Huyền Huyễn
Xây dựng thế giới giả tưởng với yêu ma, thần tiên, pháp thuật, tu luyện. Đây là thể loại giàu trí tưởng tượng, mang đến cảm giác phiêu lưu và mở rộng trí óc.
Truyện mới cập nhật

Nhớ Mãi Không Quên
Ta bị chính tay hắn g/i/ế/t c/h/ế/t, hồn phách tan biến.
Chỉ còn một hồn lạc vào luân hồi, ký ức tiền trần đều đã quên sạch.
Một ngàn năm sau, giữa rừng Tang Mộc, ta lại gặp hắn.
Hắn vẫn là Chiến Thần, còn ta chỉ hóa thành một con hồ ly nhỏ bé bình thường.
Một lần tham rượu say khướt, ta ngã vào lòng hắn, từ đó ăn chực uống không tại Lưu Vân Cung của hắn.
Một ngày kia, ta nằm trên giường hắn, lười biếng suy nghĩ:
[Tối nay ăn gì nhỉ?]
Hắn vén rèm bước vào, buông lỏng đai lưng ta, chậm rãi cúi người xuống.
“Ăn ta thế nào? Hoặc… để ta ăn ngươi.”

Cơm nhà, mắt khách
Lan có chồng, có con, có một căn nhà yên ấm giữa phố nhỏ. Mỗi sáng, chồng cô dậy sớm nấu cơm, thơm lừng căn bếp. Mỗi tối, anh ôm vợ con ngủ, ấm áp như bất cứ gia đình hạnh phúc nào.
Nhưng đã hai mươi ngày liên tiếp, Lan chỉ ngủ được ba tiếng mỗi đêm. Cô bị đánh thức bởi tiếng khóc trong mơ, bởi cảm giác có người đứng ở đầu giường. Người ta bảo cô là suy nghĩ nhiều nên mất ngủ, nhưng cơ thể cô rã rời như bị lún vào 1 đầm lầy, từng chút nhấn chìm cô. Mặc cho Lan giãy dụa, cố gắng thoát khỏi nó.
Cho đến sáng hôm ấy, khi Lan gặp một cô gái lạ bên quầy rau, mặc áo vải, tay ôm túi đừn vài chiếc lá khô, sách và một ít giấy vàng kì lạ, vừa nhìn đã mỉm cười:
“Xem duyên, bói toán, không phải 999 nghìn chỉ 99 nghìn thôi chị ơi. Biết đâu hợp duyên.”
Và từ đó, một cuộc “ăn cơm vợ – nhìn khách – hôn quỷ” chậm rãi mở ra.
Một người chồng tốt. Một người cha tử tế. Và một kẻ đang dâng sinh đang bí mật làm gì đó với vợ con.
~~~~~~~~~~Được hoàn thiện vào 25/8, cùng đón đọc nhé~~~~~~~

Vực Linh Miêu - Núi Quỷ Phủ 12
Bố tôi cặp với ba cô bồ, ngày nào cũng chẳng làm gì mà chỉ tụ tập ở nhà "họp hành".
Mẹ tôi không những không tức giận mà còn hầm canh tẩm bổ cho ông, chỉ sợ bố tôi lực bất tòng tâm.

Sự Cám Dỗ Của Làng Dương Thủy – Núi Quỷ Phủ 11
Ngủ đủ một nghìn người đàn ông thì có thể rời khỏi làng Dương Thủy mãi mãi.
Hôm nay là ngày thứ 58 tôi rời làng, nếu ngày kia không quay về, tôi sẽ biến thành một bà lão.
Trong nhà vệ sinh trên máy bay, tôi ôm hôn người đàn ông vừa mới quen biết, trong lòng thầm tính, đây là người thứ tám trăm ba mươi.
Chị gái tôi vì không tìm được đàn ông sau khi rời làng, đã bị hiến tế cho thần Dương Thủy, mãi mãi bị giam cầm dưới đáy nước.
Chị ấy là nỗi nhục của làng Dương Thủy.
Nhưng từ nhỏ tôi đã có thiên phú khác thường, bất kỳ người đàn ông nào tôi để mắt tới, đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Nhưng tôi không biết, ngủ càng nhiều đàn ông, kết cục càng thảm.

