Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Livestream xem nhân duyên
Tôi livestream xem nhân duyên cho người khác, kết nối với một thiếu gia nổi tiếng ở kinh thành, người yêu bạn gái như mạng sống.
“Anh bị oan hồn nữ bám theo rồi! Rất có khả năng chính là bạn gái anh.”
Thiếu gia mặt đen lại: “Muốn kiếm tiền thì không sao, nhưng mà dám bôi nhọ bạn gái tôi, tôi sẽ không tha cho cô!”
“Cô ta tuyệt đối không phải là người định mệnh của anh, nhất định đừng quan hệ thân mật. Nếu không, không chỉ anh chết, mà tất cả đàn ông có quan hệ máu mủ với anh cũng sẽ mất mạng.”
Thiếu gia cười khẩy: “Vậy cô thử nói xem người định mệnh của tôi là ai? Cô ta đang ở đâu?”
Tôi nhìn kỹ đường chỉ tay của hắn, càng nhìn càng choáng váng.
“Sao người định mệnh của anh lại là tôi? Tôi rõ ràng đã quyết tâm không yêu không cưới để sống yên ổn mà!”

Sau Ly Hôn, Tôi Nhờ Năng Lực Tiên Đoán Để Theo Đuổi Chồng Cũ
Tôi là tiểu công chúa của giới hào môn Bắc Kinh.
Kết hôn với tân quý của giới Bắc Kinh chưa đầy một năm, anh ta đã phá sản.
Sau khi ly hôn, tôi thức tỉnh được kết cục của câu chuyện, liền tìm anh ấy để tái hôn.
Anh lại nhíu mày, bờ môi mỏng lạnh lùng tuyệt tình: “Xin lỗi, cô Tô.”
“Nhà họ Giang đã sụp đổ, không xứng với tượng Phật quý giá như cô.”
Bên cạnh anh là cô thanh mai của anh, nụ cười rạng rỡ chói mắt.
Tôi khẽ xoa bụng, gượng gạo cười: “Được, vậy tôi đổi cha cho con nhé?”
Đôi đồng tử anh đột ngột co rút, trong đáy mắt dấy lên từng đợt sóng dữ dội:
“Cô, nói, lại, lần, nữa?”

