Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Hướng Dẫn Thuần Phục Cún Con Của Ác Nữ
Xuyên thành vai nữ phụ ác độc, hệ thống bắt tôi phải sỉ nhục nam chính.
【Cô cứ coi anh ta như một con chó là được!】
【Sỉ nhục anh ta như đối với chó, hiểu chưa!】
Tôi hiểu!
Thế là tôi cố ý hất đổ ly sữa nam chính đưa tới.
Còn đưa bàn tay dính sữa đến trước mặt anh ta.
“Chó hư, liếm sạch cho tôi.”
Giây tiếp theo, lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ẩm ướt.
Đầu lưỡi nóng ấm của người đàn ông lướt qua trong lòng bàn tay tôi.
“Còn chỗ nào ướt nữa không? Muốn để cún con liếm sạch hết không?”

Trèo Cành Cao
Trèo Cành Cao
Bạn trai tôi đăng ảnh tôi đi làm thêm ở nhà hàng lên mạng kèm theo những lời m/iệ.t t/hị.
“Vì vài đồng bạc mà đi bưng bê cho người ta, dân nhà quê đúng là thiển cận.”
“Trên người toàn mùi dầu mỡ, ôm một cái thôi cũng đủ buồn nôn rồi.”
Những công tử giàu có nhất trường lập tức hùa theo ở phần bình luận.
“Nhìn cái kiểu này là dạng leo cao điển hình, loại này tôi gặp nhiều rồi.”
“Đúng đấy, còn cố tình búi tóc, thắt tạp dề chặt eo như thế, không biết định mặc cho ai xem?”
“…”
Tôi không khóc cũng chẳng làm loạn, chỉ lặng lẽ xóa toàn bộ liên lạc với bạn trai.
Bởi vì ngày này, tôi đã chờ rất lâu rồi.

Thần Đèn Ơi Thần Đèn
Hồi cấp 3, trong lớp tôi có một cậu công tử nhà giàu, siêu có tiền.
Thích là mời cả lớp đi ăn.
Ba ngày một lần KFC, năm ngày một lần McDonald’s.
Năm hào phóng nhất, cậu ta thua cược, tiện tay đưa tôi – người đứng bên lề đường – hẳn 10 vạn tệ.
Tôi dựa vào số tiền đó để học hết cấp 3, rồi còn thi đậu đại học.
Sau này tôi mới biết, hào phóng là giả, thua cược cũng là bịa.
Tất cả chỉ là nỗi niềm khó nói, non nớt và vụng về của một thiếu niên.
Bốn năm sau, nhà cậu ta phá sản, lang thang đầu đường xó chợ.
Tôi ngồi xổm trước mặt cậu ta, đưa tay ra:
“Này, có muốn đi với tôi không?”

