Linh Dị
Truyện có yếu tố huyền bí, ma quái, siêu nhiên. Nội dung thường tạo cảm giác rùng rợn, hồi hộp, xen lẫn tò mò. Người đọc sẽ theo chân nhân vật để khám phá những bí mật ẩn giấu đằng sau thế giới vô hình.
Truyện mới cập nhật

Truy đuổi cậu bé mất tích
Có một cặp vợ chồng có con trai mất tích đến nhờ tôi giúp đỡ, mong tôi có thể tìm thấy con trai họ.
Nhưng đủ mọi dấu hiệu cho thấy, cậu bé có lẽ đã chết rồi, thế nhưng tim cậu vẫn còn đập.

Tôi là con nhà giàu
Ba tôi sau khi bị tên côn đồ đập hỏng đầu, thì cứ khăng khăng mình là thái tử gia ở kinh thành, cả làng đều coi nhà tôi như trò cười.
Không ngờ, mười chiếc Rolls-Royce hầm hố tiến thẳng vào làng.
Ảnh đế ôm lấy chân ba tôi khóc lóc: “Anh, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi.”
Mẹ tôi suýt lên cơn đau tim.
Tên phá gia chi tử này, mời ảnh đế diễn một màn như vậy, chẳng lẽ phải vét sạch gia sản?
Ai ngờ chớp mắt lại có mười chiếc Bentley nữa chạy vào làng, ảnh hậu ôm lấy mẹ tôi khóc đến mù mắt.
“Chị, em tìm chị khổ lắm đó!”
Mắt tôi tối sầm lại.
Lần này nhà tôi chắc tiêu thật rồi!

Anh trai tôi nói rằng anh ấy đã tái sinh và không muốn có tôi nữa
Anh trai 8 tuổi nói rằng hắn đã trọng sinh rồi.
Hắn nắm tay tôi – đứa em gái 5 tuổi bị mù đường – tìm đến một thằng ngốc đang lục rác ở vùng ngoại ô.
Thằng ngốc đó đang cố moi ra một con búp bê vải trong đống rác.
Anh trai chỉ vào cái kẹp tóc hình búp bê trên đầu tôi rồi nói:
“Con bé chính là búp bê vải. Từ nay, nó là của em đấy.”
Nói xong câu đó, anh trai quay lưng bỏ đi, không ngoảnh lại lấy một lần.
Tôi chờ mãi, chờ mãi, từ trưa chờ đến lúc trời sập tối.
Anh trai cũng không quay lại nữa.
Đúng lúc ấy, trên không trung đột nhiên vang lên một giọng nói kỳ lạ:
“Nữ phụ độc ác vẫn chưa biết, nam chính đã trọng sinh rồi.
Kiếp này, hắn chỉ muốn xem nữ chính – người từng chết thê thảm ở kiếp trước – như em ruột mà hết lòng bảo vệ.”
……
Tôi không hiểu những lời đó, chỉ biết rưng rưng nước mắt, run rẩy đứng ngây ra tại chỗ.
Thằng ngốc kia chậm rãi lục nốt mảnh rác cuối cùng, bàn tay dơ bẩn chùi vào áo mấy cái.
Rồi nó kéo nhẹ cái kẹp tóc hình búp bê trên đầu tôi, nói:
“Búp bê vải, cậu có muốn về nhà với tớ không?”

Gai mềm
Mẹ tôi là người giúp việc cho nhà giàu, được gia chủ yêu mến nên cho phép con của bà làm bạn học kèm cho thiếu gia.
Em gái tôi nói tôi là chị, không nên giành với nó, thế là như mong muốn, nó vào học trường quý tộc.
Còn tôi thì tiếp tục học ở một trường bình thường.
Năm năm sau, tôi sắp tốt nghiệp đại học. Em gái chết ở nước ngoài, trên xác đầy vết thương do bị ngược đãi.
Trên đường đi nhận xác của nó, tôi bị tai nạn xe, lúc mở mắt ra lần nữa, là ngày đưa ra lựa chọn năm đó.
Tôi không chút do dự chọn làm bạn học kèm cho thiếu gia, em gái lặng lẽ nhìn tôi, không phản đối.
Tôi biết, nó cũng trọng sinh rồi, chúng tôi một lần nữa hoán đổi cuộc đời.