Cứu Rỗi Chính Mình
Tôi tên là Giang Vãn Ý, lúc này đang ngồi bệt dưới sàn phòng thay đồ rộng hai trăm mét vuông của mình.
Xung quanh là những món trang sức lấp lánh chuẩn bị đeo trong lễ cưới ngày mai, mỗi món đều đắt giá, lóa mắt.
Thế nhưng tôi lại dán chặt ánh nhìn vào quyển nhật ký bìa cứng in nổi ánh vàng đang cầm trên tay.
Quyển nhật ký này tôi bắt đầu viết từ năm mười lăm tuổi ghi lại suốt mười năm mê muội si tình của tôi dành cho Thẩm Nghiễm.
Ai là Thẩm Nghiễm?
Là chú rể của lễ cưới ngày mai, cũng là người tôi bám riết không buông, dùng đủ mọi thủ đoạn mới “cầu xin” được vị hôn phu này.
Cũng là con trai độc nhất của gia đình bạn thân với nhà họ Giang chúng tôi trong mắt ba mẹ tôi, chính là một chú rể vàng hiếm có.
Nhưng giờ đây, quyển nhật ký này… có điều gì đó không đúng.
Rất không đúng.
Rõ ràng tôi còn nhớ tối qua trước khi đi ngủ, mình đã dùng cây bút mực màu champagne yêu thích, viết đầy trang mới nhất tất cả đều là những hồi hộp ngọt ngào và mơ mộng cho lễ cưới sắp tới.
Chữ viết mềm mại, nắn nót, còn mang theo vẻ duyên dáng cố tình luyện tập.
Vậy mà giờ đây dòng chữ trên trang đó đã hoàn toàn thay đổi.
Không phải nét bút tay.
Mà là kiểu chữ in máy lạnh lùng, vuông vức, không chút cảm xúc.
Nội dung còn khiến cả người tôi lạnh toát:
“Giang Vãn Ý mặc chiếc váy cưới Vera Wang đặt may riêng trị giá hàng triệu, đứng trong nhà thờ linh thiêng, khóe môi không giấu nổi vẻ đắc ý.”
Cô cuối cùng cũng cưới được Thẩm Nghiện người đàn ông mà cô phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ, thậm chí đem cả công ty nhà họ Giang ra uy hiếp mới có được.
Cô cho rằng đây là đỉnh cao của chiến thắng.
Nhưng cô không hề biết đây chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng thảm khốc.
Ba tháng sau, Tập đoàn Giang thị sẽ phá sản vì rơi vào một cái bẫy thương mại được sắp đặt tỉ mỉ.
Cha cô, Giang Hải Xuyên, vì không chịu nổi cú sốc mà bị xuất huyết não, liệt giường.
Mẹ cô, Lâm Vi, để có tiền chữa bệnh cho chồng, phải bán hết toàn bộ trang sức, cuối cùng gặp tai nạn giao thông trên đường đi vay nặng lãi và tử vong.
Còn Giang Vãn Ý…”
Dòng chữ kết thúc ở đó.
Trang sau trắng trơn.
Tay tôi bắt đầu run rẩy. Không thể khống chế nổi.
Tim như bị một bàn tay lạnh buốt bóp nghẹt, đến không thở nổi.
Cái quái gì thế này?
Trò đùa ác ý?
Ai đã đổi nhật ký của tôi?
Thẩm Nghiễm? Hay là… cô gái lúc nào cũng ngoan ngoãn cúi đầu bên cạnh anh ta Tô Hà?
Không. Không đúng.
Quyển nhật ký này tôi đặt làm riêng tận bên Ý, có khóa mã độc nhất vô nhị, chỉ mình tôi biết.
Hơn nữa… những dòng chữ đó dường như xuất hiện từ hư không, đè chồng lên cả nét chữ ban đầu của tôi.
Tôi giật mạnh, gập quyển nhật ký lại như vừa chạm phải sắt nóng.
Vô lý! Hoàn toàn vô lý!
Tôi là Giang Vãn Ý, người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Giang thị.
Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì có đó.
Thẩm Nghiễm cưới tôi là liên minh cường cường, môn đăng hộ đối!
Phá sản? Gia đình tan nát? Chuyện viển vông nhảm nhí!
Chắc là do dạo này thử váy cưới, chuẩn bị hôn lễ quá mệt mỏi, đầu óc mới sinh ảo giác.
Phải rồi, nhất định là thế.
Tôi bực bội vò lấy mái tóc dài vừa mới hấp dưỡng xong, đứng dậy định rót ly vang đỏ để trấn tĩnh lại.
Vừa đi tới quầy rượu, ánh mắt tôi lướt qua quyển tạp chí tài chính mở sẵn trên bàn bar.
Trang bìa là bài phỏng vấn đặc biệt:
“Thái tử của Tập đoàn Thẩm thị Thẩm Nghiện: Cải cách táo bạo, dẫn đầu thời đại.”
Bài viết chẳng có gì bất thường.
Nhưng ánh nhìn của tôi như bị hút chặt lại bởi một dòng chữ nhỏ xíu gần bức ảnh của Thẩm Nghiện.
Một chuyên mục nhỏ, giới thiệu sách sắp phát hành.
Tên sách:”Ánh sáng trong lòng bàn tay”
Tác giả:Một cái tên xa lạ.
Không phải tiêu đề sách, cũng chẳng phải tên tác giả thu hút tôi.
Mà là dòng tóm tắt bên dưới nhỏ đến mức dễ bị bỏ qua:
“Câu chuyện kể về cô gái bình thường Tô Hà lương thiện, kiên cường sau khi bị hào môn chèn ép, chịu đủ mọi sự bắt
nạt của nữ phụ ác độc Giang Vãn Ý, cuối cùng dựa vào nỗ lực và phẩm chất ấm áp của mình, giành được tình yêu của người thừa kế Tập đoàn Thẩm thị, thành công trong sự nghiệp, và tận mắt chứng kiến nữ phụ ác độc cùng gia đình cô ta gánh lấy báo ứng, rơi vào diệt vong…”
Ầm!
Tựa như một tia sét giáng xuống giữa đầu.
Giang Vãn Ý.Thẩm Nghiện.Tô Hà. Nữ phụ ác độc.Diệt vong….
Từng chữ, từng từ khớp chính xác với những gì xuất hiện trong quyển nhật ký quỷ dị kia!
Ly rượu trong tay tôi rơi xuống thảm, vỡ tan.
Vệt rượu đỏ sẫm lan ra như máu, thấm vào sàn.
Hơi lạnh trào lên từ lòng bàn chân, lan thẳng tới đỉnh đầu.
Không phải ảo giác.
Quyển nhật ký đó…là điềm báo cho số phận của tôi?