Chỉ Cần Một Bát Mì
Năm đó đói nhất đời, phản diện tưởng tôi là nữ chính, mỗi ngày đều nhét bữa sáng vào hộc bàn tôi.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu… nhai nhai nhai.
Trước mắt bỗng hiện ra một hàng chữ:
“Cười ch/ết mất, nam nữ chính sắp thành đôi đến nơi rồi, phản diện giờ mới phát hiện mình đặt nhầm đồ ăn sáng suốt bao lâu.”
“May mà cậu ta ng/ốc, chứ không cái NPC đáng thương này đói chết lâu rồi.”
Cậu ta mặt mày u ám: “Bữa sáng của tôi… là cô ăn hết à?”
Tôi sợ sệt gật đầu.
Cậu ta đứng ngẩn người.
Tôi lí nhí hỏi: “Vậy… tôi còn được ăn nữa không?”
Cậu ta thở dài: “… Ăn đi, ăn đi.”
1
Khi dòng chữ kia hiện ra, tôi đã đói đến mức đang lén nhai một chậu sen đá trong lớp.
Vừa nuốt ực từng ngụm nước để đỡ vị đắng, vừa tưởng tượng mình đang ăn bánh kẹp ngoài cổng trường.
Thêm trứng, thêm xúc xích, thêm gà viên, thêm thịt xông khói, thêm ruốc thịt…
Còn chưa tưởng tượng xong thì trước mắt bỗng hiện lên cả đống chữ:
“Cười xỉu, người ta theo đuổi con gái thì tặng sandwich, bánh gato, mì bò bít tết… cậu ta thì tặng bánh kẹp.”
“Cậu ta còn thêm trứng, thêm xúc xích, thêm gà viên, thêm thịt xông khói, thêm ruốc thịt… đến mức muốn nhét luôn cả ông chủ vào bánh.”
Tôi không phân biệt nổi là mình bị ng/ộ đ/ộc sen đá hay đã đói đến mức xuất ả/o gi/ác.
Vì… tôi thực sự ngửi thấy mùi bánh kẹp.
“Buồn cười nhất là cậu ta còn để nhầm hộc bàn. Nữ chính Lục Dao đã không ngồi hàng ba cạnh cửa sổ suốt ba tháng rồi cơ mà.”
…Khoan?
Hàng ba cạnh cửa sổ?
Đó chẳng phải chỗ ngồi tôi đã đổi với Lục Dao ba tháng trước sao?
Tôi cúi đầu nhìn.
Trong hộc bàn… thật sự có một cái bánh kẹp.
Thêm trứng, thêm xúc xích, thêm gà viên, thêm thịt xông khói, thêm ruốc thịt…
Ch/ết ti/ệt! Một cái bánh thơm ngào ngạt thế này không phải của tôi, sao lại nằm trong bàn tôi?!
2
Tôi gom hết ý chí mới có thể cầm chiếc bánh đó, an toàn đặt vào tay Lục Dao.
“Bữa sáng người ta cho cậu, để nhầm vào hộc bàn tớ rồi.”
Nhưng cô ấy nhíu mày nhìn: “Nhiêu calo thế này, mình không ăn đâu. Cậu giúp mình vứt đi nhé?”
Tôi rụt rè hỏi: “Vậy… tớ vứt vào miệng được không?”
Cô ấy cười bật ra tiếng: “Tất nhiên rồi. Nếu sau này còn để nhầm, cậu cứ ăn thay mình nhé.”
Tôi lập tức cắn một miếng.
Thơm thật đấy. Thơm đến muốn khóc.
Tôi thậm chí không nhớ nổi lần cuối cùng mình được ăn chiếc bánh ngon thế này là khi nào.
Có lẽ là lúc mẹ còn sống.
Mẹ nấu ăn rất ngon.
Sườn xào chua ngọt đẫm sốt, thịt kho tàu béo mà không ngấy…
Thơm đến mức tôi cứ chạy vòng quanh bếp vì thèm.
Mẹ cười vỗ lưng tôi: “Ngoan nào, đợi bố về rồi cùng ăn nhé.”
Khi đó bố tôi làm công nhân trong xưởng.
Thường đi làm từ tờ mờ sáng, tối mới về, người nồng nặc mùi dầu máy.
Giống như ông già Noel, ông luôn lôi ra từ chiếc balo cũ kỹ những món quà nhỏ cho tôi và mẹ.
Kẹp tóc xinh, bánh quy ngon, còn có cả bánh kem dâu mà mẹ thích
Những ngày không phải đi ca sáng, bố sẽ đạp chiếc xe cà tàng đưa tôi tới trường.
Vừa đi vừa dặn: “Phải học thật giỏi, học đến đâu hay đến đó. Đừng lo chuyện tiền nong.”
Bố nói: “Có bán cả xoong nồi, bố cũng cho con ăn học đàng hoàng.”

Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh
Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh
Nhà tôi ở tầng năm, thường xuyên bị tầng sáu bắt nạt.
Có lần tôi đang phơi chăn ngoài ban công thì bị tầng trên dội nguyên một chậu nước xuống, ướt sũng cả cái chăn.
Tôi tức không chịu nổi, cũng hứng một chậu nước đầy, đổ ngược từ cửa sổ lên trên.
Tầng dưới lập tức náo loạn cả lên.

Khi Gia Đình Không Phải Nơi Để Về
Khi Gia Đình Không Phải Nơi Để Về
Khi dự án đang vào giai đoạn bận rộn nhất, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Bà khóc nức nở, bảo ba bị t/é n/ặng, cần gấp 100 triệu để nhập viện.
“Mẹ tính rồi, con đưa 70 triệu, em con đưa 30 triệu, nó còn phải nghỉ làm chăm ba.”
Tôi thấy hợp lý, lập tức chuyển khoản.
Vì lo lắng, tôi còn đặt vé máy bay về quê ngay sáng hôm sau.
Kết quả là…
Trước cổng nhà đang bày tiệc linh đình, ba tôi nâng ly rượu trắng, cười tươi rói:
“Con trai tôi mua xe mới rồi, mọi người đến ăn mừng lấy hên!”

