Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Gả Cho Anh Nông Dân, Trúng Giải Độc Đắc
Vì sính lễ 100 nghìn tệ, tôi bị bạn trai cũ mắng là “đào mỏ”.
Hôm đi xem mắt, đối diện là một người đàn ông cao gần 1m9, mặt đỏ bừng hỏi tôi:
“Sính lễ 660 nghìn được không? Nếu ít quá thì anh thêm.”
Tôi nhất thời bốc đồng, chớp mắt một cái, kết hôn luôn.
Thế nhưng ông chồng “mua rẻ” này, ngày nào cũng trời chưa sáng đã ra đồng, trời tối mịt mới mò về.
Tiền thì kiếm đầy, thẻ ngân hàng đúng hạn là đưa.
Chỉ có người là không thấy đâu cả.
Tôi sống như góa phụ suốt ba mươi ngày trời.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi lôi món đồ chơi nhỏ giấu dưới gối ra.
Kết quả… bị anh bắt gặp tại trận.
Anh nắm tay tôi, giọng khàn khàn:
“Vợ ơi, hay là… dùng anh luôn nhé?”
2
Ngày thứ ba mươi sau khi cưới, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường lớn rộng tới 500 mét vuông.
À không, là căn biệt thự hẳn hoi.
Bên cạnh lạnh toát.
Rất tốt. Ông chồng mua rẻ của tôi, lại lại lại dậy sớm ra đồng.
“Trồng trọt gì mà như đào mỏ với giấu nhân tình dưới đất thế không biết!”
Tôi bực bội lật người.
Điện thoại rung liên hồi, tin nhắn của cô bạn thân bắn tới như đạn pháo:
【Hè Miên Miên! Bản thảo đâu rồi?! Bản thiết kế nam chính cơ bắp cho truyện mới đâu?! Độc giả dí tận cổ rồi nè!】
Tôi thở dài nhận mệnh, gửi bản phác thảo đi.
Trên màn hình là một loạt trai cơ bắp, hormone bốc mùi lực điền thứ thiệt.
Vài giây sau, bạn tôi bùng nổ:
【Má ơi má ơi má ơi! Miên Miên, nói thật đi! Có phải cậu lấy chồng cậu làm mẫu không?!】
【Nhìn cơ ngực này! Nhìn cánh tay kia! Như thể bế cậu lên chơi ba trăm hiệp mà không thở nổi ấy!】
【Cuộc sống hậu kết hôn với trai cơ bắp có phải là thiên đường không? Mau! Livestream ngay! Tớ muốn ăn “cẩu lương” tận răng!】
Tôi nhìn màn hình đầy chữ và sticker nhảy loạn, lại nghĩ đến mối quan hệ vợ chồng “trên giấy” suốt một tháng qua, nghẹn không chịu nổi:
【Livestream cái đầu cậu! Đang… sống như góa phụ đây này!】
【???】
【Không phải chứ Miên Miên? Góa phụ?】
【Lục Cảnh Xuyên – chồng cậu ấy! Thân hình kia, vóc dáng kia, nhìn là biết kiểu một đấm đấm chết bò đấy! Đừng nói là… anh ấy có “vấn đề”?】
【Đàn ông ấy mà, qua 25 là như 60. Trên thì già, dưới thì… yếu.】
Tôi giật mình.
Đột nhiên nhớ ra Lục Cảnh Xuyên gần 30 rồi mà chưa từng yêu ai.
Không lẽ… đẹp mã mà “xài không được”?
Tưởng là mình nhặt được báu vật, ai ngờ…
Hu hu, đúng là “của rẻ là của ôi”.
Tôi và Lục Cảnh Xuyên quen nhau qua buổi xem mắt.
Gặp một lần rồi cưới luôn.
Lúc đó, chỉ vì 100 nghìn tệ sính lễ, tôi bị bạn trai cũ và cả nhà hắn mắng là hám tiền.
Dì hai tức quá, giới thiệu cho tôi một người:
“Dì quen một cậu trai, đừng coi thường vì không học đại học, nhưng thuê cả mấy nghìn mẫu đất, kiếm được lắm!”
Tôi chẳng mấy hứng thú, trong đầu tưởng tượng ra kiểu đại gia quê đeo dây chuyền vàng to bản.
Kết quả, hôm gặp ở quán cà phê, tôi sững sờ.
Trước mặt là một người đàn ông cao gần 1m9 đứng ở cửa.
Áo thun đen bó sát, lộ rõ cơ ngực; đầu cắt cua, ngũ quan sắc nét – như bước ra từ phim lính đặc chủng.
“Xin… xin lỗi, tôi tới trễ.”
Anh lúng túng mở lời, giọng trầm ấm:
“Bên ruộng có chút việc đột xuất…”
Sự tương phản quá lớn khiến tôi đơ mất vài giây.
Dì hai nói anh học hết cấp ba rồi nghỉ, về quê làm nông, tích góp được ít vốn, người thật thà, chưa từng yêu ai.
Đẹp trai thật, khí chất cũng trầm ổn, đáng tin.
Nhưng tôi lúc ấy vừa thất tình, lòng như tro tàn.
Cả bữa ăn yên ắng đến ngột ngạt.
Anh hầu như không chủ động nói chuyện. Tôi hỏi một câu, anh trả lời đúng một câu, ngắn như điện báo.
Ánh mắt lúc thì nhìn mặt bàn, lúc thì lảng ra cửa sổ, tuyệt đối không dám nhìn tôi.
Thật thà là thật thà thật, còn ngốc… cũng rất ngốc.
Tôi còn đang nghĩ cách rút lui thì bạn trai cũ gọi tới:
“Miên Miên, mẹ anh nói rồi, sính lễ cao nhất chỉ bốn mươi nghìn thôi. Muốn cưới thì… em phải có thai trước, như vậy mới chắc ăn…”
“Chắc cái đầu anh á!”
Tôi giận điên lên, gào lên rồi cúp máy.
Tôi vừa lau nước mắt, vừa thấy nhục nhã.
Đối diện, Lục Cảnh Xuyên hoảng hốt, hai bàn tay to vò đầu gối loạn lên:
“Em… xin lỗi… anh nói gì sai à?”
“Em… đừng giận mà…”
Anh cuống đến mức đổ mồ hôi, quên luôn việc đưa khăn giấy.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh đầy bực bội:
“Anh là Lục Cảnh Xuyên đúng không? Vậy lấy anh thì được sính lễ bao nhiêu?”
Vừa hỏi xong là hối hận, cảm giác bản thân như phát rồ.
Mặt anh đỏ bừng:
“Sáu… sáu trăm sáu mươi nghìn, được không?”
Thấy tôi không nói gì, anh vội nói tiếp:
“Nếu ít thì… thì em cứ nói, anh còn tiền tiết kiệm…
Kết hôn rồi, tiền đưa hết cho em giữ…
Chỉ cần… em không chê anh ít học…”
Chiều hôm đó, anh dắt tôi đi mua nhẫn và lễ vật cưới, toàn chọn loại đắt nhất.
Nhân viên bán hàng khen anh hào phóng.
Anh đỏ mặt nói:
“Đáng mà.”
Vậy là tôi giận dỗi cưới luôn người đàn ông chỉ mới gặp một lần này.
Lục Cảnh Xuyên mồ côi cha mẹ, một mình xây biệt thự hai tầng ở quê.
Tôi làm nghề vẽ minh họa tự do, sống ở quê cũng không tệ — không khí trong lành, đổi gió sáng tác.
Chỉ là…
Đêm tân hôn, khách khứa vừa về hết,
anh nhìn tôi, lúng túng nói:
“Em… nghỉ sớm nhé.”
Rồi ôm gối… chui sang phòng bên.
Từ đó đến nay, ngày nào cũng vậy:
Trời chưa sáng đã ra đồng, tối đen mới mò về.
Không sai ngày nào.
Chẳng lẽ dưới ruộng có báu vật?
Có vợ xinh thế mà không thèm ngó ngàng gì hết!

