Bóng
Ngày kỷ niệm kết hôn.
Tạp chí quốc tế hàng đầu vừa đăng tải bài báo trang bìa mới nhất.
Bài luận văn đủ sức làm chấn động cả giới học thuật, nhưng ở phần tác giả lại là một cái tên xa lạ với tôi – Lâm Sở Sở.
Mà cô ta chính là học trò đắc ý nhất của chồng tôi – Cố Tri Ngôn.
Tôi nhìn tin nhắn mà Cố Tri Ngôn gửi đến cách đây mười phút:
【Vãn Khanh, tối nay nhóm nghiên cứu có buổi hội thảo quan trọng, kỷ niệm ngày cưới chúng ta để hôm khác bù nhé.】
Tôi mở tập tin PDF của bài luận văn ấy, chụp lại toàn bộ bản thảo gốc để lưu trữ.
Rồi bấm gọi cho luật sư sở hữu trí tuệ.

Ngày Em Thay Váy Cưới
Ngày Em Thay Váy Cưới
Đêm trước lễ cưới, vị hôn phu của tôi nhờ cô thực tập sinh đi làm hộ giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng khi nhận được giấy tờ, cái tên được ghi trên đó… lại là của thực tập sinh.
Hắn chỉ lạnh nhạt liếc qua:
“Ồ, là do Vi Vi bất cẩn, làm nhầm thông tin thôi.”
“Để hôm khác làm lại tờ khác là được.”
Tôi không thể tin nổi.
Chỉ một câu “bất cẩn” nhẹ hẫng vậy thôi mà hủy hoại cả hôn nhân đời tôi sao?
Nhưng tôi không khóc cũng không làm loạn, vẫn tiếp tục yên lặng chuẩn bị hôn lễ.
Đến ngày cưới, khi nhìn thấy chú rể đang trao nhẫn cho tôi trên sân khấu, sắc mặt vị hôn phu trắng bệch:
“Không phải anh đã bảo em làm lại giấy kết hôn rồi sao? Em chưa làm à?”
Tôi tỏ vẻ hối lỗi:
“Đều tại em bất cẩn, nhận nhầm chú rể mất rồi. Hay để lần sau nhé?”
…

Toan Tính Của Bà Nội
Toan Tính Của Bà Nội
Bà nội tôi từng suýt chút nữa hại ch/ết tôi.
Mẹ tôi từng tuyên bố rằng, nếu bà ta còn dám bước chân vào nhà thêm một lần nào nữa, bà ấy sẽ ly hôn với bố tôi.
Bố tôi khi ấy thề sống thề ch/ết rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Vậy mà chưa được nửa năm, trí nhớ của ông ấy lại “vô tình” gặp sự cố.
Mẹ vừa mới nói tuần sau sẽ đi công tác hai tháng.
Chân trước mẹ tôi còn chưa rời khỏi cửa, chân sau bố tôi đã lén đón bà nội về nhà.
Ông ta vừa xoa đầu tôi vừa dịu giọng giải thích:
“Bà nội dạo này sức khỏe không tốt, phải đến bệnh viện kiểm tra.Bố lại bận việc, không chăm lo cho con được, để bà nội nấu cơm cho con ăn cũng tiện.”

Xin Lỗi, Em Không Còn Yêu Anh Nữa
Xin Lỗi, Em Không Còn Yêu Anh Nữa
Sau khi mang thai, tôi thấy thèm ăn món bạch tuộc viên trước cổng trường đại học nên bảo chồng lái xe đưa tôi đi mua.
Xếp hàng hơn mười phút, phần cuối cùng lại bị một cô gái chen ngang mua mất.
Tôi không vui, kéo cô gái lại chất vấn tại sao lại chen hàng.
Cô lập tức lau nước mắt, khóc sụt sịt: “Chị ơi! Chị đừng làm khó em, em phải vội đi học.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng tiếp thì chồng tôi – người vừa quay lại sau khi đỗ xe lại chen ra khỏi đám đông đang vây xem rồi kéo tôi đi: “Buổi sáng sớm không yên, đòi đi ăn mấy viên bạch tuộc này làm gì!”
“Giờ còn gây khó dễ cho một nữ sinh! Em không thấy mất mặt à? Em càng lúc càng vô lý rồi!”
Trong khoảnh khắc đó, tôi lạnh cả sống lưng, cảm thấy người đàn ông trước mắt bỗng trở nên xa lạ.