Hệ Thống Hoàn Tiền Báo Thù: Mỗi Đồng Anh Lấy, Tôi Thu Lại Gấp Trăm
Mẹ tôi bị u não, ba tôi bị cho nghỉ việc.
Thế mà cậu ấm nhà giàu ở Bắc Kinh lại giả vờ thất nghiệp, để tôi nai lưng đi giao đồ ăn nuôi anh ta.
Anh ta từng đùa giỡn với người khác:
“Vẫn là gái quê ngon nhỉ, vừa không tốn tiền, lần đầu tiên đã cho luôn.”
“Chỉ cần than khổ một chút là thương, còn tranh nhau đưa tiền cho.”
Tim tôi nhói lên.
Nhưng bên tai lại vang lên tiếng hệ thống:
【Chúc mừng ký chủ, hệ thống “Càng giả nghèo – hoàn tiền gấp trăm” đã được liên kết.】
【Từ nay, mỗi đồng cô chi cho Cố Yến, sẽ được hoàn trả gấp 100 lần vào tài khoản.】
Tối hôm đó, tôi tặng anh ta một chiếc cà vạt giá mười ngàn tệ.
Tài khoản của tôi lập tức tăng thêm một triệu.
Cùng lúc ấy, tôi nghe lén được anh ta than phiền với bạn bè:
“Bực chết đi được, chiều nay chơi golf làm rơi cái đồng hồ trị giá một triệu.”
Giao đồ ăn đến hội sở cao cấp, tôi bất ngờ thấy bạn trai mình ngồi giữa bàn ở vị trí trung tâm.
Anh ta phất tay, mở ngay một chai rượu giá ba trăm ngàn.
Bằng đúng hai năm lương của tôi.
Tôi rất muốn tự lừa mình rằng đó không phải là Cố Yến.
Nhưng trên người anh ta lại là chiếc áo chợ tôi mua cho.
Có người nhìn từ đầu đến chân, bật cười hỏi:
“Cố thiếu chơi trò giả nghèo với con bé nhà quê kia hai năm rồi, không chán à?”
“Cậu không hiểu đâu.”
Anh ta lắc ly rượu vang, vẻ quý khí ngút trời:
“Loại gái quê chưa từng yêu bao giờ ấy, trong sáng, non nớt, chẳng cần tốn đồng nào cũng dâng hết cho.”
“Lại còn biết đau lòng, tranh nhau đưa tiền, so với mấy con đào mỏ, đáng yêu hơn nhiều.”
Anh ta khựng lại một chút, khóe môi cong lên khinh miệt:
“Công nhận, chơi lâu cũng nghiện thật.”
Mấy người xung quanh phá lên cười:
“Chết cười, thế chẳng phải còn lời hơn cả mua vui à!”
“Cố thiếu nói vậy chứ, lúc đuổi việc ba con nhỏ kia thì ra tay cũng tàn nhẫn lắm.”
“Đúng thế, mẹ bệnh, ba thất nghiệp, Cố thiếu còn giả vờ nghèo để nó nuôi. Cũng ác thật đấy.”
Tôi run lên.
Tôi chưa từng nghĩ chữ “Cố” của Cố Yến lại là “Cố” trong Cố thị.
Ba tôi làm việc ở công ty con của Cố thị suốt nửa đời người, cần cù không than vãn.
Vậy mà nửa năm trước, đột nhiên bị sa thải không một lời giải thích.
Từ đó, ông như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm, tóc bạc đầy hai bên mai.
Mũi tôi cay xè.
Tôi không hiểu vì sao Cố Yến lại đối xử với tôi như vậy.
Nhưng Cố Yến, ngồi ở vị trí trung tâm phòng VIP, lại chỉ cười nhàn nhạt:
“Không hạ liều mạnh thì làm sao biết cô ta yêu tôi đến đâu?”
Câu nói vừa dứt, cả đám phá lên cười:
“Chuẩn rồi, nghèo thì đã quen khổ, chịu thêm tí cũng có sao đâu.”
“Cố thiếu đang rèn luyện cô ta à? Con nhỏ gái quê nói lời cảm ơn chưa đấy?”
Tiếng cười ầm ĩ, chát chúa, đâm thẳng vào tai tôi.
Cố Yến cũng cười theo, vẻ mặt giễu cợt.
Tim tôi đau nhói, trong đầu lại vang lên âm thanh quen thuộc:
【Chúc mừng ký chủ, cô đã thức tỉnh hệ thống “Càng giả nghèo – hoàn tiền gấp trăm”.】
【Từ giờ, mỗi đồng cô chi cho Cố Yến sẽ được hợp pháp hoàn lại gấp 100 lần.】
【Vui lòng xác nhận có muốn liên kết hệ thống không?】
Tôi nhìn vào bên trong phòng VIP, ánh mắt dừng lại trên người Cố Yến.
Mọi người vẫn hiếu kỳ hỏi anh ta:
“Nói chứ, Cố thiếu thử bao nhiêu cô rồi, sao con nhỏ nhà quê này bám dai thế?”
“Không chừng, con gà đồng này thật sự sắp hóa phượng hoàng làm thiếu phu nhân nhà họ Cố rồi?”
Tất cả quay sang nhìn Cố Yến.
Chỉ thấy anh ta khẽ cười khẩy:
“Ai ngu đến mức coi trò chơi là thật chứ?”
Giọng điệu uể oải, thờ ơ như chẳng liên quan:
“Chán rồi, cho ít tiền rồi đá thôi.”
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
【Tít tít tít, còn lại 3 giây, ký chủ vui lòng chọn ngay.】
Vì thế, tôi không chút do dự, cắn răng đáp:
“Tôi chọn liên kết hệ thống.”