Ly Hôn Đêm Trời Giáng Sét
Chồng tôi ném đơn l/y h/ôn xuống bàn rồi vội vàng ra ngoài dỗ dành tiểu tam.
Nào ngờ, đêm mưa s/ấm s/ét ra đường dễ bị trờ/i đ/ánh, anh ta lập tức hóa thành một cục than cháy đen.
Tôi vừa cười vừa tung tiền, bốn giờ sáng đ/iên cuồng ném tiền để nhà h/ỏa tá/ng đốt thêm một lò nữa.
Sáng hôm sau, tiểu tam dẫn con riêng đến tận cửa.
“Lục Thâm đâu? Tối qua anh ấy nói sẽ đến với tôi, có phải cô lại cản anh ấy không?”
“Anh ấy sắp l/y h/ôn với cô rồi, cả nhà chúng tôi mới khó khăn lắm mới có thể đoàn tụ, xin cô hãy tha cho chúng tôi đi!”
Đứa con riêng hống hách đá đổ bàn.
“Đồ đàn bà xấu xa, ba là của tôi và mẹ tôi, không cho cô tranh giành với chúng tôi!”
Nhìn hũ tro cốt bị hất đổ xuống đất, tôi lấy chiếc khăn lụa hàng hiệu ba vạn một chiếc ra, giả bộ lau giọt nước mắt vì cười quá mà chảy ra.
“Không giành, không giành, mau, đem đi nhanh lên!”
L/y h/ôn còn chưa ký xong, trăm tỷ tài sản của cái tên ch.t toi đó đều đã là của một mình tôi rồi.