BẠN GÁI MA CỦA CHÀNG TRAI TRUNG KHUYỂN
Tôi mở một tiệm tạp hóa ở Địa phủ.
Địa phủ không có nguồn hàng, tôi chỉ có thể nhờ bạn trai dương gian của mình, xin anh ấy đốt một ít xuống cho tôi.
Một tháng sau, bạn trai tôi tức điên lên: “Chết rồi ở dưới đó chơi vui lắm hả, mấy cái thứ này, sao lúc còn sống em không nghĩ đến chuyện thử với anh?”

KÝ SỰ SƠN HẢI 3: THẦN NÔNG
Bạn tôi đi đến Thần Nông Giá lấy hàng, rồi sau đó biến mất giữa núi rừng.
Không lâu sau, cửa tiệm nhận được một chiếc thẻ nhớ cùng một bức tượng gỗ hình người không có khuôn mặt.
Khi thẻ nhớ được mở, hình ảnh bạn tôi xuất hiện trước ống kính, với gương mặt đầy bất an:
“Đừng bao giờ động vào Bách Thảo Yến. Người sống… không thể nhìn thấy Thần Nông…”
Chưa kịp nói hết câu, cậu ấy đã thét lên một tiếng thảm thiết, như bị một sức mạnh vô hình kéo đi, rồi biến mất khỏi màn hình.
Vì sự an nguy của bạn mình, tôi lập tức lên đường đến Thần Nông Giá.
Nào ngờ, đã có một âm mưu khó lòng gọi tên đã bao trùm lấy tôi…
…

Long Nữ Kiếp
Nương của ta vốn là con cá chép hóa rồng.
Thế nhưng sau khi hóa rồng, nương chưa từng quay lại nữa.
Khi ta liều chết tìm được nương, thì nương đã là phi tử của Long Vương, đang nhìn dưỡng nữ với đầy thương yêu:
“Con muốn gì, mẫu phi cũng sẽ đáp ứng.”
Tiểu long nữ tươi cười, chỉ vào ta:
“Vậy thì lột da nàng ta xuống, cho nữ nhi làm giẻ lau chân.”

THỢ DỆT VẢI
Văn án:
Hoàng đế luyện được bí dược, có thể xuyên qua thời không.
Hắn muốn quay về tìm bạch nguyệt quang đã chết.
Cả hoàng cung chấn động, đều cầu ta khuyên ngăn.
Bọn họ không biết, ta làm hoàng hậu năm năm, chẳng qua chỉ là thế thân của vị cung nữ kia mà thôi.
Thế nhưng ta vẫn đi.
“Ngay cả hoàng hậu cũng muốn ngăn trẫm sao?”
Thiên tử vừa giận, vạn người phủ phục quỳ rạp.
Ta nhìn đế vương, khẽ lắc đầu, từng bước tiến lên.
“Không, xin bệ hạ bảo trọng long thể, thần thiếp nguyện thay người thử thuốc.”
Đoạt lấy viên dược kia, ta ngửa đầu nuốt xuống.
Ai lại không có một bạch nguyệt quang của riêng mình chứ?
Tạ Trường Ẩn, ta đến tìm chàng rồi.

Xuyên Thư Trở Thành Tâm Ma Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm
Tiêu Mặc xui xẻo xuyên thư, chưa kịp làm người đã biến thành tâm ma của nam chính.
Hệ thống nhảy ra thao thao bất tuyệt:
“Chúc mừng ngài trở thành nhân vật phản diện quan trọng! Chỉ cần bồi dưỡng Sở Kinh Lan thành tài, đến thời điểm mấu chốt bị hắn giết chết chứng đạo, là có thể hoàn thành nhiệm vụ, đổi lại cơ hội trọng sinh, sống tiếp ở Tu chân giới với thân phận mới, có phải nghe là thấy lời lắm không?”
Tiêu Mặc: “Không làm. Hắn muốn chết thì cứ đi chết, liên quan gì ta.”
Nói xong nằm dài nhắm mắt, vô cảm từ chối phục vụ.
Hệ thống: ???
Ủa? Cái phản ứng này hình như không giống kế hoạch ban đầu??