SONG SINH ĐỔI MỆNH
Trưởng tỷ và ta vốn là một đôi song sinh.
Nàng là đích trưởng nữ, vừa chào đời đã được định sẵn sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai.
Còn ta, đích thứ nữ, lại bị đính ước cho một thứ tử phủ tướng quân.
Chỉ là, trưởng tỷ đăng cơ hoàng hậu trưởng quản hậu cung nhiều năm vẫn không có con nối dõi.
Lại vì mưu hại hoàng tử mà bị đẩy vào lãnh cung, phụ mẫu huynh trưởng đều bị nàng liên lụy.
Còn ta tuy gả cho một thứ tử, nhưng phu quân ta tuổi trẻ mà đã có chiến công hiển hách, cho nên bản thân ta cũng trở thành nữ tử tôn quý nhất phủ tướng quân.
Trưởng tỷ ta trước khi lâm chung, muốn gặp ta lần cuối.
Nàng nói, chỉ mong trước khi chết có một thân nhân ở bên, nhưng lại không còn mặt mũi nào gặp lại phụ mẫu cùng huynh trưởng.
Ta nhập cung thăm nàng, không ngờ nàng lại sai vài lão thái giám đến làm nhục ta, rồi dùng một chén độc tửu, đoạt luôn mạng sống của ta.
“Đã là song sinh, tỷ muội chúng tôi há chẳng nên cùng sinh cùng tử?”
Lần nữa tỉnh lại, chúng ta vậy mà lại đồng thời trọng sinh về trong thai của mẫu thân.
Mẫu thân lúc ấy đang gần ngày sinh nở.
Trưởng tỷ liều mình hết sức, một cước đá ta rơi xuống.
Lần này, ta đã trở thành đích trưởng nữ!
Vừa ra đời, ta đã bật cười thành tiếng.
Trưởng tỷ chỉ thấy được hào quang bên ngoài của ta, nàng nào biết được bao năm qua ta ở phủ tướng quân gian nan thế nào.
Ở kiếp này nếu chỉ cần hiền lương thục đức là có thể sống yên ổn cả đời, vậy thì ta cầu còn chẳng được!
…

Không Thẹn Với Lòng
Không Thẹn Với Lòng
Tôi và Lục Minh là đôi vợ chồng trẻ đã bên nhau từ thuở học sinh.
Từ chiếc áo đồng phục đến chiếc váy cưới, từ tầng hầm chật hẹp đến căn biệt thự riêng biệt, chúng tôi đã đi cùng nhau suốt 12 năm.
Tôi từng nghĩ rằng hôn nhân của chúng tôi vững như bàn thạch, cho đến khi tôi phát hiện anh ấy ngo/ại tìn/h.
Hôm đó, anh đang ở bệnh viện cùng tôi chờ sinh, thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Giọng cô gái bên kia run rẩy nức nở, khẩn thiết cầu xin Lục Minh đến với cô ta.
Lục Minh ngập ngừng một lúc rồi quay người… bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bỏ lại đứa con chưa chào đời.
Bỏ lại người vợ đã cùng anh đi hết 12 năm cuộc đời.
Và bỏ lại luôn cả mái ấm mà chúng tôi đã vất vả mới gây dựng được.

MÙA ĐẸP NHẤT NHÂN GIAN
Nhà ta nghèo túng, quanh năm ăn chẳng đủ no.
Hôm ấy, có một người thợ săn tên gọi Thạch Định – vác theo một con lợn rừng tới trước cửa nhà, mở miệng muốn cầu hôn ta.
Hắn nói:
“Về sau ta nhất định sẽ để nàng ăn no mặc ấm, bạc kiếm được đều giao cả cho nàng.”
Ta nhìn con lợn rừng to tướng hắn mang theo, trong lòng thầm tính: nếu đổi lấy thóc gạo, cũng đủ cho cả nhà ăn suốt một năm.
Thế là ta gật đầu, ưng thuận mối nhân duyên này.
Sau khi thành thân, cũng không ngoài mong đợi — đời này ta được hắn nâng niu chiều chuộng, yên ổn sống trọn kiếp hồng trần.
...

Hàng Xóm Tâm Thần Livestream Đập Cửa
Hàng Xóm Tâm Thần Livestream Đập Cửa
Người phụ nữ t/â m th.ầ./n dưới lầu đã đập cửa nhà tôi suốt 2 năm trời.
Dựa vào cái giấy chứng nhận “miễn tử”, con trai bà ta cũng ngày càng buông thả, chẳng buồn ngăn cản.
Sau khi thay cánh cửa thứ 8 bị đ/ậ/p nát, tôi bức xúc cắt đoạn camera đăng lên mạng than thở.
【Gắn chuông báo động ngoài cửa, ai mà đập cửa là nó hú “u oà u oà”, để xem ai ngủ được!】
【Phản ứng đầu tiên của tôi là: cửa có dẫn điện không nhỉ? Tôi đúng là đ/ộc ác quá đi~ (chó ngáo)】
【Mua máy rung, livestream camera, ai donate là máy rung 10 giây. Mở luôn kèo đoán “bà đi/ên có lên không”. Không đầy nửa năm đủ tiền mua nhà khác.】
Tôi bật dậy khỏi giường, tay ôm mũi bị đ/ập trúng bởi cái điện thoại rơi trúng mặt.
Phát ra tiếng cười khanh khách lần đầu tiên trong 2 năm qua…