Chủ Tể Và Kẻ Thần Phục
Năm ấy, ở khoảng thời gian tăm tối nhất.
Tôi quen bạn trai qua mạng, là bá chủ trường học, coi anh ta như chó để chơi đùa.
Trước mặt mọi người, anh ta là người đàn ông oai phong lẫm liệt.
Sau lưng lại mặc bộ đồ chó con, khuôn mặt đỏ bừng.
“Chủ nhân, mắng tôi đi, dùng những lời cay độc nhất để mắng tôi.”
“Người là kẻ thống trị, tôi là kẻ thần phục!”
Tôi làm theo ý anh ta, mắng anh ta là “chó hèn”.
Trong album điện thoại bên cạnh, chất đầy những tấm ảnh anh ta mặc đủ loại đồng phục.
Đồng phục bác sĩ, đồng phục luật sư, đồng phục tổng tài, đồng phục tiếp viên hàng không nam…
Sau đó, tôi chơi chán anh ta.
Khi chặn và xóa anh ta, tôi gửi một tin nhắn chia tay.
“Tôi đã có chó con khác rồi, anh tự tìm người mới đi.”
Ngày hôm sau, bá chủ lớp F chuyển sang lớp A, ánh mắt hung hãn.
“Trong các người có kẻ tôi muốn tìm.
“Đừng để tôi tìm ra cô ta, nếu không tôi sẽ khiến cô ta không ngóc đầu lên nổi!”

Xuyên Thành Nữ Phụ Quần Chúng Xinh Đẹp
Tôi đã xuyên sách rồi, xuyên thành một nữ phụ quần chúng cực kỳ xinh đẹp.
Trong truyện, vai trò duy nhất của tôi là:
Sau khi nam chính bị nữ phụ hạ dược, tôi chính là người dẫn đường cho nữ chính đến bắt gian tại trận.
Nhưng chuyện tồi tệ lại xảy ra.

Người Phụ Nữ Xấu Và Chú Chó Trung Thành
Tôi là một “người phụ nữ xấu” nổi tiếng trong giới Bắc Kinh.
Lúc xem mắt, ai cũng tránh tôi như tránh tà. Tình cờ tôi và Tần Niên vì hợp tác làm ăn mà kết hôn.
Sau khi kết hôn, tôi vô tình nghe thấy Tần Niên than phiền.
“Cô ta ngang ngược, kiêu kỳ, lúc nào cũng lớn tiếng với tôi, tôi thật sự chịu không nổi. Sao tôi lại kết hôn với người phụ nữ xấu này chứ?!”
Tôi thở dài, dự định đợi khi hợp tác ổn định sẽ ly hôn.
Cho đến một hôm đi xã giao, đối tác hợp tác đùa cợt, khẽ chạm vào tóc tôi.
Không biết Tần Niên từ góc nào lao ra, mắng chửi om sòm.
“Mẹ nó, anh dám động vào tóc vợ tôi à?!”
“Tóc của cô ấy là do chính tay tôi chăm sóc, anh biết không?”
“Cút ngay đôi tay bẩn của anh ra khỏi người vợ thơm ngát của tôi!”
Tôi ngây người.
Không phải anh nói tôi là người phụ nữ xấu sao?

