HE
Truyện có cái kết viên mãn, hạnh phúc cho nhân vật chính sau nhiều sóng gió. Đây là thể loại khiến độc giả cảm thấy ấm lòng sau khi đọc.
Truyện mới cập nhật

Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Tôi đã thầm yêu vị hôn phu của chị gái suốt 4 năm.
Trong lễ đính hôn của họ, chị lại… biến mất.
Tôi lấy hết can đảm bước đến, khẽ kéo vạt áo của Thịnh Dương:
“Em cũng họ Nguyễn, nếu được… để em làm vị hôn thê của anh, được không?”
Anh cúi xuống nhìn tôi, bật cười đầy hứng thú:
“Em gái à, vị hôn thê của anh thì phải hôn, phải ôm đấy, em làm được không?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Được.”
Sau khi kết hôn, nhìn người đàn ông đang cần mẫn giặt đồ cho mình, tôi nói nhỏ:
“Em cảm thấy… anh đã có âm mưu từ lâu rồi.”
Thịnh Dương ngẩng lên:
“Bảo bối à, thông minh lắm.”

Vượt Núi Xuyên Sông
Vượt Núi Xuyên Sông
Toàn gia bị lưu đà/y đến Ninh Cổ Tháp, ta đem không gian chất đầy, nuôi sống cả nhà.
Sau khi được đại xá quay về kinh, phu quân lại vì bạch nguyệt quang mà vứt bỏ ta nơi lãnh viện.
Đêm đó, hắn vì muốn chọc nàng ta cười mà đốt p/háo suốt cả đêm, tàn lửa bén vào viện của ta.
Qua cánh cửa khép ch/ặt, ta nghe thấy nhi tử muốn xông vào cứu hỏ/a, nhưng lại bị bà mẫu cản lại.
“Người như Lâm di nếu là mẫu thân ngươi, có thể mượn thế lực Lâm tướng gia chấn hưng gia tộc, trợ giúp ngươi bước vào triều làm quan.
Nhưng thân mẫu ngươi lại chỉ là nữ nhi của tội t/hần, chỉ biết kéo ngươi xuống nước.”
Cánh cửa từng muốn xông vào cứu ta kia, rốt cuộc vẫn không được đẩy ra.
Mở mắt lần nữa, ta trở về ngày cả nhà bị lư/u đày năm đó.

Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta
Nghe đồn, mệnh ta vướng chữ ngược, là nữ chính truyện ngược.
Ấy thế mà lại bị nuôi thành một kẻ "gai góc".
Mười năm ta như một, rèn luyện thân thể, tu tập công pháp.
Chỉ chờ truyện ngược mở màn.
Cuối cùng, nam chính lệnh cho ta vào đầm rồng hang hổ lấy thuốc, cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Phụ mẫu ruột đòi ta mổ đan điền, lấy linh căn tặng cho thiên kim giả.
Đám sư huynh sư đệ óc tàn nhìn đâu đâu, hùng hùng hổ hổ trách ta bắt nạt tiểu sư muội của chúng.
Ta giận đến dựng mày, mắt hổ trợn trừng, chân đá nam chính, tay xé đồng môn, nắm đấm to như cái nồi đất nện xuống tới tấp.
「Tổ cha cái truyện ngược, cũng dám xả hơi lên đầu bà!」
「Thôi vậy, ngược người khác cũng là ngược! Đã thế thì bà đây chống mắt lên xem, lũ ranh con các ngươi, bao giờ mới gọi ta một tiếng "Nương"!」

Mang Thai Với Thằng Bạn Thân
Mang Thai Với Thằng Bạn Thân
Hai tháng trước, tôi nổi hứng bất ngờ, lỡ ngủ với thằng bạn thân.
Sau đó thì… bỏ chạy như bị ma đuổi.
Gần đây cơ thể có gì đó sai sai, tôi tới bệnh viện kiểm tra.
Kết quả: có thai.
Tôi nổi điên nhắn cho Giang Dĩ Hành:
“Anh không có thói quen dùng b/ao à?”
Hắn trả lời:
“Hả???”

HỒNG TỤ KHÔNG TRỞ GIÓ
Kiếp trước, nàng là Thái tử phi đứng trên vạn người, tận tâm tận lực vì người mà nàng yêu, giẫm lên máu và nước mắt bao người, chính tay giúp hắn dẹp yên quyền loạn.
Đổi lại… là một ly rượu độc.
Là một câu nói lạnh như băng:
"Ta không cần một nữ nhân quá thông minh ở bên cạnh mình."
Đến chết, Triệu Tuyết Giao mới hiểu:
Nàng là kiếm, nhưng hắn chỉ cần một bông hoa biết cười.
Trùng sinh trở lại, nàng thề không bước chân vào Đông Cung thêm một lần nào nữa. Không yêu. Không phục tùng. Không rơi lệ.
Chỉ muốn đoạn tuyệt với con đường cũ — kể cả phải giả chết, kể cả phải đốt sạch dĩ vãng.
“Kiếp trước là cờ thí, kiếp này… nàng là kẻ đặt tay lên bàn cờ.”