Bị Anh Bắt Rồi
Bạn thân gửi tôi một đường link, bảo có đồ hay.
Tôi vừa đỏ mặt tim đập thình thịch xem xong, thì cửa bị gõ.
Một anh cảnh sát vai rộng eo thon, mặt mũi nghiêm nghị, trông còn “đỉnh” hơn cả nam chính trong link.
Tôi không nhịn được nuốt nước bọt.
“Chào cô, công an Giang Thành. Chúng tôi phát hiện cô vừa truy cập một trang web xxx, gọi điện thì không ai bắt máy nên chúng tôi mới…”
Cảnh sát đẹp trai vừa mở miệng nói, tôi chẳng nghe lọt được chữ nào.
Trong đầu toàn là mấy hình ảnh không thể nói ra lời.
“Chào cô?”
Một bàn tay trắng trẻo, thon dài, các đốt rõ ràng giơ lên trước mặt tôi vẫy vẫy.
Là dân nghiện tay, mắt tôi sáng rực, vươn tay chụp lấy.
“Hả? Anh nói gì cơ? Hay là vào trong rồi nói kỹ hơn nhé?”
Anh cảnh sát sững người.
Một bàn tay khác to hơn chụp lấy tay tôi, mạnh mẽ bẻ mười ngón của tôi ra.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu.
“Hơ, ba tháng không gặp, Hoa Dư, cô thấy đàn ông vẫn không kiềm được như thế nhỉ.”
Tôi ngẩng đầu lên.
Ủa chà… chẳng phải là anh người yêu cũ mất tích ba tháng của tôi — anh cảnh sát Lục đây sao?

Vẻ Bề Ngoài Quan Trọng Đến Thế Sao?
Cố Diễn là người bắt nạt tôi tàn nhẫn nhất.
Hắn xé bài kiểm tra của tôi, nhốt tôi trong nhà vệ sinh, lôi cả lớp ra để sỉ nhục tôi.
Suốt ba năm trời, tôi sống trong sự bắt nạt không ngừng nghỉ.
Nhưng sau này, cái tên vốn đứng trên cao kia, lại quỳ rạp xuống đất, mắt đỏ hoe cầu xin tôi tha thứ.
Chỉ vì gương mặt tình cờ bị lộ ra của tôi.
Lúc ấy tôi mới nhận ra, vẻ ngoài cũng có thể trở thành công cụ trả thù.

Giúp Việc Nhà Tôi Nấu Quá Nhiều
Giúp Việc Nhà Tôi Nấu Quá Nhiều
Người giúp việc trong nhà tôi nấu ăn lúc nào cũng không biết tiết chế.
Rõ ràng chỉ có hai người ăn, vậy mà bà ấy hấp tận hơn bốn mươi cái bánh bao.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc một câu:
“Dì ơi, lần sau làm ít lại một chút, ăn không hết thì phí lắm.”
Thế mà dì ấy lập tức qu//ỳ sụp xuống trước mặt tôi, vừa khóc vừa rối rít xin lỗi.
“Xin lỗi cô chủ, tôi lại quên mất rồi. Nhưng cô yên tâm, mấy cái bánh bao này sẽ không bị lãng phí đâu, tôi sẽ mang về ăn hết.”
Tối đó tôi lướt mạng, thấy một food blogger đang làm thử thách ăn hết bốn mươi cái bánh bao một lúc.
Nhìn gương mặt giống y hệt dì giúp việc của tôi, tôi vừa tức vừa buồn cười.
Tập tiếp theo là ăn sầu riêng đến phát điê//n đúng không?
Tôi lập tức đặt năm cân nhân trung hoàng trên mạng cho dì luôn!

Giây Tiếp Theo, Tim Rung Động
Chu Diễn Đông là kim chủ của tôi, nhưng tôi rất ghét anh ta.
Anh ta mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, tính tình lạnh lùng, không hợp ý là phạt thể xác ngay.
Tôi sắp chết đuối trong vũng lầy rồi, vắt óc bỏ trốn đến mười tám lần mà vẫn không thành.
Cho đến sinh nhật 25 tuổi của anh ta.
Một cô bé làm thêm không cẩn thận làm đổ bánh kem, khiến tay anh ta bị bẩn.
Nhưng Chu Diễn Đông không nổi giận, thậm chí còn dịu giọng an ủi cô bé vài câu.
Tôi chua xót nghĩ, giờ mà chạy chắc anh ta cũng không bắt tôi lại nữa đâu.
Thế là, tôi vứt que thử thai, để lại một mảnh giấy nhỏ rồi dứt khoát bỏ trốn.
“Người ta bảo đàn ông qua 25 là như 60, vậy thì tạm biệt nhé, ông già!”