Thanh Sơn Vẫn Còn Đó
Thanh Sơn Vẫn Còn Đó
Khi trở về sau chuyến công tác dài, cả người tôi rã rời. Điều duy nhất tôi muốn làm là thơm lên má c/o.n g//á i để “nạp lại năng lượng”.
Thế nhưng, khi tôi vừa đưa tay ra, con bé lập tức hoảng hốt quay người ôm lấy mẹ chồng tôi:
“Con ghét mẹ!”
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, sững người tại chỗ.
Trong ánh mắt cổ vũ đầy ẩn ý của mẹ chồng, con gái bật khóc rồi hét lên:
“Cả năm mẹ chẳng ở nhà! Mẹ của các bạn nhỏ khác đều ở bên bạn ấy suốt! Mẹ không phải người mẹ tốt! Các bạn còn nói con không mang họ ba, chắc ba không phải ba ruột của con!”
Tôi chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh như băng quét qua vẻ mặt không giấu được đắc ý của mẹ chồng và gương mặt dửng dưng của chồng.
Đang yên đang lành hưởng phúc, lại muốn gây chuyện với tôi?

Mặt Dày Gặp Lạnh Đầu
Mặt Dày Gặp Lạnh Đầu
Chị thuê nhà tầng dưới sau khi biết tôi có một căn nhà bỏ trống trong khu chung cư, đã dẫn cả gia đình chủ động tìm đến gặp tôi.
Tôi tưởng họ muốn thuê nhà, nên đã nói một mức giá thấp nhất.
Không ngờ chị ta lắc đầu:
“Chúng tôi không thuê nhà chị, mà là muốn làm người trông coi căn nhà của chị!”
“Chỉ cần chị trả lương hàng tháng, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngôi nhà của chị!”
Tôi phải mất một lúc mới hiểu rõ từ lời nói của họ,
cả gia đình này thực chất muốn tôi bỏ tiền ra thuê họ vào ở miễn phí trong nhà mình!
Tôi cạn lời, mấy người kia lại giả vờ như không hiểu, còn tỏ vẻ rất đương nhiên:
“Chúng tôi thật lòng muốn làm người trông nhà cho chị mà.”
“Cả nhà đã họp rồi, lương không cần nhiều, mỗi tháng chỉ cần mười nghìn tệ là được!”
Tôi chẳng buồn đôi co, đuổi cả đám ra ngoài.
Sau đó trực tiếp ủy thác cho bên môi giới cho thuê lại căn nhà.
Nhưng không ngờ, gia đình này quyết tâm có được căn hộ đó, bịa đặt rằng nhà tôi từng xảy ra á/n m/ạng, khiến khách thuê sợ quá mà hủy hợp đồng.
Nhìn bộ dạng quyết lấy cho bằng được nhà tôi của họ,
tôi lạnh lùng cười khẩy:
Đã thích ở nhà miễn phí như thế, vậy thì để tôi tìm cho mấy người một chỗ không tốn tiền mà tha hồ ở luôn!

Ấm Áp Tan Biến
Ấm Áp Tan Biến
Khi đang dọn dẹp phòng ngủ giúp người con trai mình thích, tôi vô tình làm đổ thùng rác.
Một đống gì đó nhớp nháp lăn ra ngoài.
Bị giấy ăn bọc lấy một nửa, nhìn qua cũng biết chưa để lâu, có thể là tối qua, cũng có thể là sáng nay.
Tôi thật sự không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc ấy thế nào.

Giấu Kín Tình Thật Sau Lớp Vỏ Giả Vờ
Bị phản diện u ám phát hiện tôi là người đi công lược, tôi lại mang con của anh ta.
Vì đứa bé, tôi giữ được mạng.
Anh ta âm trầm cảnh cáo tôi: “Đợi đứa bé sinh ra, chúng ta sẽ tính sổ!”
Tôi dùng điểm đổi đạo cụ giả chết.
Khoảnh khắc con chào đời, tôi bỏ trốn khỏi anh ta.
Bốn năm sau.
Hệ thống tìm được tôi.
“Ký chủ, mấy năm nay tôi phái người đi công lược phản diện đều thất bại hoàn toàn, tôi có thể cho cô đạo cụ đổi mặt, để cô thử công lược phản diện lần nữa.”
Vì muốn về nhà, tôi đồng ý với hệ thống.
Mang một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt phản diện.
Ánh mắt anh ta lướt qua gương mặt tôi, khóe môi khẽ nhếch:
“Em thật giống với một… người quen cũ của tôi.”

