Linh Dị
Truyện có yếu tố huyền bí, ma quái, siêu nhiên. Nội dung thường tạo cảm giác rùng rợn, hồi hộp, xen lẫn tò mò. Người đọc sẽ theo chân nhân vật để khám phá những bí mật ẩn giấu đằng sau thế giới vô hình.
Truyện mới cập nhật
Tự Tạo Nghiệp, Không Thể Sống - Chuông Khoá Hồn 1
Môn châm cứu bà ngoại truyền lại cho tôi, khi châm là nhắm vào huyệt đạo con người, nhưng đuổi đi lại là yêu ma quỷ quái.
Biết tin tôi bị mù, thằng em kế đã gọi hai tên côn đồ nửa đêm xông vào nhà tôi.
Chúng biết tôi côi cút một mình, không nơi nương tựa nên chẳng kiêng dè, cứ thế mang bộ mặt bỉ ổi lao thẳng vào phòng ngủ.
Nhưng chúng đâu biết, tôi không phải cô gái mù bình thường.
Tôi là đệ tử của bà ngoại, truyền nhân chính thống của môn phái Thiên Y, môn phái bắt nguồn từ Chúc Do Khoa. Từ xưa, nam làm Chúc, nữ làm Vu.
Tấm ảnh bí ẩn
Chồng sắp đi công tác về rồi, anh bảo tôi tắm rửa sạch sẽ đợi anh.
Tôi đang chán nên tự chụp ảnh selfie chơi, thì đột nhiên trong album điện thoại lại thấy một tấm ảnh tôi đang ngủ say.
Dưới ánh đèn mờ, có thể thấy rõ những sọc xám của chăn — chính là ga giường ở nhà tôi.
Xem ngày chụp thì là 1 giờ sáng hôm nay.
Nhưng chồng tôi đang đi công tác, tối qua tôi ở nhà một mình.
Vậy ai là người đã chụp tấm ảnh này?
Vợ của Thành Hoàng
Bạn học tham gia khai quật cổ mộ, vì tùy tiện lấy đồ của chủ mộ mà bị oán quỷ bám theo, bắt cô ấy phải xuống đó làm bạn với mình.
Để giữ mạng, cô ấy đã bày mưu khiến tôi đội cây trâm đỏ kia lên, thay cô ấy gả cho tướng quân oán quỷ của núi Bách Thi.
Nhưng tôi đã kết duyên với Thành Hoàng từ năm mười tuổi, trở thành tân nương của Thành Hoàng.
Ngày Tảo Mộ ấy, khắp thành thê lương, oán quỷ núi Bách Thi kéo nhau lộng hành dọc sông Thúy Giang.
Ngưu Đầu Mã Diện mở đường cho tôi, vàng mã trắng vàng bay đầy trời.
“Phu nhân Thành Hoàng thành Thúy Giang xuất hành, bách — quỷ — tránh — lui!”
10 đồng hay mạng sống
「Cho em 10 tỷ, hoặc mỗi phút cho em 10 đồng, em chọn cái nào?」
Cửa sổ bật lên kỳ quái này đột ngột chiếm hết màn hình máy tính của tôi.
“Đây là câu hỏi ngu ngốc gì thế, tất nhiên chọn 10 tỷ rồi.” Lão Châu ngồi đối diện cười khẩy.
Ngón trỏ tôi lơ lửng trên bàn phím.
“Đinh”—một tiếng, tôi chọn bên phải, cái lựa chọn trông có vẻ ngu ngốc kia.
Đúng 12 giờ đêm, điện thoại tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn ngân hàng.
“Tài khoản thẻ ghi nợ XXXX của bạn đã nhận được (chuyển khoản ngày) 4.800 Nhân dân tệ vào ngày 25 tháng 4, số dư sau giao dịch là 4.825 Nhân dân tệ.”
Cùng lúc đó, màn hình khoá điện thoại hiện lên:
【Thời gian sinh tồn +480 phút】
Hôm sau, chỗ ngồi của lão Châu trống trơn.
Phòng nhân sự nói hắn “chủ động nghỉ việc”.
Nhưng tôi hình như đã hiểu điều gì đó.
Vượt phó bản kiếm tiền phần 38: Mười chàng Hứa Tiên
Ta là Bạch Nương Tử, ta có mười người chồng Hứa Tiên.
Pháp Hải đến cũng chẳng kịp thu phục ta.
Mười người chồng Hứa Tiên này đủ để ông ta bận tối mắt tối mũi rồi!
He he.
Cũng đủ để ta bận tối mắt tối mũi…
Thoát khỏi ký sinh trùng nước
Tôi vừa tới công viên nước thì nhận được một tin nhắn lạ:
【Đừng xuống nước! Đừng xuống nước!
【Dưới nước có ký sinh trùng chết người!
【Cô sẽ chết đó!!!!!!!】
Tôi rút chân lại khi vừa chuẩn bị bước xuống nước, gọi lại số đó thì đầu dây bên kia báo:
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không tồn tại…”
Khách sạn kỳ lạ
Khi làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn, lễ tân cảnh báo:
“Khách sạn này không nhận trẻ em dưới 6 tuổi, cũng không nhận người già trên 60 tuổi.”
“Người khuyết tật không được ở, phụ nữ đang mang thai càng không được ở!”
Ban đầu tôi chẳng thèm để ý đến mấy lời cảnh báo đó, nhưng tối hôm đó, trong khách sạn đã xảy ra chuyện một đứa bé khai gian tuổi bị mất tích.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, lễ tân hoảng loạn gào lên:
“Trong số các người, còn ai đang nói dối nữa không?!”