Vòng Lặp Hồi Sinh Vô Hạn
Vòng Lặp Hồi Sinh Vô Hạn
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi nhận được ba tin nhắn WeChat.
Ba tôi nói: 【Ba lái xe đi đón em gái con, không mang chìa khóa, lát nữa giúp tụi ba mở cửa nhé.】
Mẹ tôi nói: 【Con à, mẹ đang ở bệnh viện, ba con gặp chuyện khi đi đón em con… Con đừng sợ, đợi mẹ về rồi nói.】
Em gái tôi nói: 【Anh ơi! Ba mẹ gặp tai nạn xe khi đi đón em rồi! Tụi mình không còn ba mẹ nữa rồi!】

Con gái thật có sức chiến đấu bùng nổ
Năm tôi mắc chứng hưng cảm nghiêm trọng nhất, cha mẹ ruột tìm đến tận cửa.
Họ nói tôi mới là thiên kim thật bị bế nhầm.
“Con đã chịu khổ suốt 19 năm, là ba mẹ có lỗi với con.”
Bình luận bay loạn trên màn hình.
【Chịu khổ 19 năm cái gì, cô ta đánh cả giám thị, ngoài trường thì đấm đầu vàng.】
【Giữa chừng còn túm tóc đầu gấu trường kéo không thương tiếc.】
【Chó trong trường đi chậm còn ăn hai cú đá.】
Ba mẹ lại nói.
“Lần này đến là để đón con về, nhưng… trong nhà còn có một chị gái.”
Bình luận lại dậy sóng.
【Chị gái gì chứ, chẳng phải là thiên kim giả sao?】
【Thiên kim thật và giả sắp đánh nhau rồi à?】
【Không đánh nổi đâu, thiên kim giả bị tự kỷ mà.】
【Còn là thể chất khóc không kiểm soát.】

Ngôi sao của Jasmine
Mẹ trước khi ngủ đã đặt hết tất cả tiền lên bàn.
Mẹ nói với tôi: “Nếu đói thì xuống cửa hàng nhỏ dưới lầu mua đồ ăn, khát thì uống nước từ vòi.
Tuyệt đối đừng tự đun nước, nguy hiểm lắm.”
Tôi nhíu mày hỏi mẹ: “Mẹ sẽ ngủ rất lâu sao?”
Mẹ gật đầu: “Sẽ hơi lâu một chút, con gái đừng sợ, khi ba con về, ba sẽ đưa con đi.”
Nhưng người tôi đợi không phải là ba, mà là các chú mặc áo blouse trắng.
Họ đặt mẹ vào một cái hộp dài thật dài, còn mang đến rất nhiều hoa.
Tôi nằm sấp lên cái hộp, thì thầm nói chuyện với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi, nhiều hoa đẹp lắm, mẹ có thích không?”
Trước khi ngủ, mẹ vừa khóc vừa gọi điện cho ba.
Mẹ nói: “Chu Diên Thâm, anh cho em ít tiền được không, em thật sự rất đau, em cần đến bệnh viện mua thuốc giảm đau.”

Tiếng gọi từ thời gian và không gian
Nửa đêm, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi hiển thị là chồng tôi.
Hắn rất nghiêm túc nói với tôi rằng, tôi sẽ chết vào lúc hai giờ sáng.
Nhưng giờ đây, hắn rõ ràng đang nằm ngay bên cạnh tôi, ngủ rất say.

NHỮNG QUY TẮC KÌ LẠ Ở QUY HƯƠNG CƯ
Để tìm tư liệu cho tiểu thuyết mới, tôi đã đăng ký tham gia một tour du lịch đến một thị trấn cổ trong núi.
Nào ngờ, trên đường đi thì gặp phải một trận mưa xối xả.
Đường núi thì lại quanh co gập ghềnh, khó mà tiếp tục, vì an toàn nên hướng dẫn viên đành sắp xếp cho cả đoàn trú tạm ở một nhà trọ gần đó.
Chỉ là không ngờ, vừa bước vào cửa nhà trọ, bà chủ đã đưa cho chúng tôi một tờ giấy dài còn hơn cả thực đơn.
Khóe môi bà ta nhếch lên:
“Xin các vị hãy ghi nhớ và tuân thủ những quy tắc trên này. Một khi có ai mất mạng vì vi phạm quy tắc… thì quán trọ chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
…

Mèo và bà già hàng xóm
Bà già dưới lầu ép tôi phải tặng con mèo tôi đã nuôi nhiều năm cho bà ta.
Bởi vì bà ta nghe được một bài thuốc dân gian nói rằng nước tiểu mèo có thể chữa điếc tai.
Bà ta nói, mèo chỉ là súc vật, làm gì quý bằng người.
Nhưng bà ta không biết.
Mẹ tôi cũng từng nghe được một bài thuốc, nói rằng lấy óc “dê hai chân” nấu với giun đất khô uống vào có thể chữa khỏi bệnh động kinh.
Chẳng bao lâu sau, cháu trai cháu gái của bà ta đều mất tích.