Hối Hận Muộn Màng
Tôi qua đời vào một đêm mưa tầm tã khi mới 26 tuổi.
Một chiếc xe tải hạng nặng chạy qua, đ/âm thẳng vào tôi ở ngã tư đường khiến tôi chet ngay tại chỗ.
Khu vực này hoang vắng, mãi đến khi đội vệ sinh của thành phố đến dọn đường, th/i th/ể đã có phần ph/ân h/ủy của tôi mới được tìm thấy.
Cảnh sát đến báo tin tôi qua đời cho bố mẹ nuôi của tôi, nhưng họ lại cười lạnh: “Chet rồi ư? Kẻ như nó có chet thì cũng đáng đời, hả hê quá!”
“Lần này nó lại muốn gì? Tiền hay nhà? Thậm chí còn bịa chuyện mình chet nữa!”
Họ phủ nhận mối quan hệ với tôi và từ chối nhận th/i th/ể. Cuối cùng, th/i th/ể của tôi nằm ở nhà x/ác một tuần rồi được đưa vào l/ò h/ỏa t/áng, hóa thành nắm tr/o t/àn.
Sự ra đi của tôi như một giọt mưa rơi xuống biển, không một ai quan tâm.
Mãi cho đến khi một streamer chuyên về khám phá những điều kỳ bí xuất hiện, công khai bí mật của tôi, tôi mới được minh oan.

Hướng Dẫn Yêu Đương Mối Tình Đầu
Tôi theo đuổi Lộ Dã suốt 2 năm, còn Trì Nghiễn Xuyên theo đuổi Kiều Nhất Vãn cũng 2 năm.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, bốn chúng tôi hẹn nhau cùng đăng ký vào Đại học Bắc Thành.
Khai giảng, tôi và Trì Nghiễn Xuyên đứng ở cổng trường mãi vẫn không thấy bóng dáng bọn họ.
Nhưng lại cùng lúc nhìn thấy định vị ở Hải Thành của họ trên vòng bạn bè.
Sau đó Lộ Dã từ Hải Thành tới tìm tôi, gọi điện cho tôi: “Tinh Tinh, anh đang đợi em dưới ký túc xá, anh có chuyện muốn nói với em.”
Bên cạnh tôi, chàng trai kia lười biếng nhận lấy điện thoại, khẽ cười:
“Anh bạn, buổi tối thế này mà đứng dưới ký túc xá đợi bạn gái người khác, hành vi này thật không lịch sự đâu.”

Nhật Ký Nhà Trọ
Nhật Ký Nhà Trọ
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cùng bạn trai con nhà giàu dọn vào căn nhà trọ nhỏ để khởi nghiệp.
Tôi khởi nghiệp.
Còn anh ấy theo tôi chịu khổ.
Tôi bôn ba cả ngày, mệt mỏi quay về căn phòng chật hẹp.
Anh luôn đón tôi bằng những bữa cơm thơm nức mùi canh nóng.
Cuộc sống tuy khốn khó, nhưng cả hai đều cảm thấy hạnh phúc.
Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy dòng “bình luận bay” hiện lên trước mắt:
【Trời ơi, lúc này nam chính vẫn còn đang khởi nghiệp cùng bạn gái cũ, chả biết nữ chính khi nào mới xuất hiện nữa đây.】
【Nam chính vẫn còn trẻ quá, chẳng chịu đi con đường trải đầy hoa mà ba mẹ đã chuẩn bị, lại ở phòng trọ ăn mì gói với bạn gái cũ.】
【Không sao đâu, đợi bạn gái cũ thất bại trong khởi nghiệp, bắt đầu uống rư/ợu, đ/ánh đ/ập, rồi c/ắm s/ừng trước mặt anh ta đi, đến lúc đó anh ta sẽ ngoan ngoãn quay về kế thừa gia nghiệp thôi.】
【Nhưng mà công nhận, mùa hè, phòng trọ, làn da trần lấm tấm mồ hôi, cặp đôi vùi đầu “làm việc”, thật sự có cảm giác kích thích.】

Ánh Trăng Dành Riêng Cho Tôi
Năm tôi tham tiền nhất, đã ở bên Lục Nghiễn Bạch – người bị ngã hỏng đầu.
Anh ta không chỉ ngốc, mà còn mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, ghét bị người khác chạm vào.
Ba năm ở bên nhau, tôi dốc hết tâm sức sinh cho anh một đứa con.
Khi Bạch Nguyệt Quang quay về, tôi thuận nước đẩy thuyền, cầm tiền bỏ trốn.
Năm năm sau, tôi bị một người đàn ông lạ bắt chuyện.
Giữa đường chạy ra một đứa bé, mở miệng liền công kích người đàn ông ấy.
“Chú ơi, chú chẳng có sống mũi gì cả, xấu quá.”
Ngũ quan của đứa bé trông rất giống tên ngốc đó.
Tôi sợ bị nhận ra, lập tức quay đầu rời đi, nhưng lại bị nó kéo vạt áo.
“Dì ơi, ba cháu đẹp trai lắm, cháu giới thiệu cho dì nhé?”