Tôi không lên tiếng, chỉ lén giấu tờ giấy thử thai đi.
Cảm ơn anh đã yêu em
Khi tôi nhảy khỏi tòa nhà, có người nói: “Cô ấy cuối cùng đã nhảy, mau quay lại đăng lên vòng bạn bè!”
Tôi đã đứng trên mép ban công tầng 24 suốt tám tiếng đồng hồ.
Người dưới kia càng lúc càng đông, ba nghìn chiếc điện thoại chĩa về phía tôi.
Tôi đã quyết định chết từ lâu, nhưng vào lúc này, bản năng sống níu kéo tôi, tôi không bước nổi bước cuối cùng.
Những người xem ở dưới lại không hài lòng:
“Trời nóng thế, cô nhảy đi!”
“Cô nhảy hay không? Tao sắp hết pin điện thoại rồi!”
“Cô ta cả nửa ngày không nhảy chắc là để câu view đúng không!”
Tôi nhìn họ một cách không thể tin nổi.
Họ có phải là người không? Họ có đang nói lời người không?
Lúc này, một ông lão mặc áo thể thao đỏ đi tới, chỉ vào tôi lớn tiếng nói:
“Nhảy đi! Không nhảy là đồ hạ tiện!”
Nước mắt tôi vỡ òa trong giây lát, sợi dây cuối cùng trong tim đứt rời. Tôi không phải đồ hạ tiện, tôi không phải đồ hạ tiện…
Tôi nhắm mắt lại, ngã về phía trước.
Tiếng kinh ngạc vang lên từ dưới kia.
Nhưng tôi không tiếp tục rơi xuống.
Tôi mở mắt, quay đầu nhìn lại, có người nắm lấy tay tôi.
Đó là một anh cảnh sát trẻ.
Có lẽ trước đó, nhân lúc tôi không chú ý, anh ta đã lẻn vào nhà tôi, định bất ngờ từ phía sau bế tôi khỏi ban công.
“Em à, đừng nghĩ quẩn, chuyện dù khó đến đâu chỉ cần còn sống đều có thể giải quyết. Nào, nắm chặt tay anh, anh kéo em lên.”
Toàn bộ trọng lượng của tôi treo trên tay phải của anh, nửa thân anh treo ngoài ban công, mệt đến run rẩy.
Nhưng tôi chỉ chú ý tới đôi mắt anh rất đẹp.
Trong mắt anh có ánh nắng, chắc chắn anh là người rất tốt đẹp.
Còn tôi thì không.
Lúc này, tôi lại nghe thấy hàng xóm dưới kia đứng trên ban công la: “Nhảy đi! Ồn quá, con tôi cả ngày không ngủ được!”
Tôi ngẩng đầu, nước mắt tràn vào thái dương. Tôi nói với anh cảnh sát: “Anh cảnh sát à, xin lỗi, tôi đi đây.”
Tôi giật tay ra khỏi anh.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, tôi nghe tiếng anh cảnh sát gào khóc xé lòng.
Còn những người xem thì lại bùng lên tiếng la ó châm chọc.
Nhưng họ không ngờ rằng, tôi đã tái sinh.
Tái sinh thành một con quỷ, sẽ chặt từng người từng người bọn họ.
Tái sinh vào những năm 1980, tôi đã từ bỏ vị hôn phu chính của mình
Kiếp trước, tôi là vợ của vị lãnh đạo mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng chồng tôi, Mạnh Sĩ An, trên chiến trường đã bị thương ở dây thanh quản và vùng bẹn.
Mất đi khả năng làm đàn ông và khả năng nói.
Vì vậy tôi và Mạnh Sĩ An đã sống cuộc hôn nhân không tình dục suốt 40 năm.
Tôi chưa từng chê bai, nguyện làm “quả phụ sống” không oán không hận, cùng một người câm đi hết nửa đời người.
Cho đến ngày sinh nhật 60 tuổi, tôi tình cờ tìm thấy hơn 500 thẻ điện thoại trong thư phòng của hắn.
Đều là gọi cho “đoàn hoa” của văn công mà hắn yêu nhưng không có được.
Thì ra hắn không phải không nói được, chỉ là không muốn nói chuyện với tôi.
Hắn không phải không làm đàn ông được, mà là không muốn làm đàn ông của tôi.
Cú đả kích khủng khiếp ấy khiến tôi ôm hận mà chết.
Lại mở mắt ra trở về năm 1984.
Kiếp này, tôi sẽ không vì bất kỳ người đàn ông nào mà chịu uất ức nữa.
Những năm 80 là mảnh đất khởi nghiệp.
Đón gió xuân cải cách mở cửa, tôi sẽ đến Thâm Thành phấn đấu.
Chịu tội vì mẹ
Bà nội mừng thọ bảy mươi tuổi, lẽ ra phải là một bữa tiệc vui vẻ.
Nhưng chú đột nhiên ném đũa, chỉ vào mũi mẹ tôi mắng bà dọn đồ ăn chậm.
Bố tôi mặt tối sầm, xông lên tát mẹ một cái, sau đó là thêm năm cái nữa.
Khóe miệng mẹ chảy máu rồi ngã xuống đất, cả nhà chết lặng.
Tôi cầm lấy viên gạch bên cạnh dùng để xây tường, đập thẳng vào đầu bố tôi.
Máu bắn tung tóe, thế giới phút chốc im lặng.