Xuyên thư đã đành, lại còn phải làm bạn đồng hành với một tên nam chính mà mình cực kỳ ghét bỏ, Tiêu Mặc chỉ muốn chửi thề ba hồi.
Đúng, y không ưa nổi Sở Kinh Lan.
Nguyên tác rõ ràng viết hắn là thiên tài trời sinh, đáng lẽ nên đạp gió cưỡi mây, tung hoành thiên hạ, ai dè vì một tra công mà tự bẻ gãy cánh mình, đến chết cũng chẳng còn nguyên xác.
Một kịch bản “sảng văn sự nghiệp” bị viết lệch thành “ngược văn tra thụ”, Tiêu Mặc đọc xong chỉ muốn đạp ngược lại hệ thống.
Thế nên y quyết định tiêu cực lãn công, phó mặc vận mệnh.
Nam chính sống chết gì cũng mặc kệ, y không dây vào!
Y lạnh lùng nhìn Sở Kinh Lan từ thiên chi kiêu tử rơi xuống đáy cốc, bị phế tu vi, bị từ hôn, bị làm nhục, bị đuổi khỏi sư môn, mắt lạnh nhìn hết.
Nhưng rồi…
Nhìn không nổi nữa.
“Sở Kinh Lan, ngươi nhịn đến nước này mà không phản kháng à!? Không trả thù thì nhường thân thể cho ta, ta làm thay!”
Người từng ghét nhau như nước với lửa giờ lại cùng nhau lau máu, chữa thương, sóng vai vượt ải. Sở Kinh Lan hoài nghi nhìn hắn:
“…… Tâm ma không phải nên phá hủy ta sao? Sao lại giúp ta?”
Tiêu Mặc: Ta cũng đang tự hỏi đây!
Thế là, cái tâm ma vốn chỉ muốn lười biếng sống qua ngày lại bị chính mình đẩy vào ván cờ của Sở Kinh Lan:
Giúp hắn khôi phục tu vi.
Giúp hắn gầy dựng lại tự tôn.
Giúp hắn bước qua gió tanh mưa máu, vực sâu địa ngục, từng bước trở về đỉnh cao.
Cuối cùng, lại chết trong chính vòng tay người kia.
Lúc sắp tắt thở, Tiêu Mặc chỉ có một suy nghĩ:
“Kiếp sau ta nhất định tránh xa hắn tám trăm dặm!”
Nhưng ông trời lại đùa ác.
Vừa trọng sinh chưa được bao lâu, chưa kịp trốn xa, Tiên Tôn Sở Kinh Lan đã như bóng với hình xuất hiện trước mặt.
Ánh mắt hắn bình lặng như mặt hồ, lại ẩn chứa điên cuồng bên trong:
“Tiêu Mặc, ngươi lại muốn bỏ rơi ta đi đâu?”
Tiêu Mặc: !
Khoan đã! Ta đã đổi thân phận rồi, sao ngươi vẫn nhận ra ta!?
💥 1v1 | HE | Oan gia hoan hỉ – Tri tâm hoạn nạn – Duyên trời tác hợp
Từ khóa:
• Vai chính: Tiêu Mặc, Sở Kinh Lan
• Tagline: Cường cường – Hoan hỉ oan gia – Tiên hiệp tu chân – Trọng sinh – Xuyên thư
• Một câu tóm tắt: Tâm ma không chịu nghe lời, bỗng dưng thành tri kỷ.
• Chủ đề: Gió mặc gió, mưa mặc mưa, đời này cùng ngươi dầm qua giông bão.

Tiệm Giấy Mã – Phần 1: Hình Nhân Giấy Vân Vân
Tôi thừa kế cửa tiệm vàng mã của ông nội.
Cả nhà bác cả đến làm loạn, nói con gái thì không đủ tư cách thừa kế.
Tôi cười lạnh: “Nhà các người sắp gặp đại họa đến nơi rồi, còn có tâm trạng tranh cái tiệm này với tôi sao?”
Về sau anh họ bị tai nạn xe, chị họ mất tích, bác cả khóc lóc cầu xin tôi cứu cả nhà họ.
Tôi cũng hết cách rồi.
Cái tiệm này, chỉ người sắp chết mới có thể nhìn thấy.