Thi Nghiên Cứu Sinh Gặp Lại Bạn Trai Cũ
Tin tốt: Tôi đỗ nghiên cứu sinh rồi!
Tin xấu: Lại là nghiên cứu sinh của bạn trai cũ!
Lúc này, tôi đứng trước cổng trường đại học, muốn khóc mà không thể khóc nổi.
Trùng hợp là ba mẹ đến tiễn tôi còn có việc gấp, lại nhét đứa em trai mới một tuổi vào trong tay tôi.
Chưa đến nửa tiếng sau, bạn trai cũ bước ra, vừa nhìn thấy đứa bé trong tay tôi liền khẽ cười lạnh một tiếng.
“Giỏi đấy, bây giờ ngay cả chuyện bế con đi học cũng biết rồi.”
Nghe vậy, tôi cũng bị khơi dậy ham muốn chiến đấu.
“Sao? Tôi bế con đi tìm bố nó thì không được à?”
Nhưng vừa nói xong tôi đã hối hận, bởi vì tính ra từ lúc tôi và Cố Tri Nghiễn chia tay đến giờ mới chỉ hơn nửa năm.
Quả nhiên, sắc mặt anh tối lại:
“Ý em là, em và anh chia tay mới nửa năm mà đã có một đứa con một tuổi, đúng không?”

520 Ngày Dối Trá
520 Ngày Dối Trá
Tôi ngồi xe liên tỉnh về nhà mẹ đẻ ăn Tết, bên cạnh là một nữ sinh đại học.
Vô tình liếc qua màn hình điện thoại cô ấy, tôi thấy ảnh nền là một người đàn ông mặc vest.
Cô bé giơ điện thoại lên, cười khoe:
“Đây là bạn trai em đó, đẹp trai ha? Anh ấy là lãnh đạo cấp cao của một công ty niêm yết, lại còn cực kỳ chung tình nữa!”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám tin mà dụi mắt.
Người đàn ông kia… sao lại giống chồng tôi như đúc?
Đúng lúc đó, điện thoại cô gái vang lên.
Cô ấy tươi cười bật loa ngoài.
Giọng chồng tôi vang lên trong điện thoại:
“Bé yêu, đến nơi gọi cho anh nhé, anh ra bến xe đón em.”

Em Chồng Bị Hạ Thuốc, Tôi Không Ủng Hộ Báo Án
Em Chồng Bị Hạ Thuốc, Tôi Không Ủng Hộ Báo Án
Em chồng bị lão Trương hàng xóm b/ỏ thuốc.
Cô ấy run rẩy, khóc lóc, đầu óc mơ hồ.
Tôi hất nguyên chậu nước lạnh vào mặt cô ấy, gọi cả 120 lẫn 110.
Sau đó, lão Trương phải ngồi máy khâu*, em chồng cũng trở lại cuộc sống học hành bình thường.
(*ý chỉ ngồi tò, chơi chữ “xâu chỉ máy khâu” với “vào tò khâu mồm”)
Tất cả tưởng chừng đã yên ổn.
Cho đến khi tôi ch .t vì ăn nhầm nấm đ/ộ c.
Tôi cứ nghĩ chồng, bố mẹ chồng, em chồng sẽ đa/u đớn đến ch .t đi sống lại.
Nào ngờ—
Chồng tôi lập tức lấy điện thoại ra:
“A Phương, con đàn bà đó ch .t rồi. Anh cuối cùng cũng có thể cưới em.”
Em chồng cười sảng khoái:
“Chị dâu, nấm đ.ộ c là em đích thân hái cho chị đấy, ăn ngon chứ?”
Mẹ chồng thắp hương khấn Phật:
“Đa tạ Phật tổ phù hộ, cuối cùng cũng trừ được tai họa này, suýt nữa chuyện tôi với lão Trương bị cô ta vạch trần.”
Người khiến tôi bất ngờ nhất lại là cha chồng—
Chính ông ta cũng từng đổ m/ê vào cốc nước của em chồng…