Sưởi Ấm Trái Tim Em
Mẹ tôi khó sinh sinh ra tôi, sau đó chỉ còn một mình tôi ở lại trong ngôi nhà có mẹ kế mà chịu khổ.
Nhưng bà có một người bạn thân giàu có, nghe nói giàu đến mức không gì sánh được.
Lúc đoàn xe đến đón tôi, tôi đang cầm một chiếc túi đi nhặt ve chai.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm chầm lấy tôi:
"Bảo bối của dì, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi."
Bà ấy chỉ vào chàng trai cao 1m85 bên cạnh:
"Đó là con trai của dì, đẹp trai chứ? Lấy nó đi! Như vậy dì có thể làm mẹ của con rồi."

MƯU TÍNH CỦA CHỦ MẪU
Thành hôn chưa tròn một năm, phu quân ta liền đưa Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói muốn nạp nàng làm thiếp.
Đương nhiên là ta không chấp thuận.
Lâm Mạn Nhu cậy được sủng ái, liền kiêu ngạo ngang ngược, cùng ta đối đầu gay gắt.
Toàn bộ hầu phủ bởi thế mà u ám hỗn loạn, gà chó không yên.
Đến cuối cùng, ta mất đi cốt nhục trong bụng, cũng mất luôn khả năng làm mẹ.
Còn Lâm Mạn Nhu… thì mất mạng.
Danh tiếng của ta cũng từ đó mà trở nên thối nát vô cùng.
Cả Thịnh Kinh đều đồn rằng: chủ mẫu của An Nam hầu phủ ngu dại hay ghen, độc ác như rắn rết.
Phụ mẫu ta vì muốn bảo toàn danh tiếng cho phủ Quốc Công, đành chủ động mở miệng, cho phép phu quân ta nạp thêm một người khác làm vợ, lại còn để nàng ta đường hoàng trở thành bình thê.
Người hắn lấy không ai khác, chính là biểu muội của hắn.
Về sau ta mới biết, người hắn chân thành yêu thương, xưa nay đều là vị biểu muội ấy.
Ta và Lâm Mạn Nhu, bất quá cũng chỉ là bàn đạp cho họ mà thôi.
Ta bị nhốt trong biệt trang, sống cô quạnh suốt ba mươi năm.
Sau đó — ta trọng sinh
...

A Trạch
A Trạch
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…
Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.
Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:
“Mẹ cũng thèm à?”
Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.

BÌNH DỊ MỘT KIẾP PHU THÊ
Ta nhặt được hắn trong lúc hắn khốn đốn nhất, ta đem hắn về nhà nuôi dưỡng, lại mượn ân cứu mạng mà ép hắn lấy thân báo đáp.
Dung mạo ta tầm thường, chân lại tật nguyền, nhưng trong tay lại có chút ngân lượng, cũng chỉ đủ cầm cự qua ngày.
Thiên hạ thường nói: “Hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Hoa trong miệng thiên hạ không phải ta, mà là hắn.
Trong miệng họ, ta... là phân trâu.
Ta sớm đã biết, rồi cũng có một ngày hắn sẽ rời khỏi ta mà đi.
Thế là ta cứ chờ, chờ mãi…
Chờ đến khi hắn thi đỗ Trạng nguyên, quyền cao chức trọng, một bước lên mây...
...

Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Xuyên không đã 40 năm, phu quân từng hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi người nay lại đưa về một nữ tử xuyên không 16 tuổi, muốn nạp nàng ta làm quý thiếp.
Ta nói đối phương quá trẻ, tuổi còn có thể làm nữ nhi hắn.
Hắn lại đáp:
“Thấy nàng, ta như thấy lại dáng vẻ tiêu dao tự tại năm xưa của nàng.”
“Vì một lời hứa, 40 năm qua ta chỉ giữ lấy mình nàng, như thế còn chưa đủ sao?”
Ta không đồng ý.
Con trai do chính thê sinh ra liền mắng ta nhỏ nhen ghen tuông.
Nàng dâu vốn là kẻ hưởng lợi cũng khuyên ta nên độ lượng bao dung.
Ngay cả cháu nội, cháu dâu cũng ầm ĩ chê ta tuổi già mà vẫn ương ngạnh tùy hứng.
Ta giận quá mà ngã ngửa ra sau, vậy mà không một ai đỡ lấy ta.
May thay, hệ thống đã lâu không xuất hiện lại hiện lên hỏi ta có muốn trở về hiện đại hay không.
Ta không chút do dự mà gật đầu.
Một đạo bạch quang lóe lên, khi ta mở mắt, trong phòng vẫn là đám người ấy.
Bên tai vang lên tiếng giận dữ:
“Hôm nay nạp thiếp, bất kể nàng có đồng ý hay không, ta cũng nhất định phải làm!”
…Khốn thật.
Lại mang bọn họ theo về luôn rồi!