Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Ta Không Phải Chúc Vân Thanh
Ta Không Phải Chúc Vân Thanh
Một giấc tỉnh lại, ta thế nhưng đã đổi sang một thân thể khác.
Trước khi ngủ, ta vẫn là đại tiểu thư của phủ Tĩnh Bắc hầu, theo phụ thân và huynh trưởng chinh chiến nơi sa trường.
Vậy mà khi mở mắt, ta đã trở thành tam cô nương của Tể tướng phủ nơi kinh thành, là tướng quân phu nhân an cư trong thâm viện.
Càng nan giải hơn chính là, ta còn chưa kịp thích ứng với thân thể này, tướng quân đã từ chiến trường trở về.
Bên cạnh hắn còn mang theo một nữ tử bạch y.
Là Do Em Sai Lầm
Là Do Em Sai Lầm
Tôi ở nhà làm nội trợ, mỗi khi giơ tay lên để xin tiền, Thẩm Diệp luôn dùng giọng ghê tởm nói:
“Chúng ta không có tình cảm à? Sao cứ mở miệng ra là xin tiền? Trong mắt em tôi là cây ATM à?”
Sau đó tôi tìm được một công việc, thường xuyên làm thêm giờ, về nhà rất muộn.
Thẩm Diệp mỗi lần đều đợi đến đói meo mà chẳng chịu làm đồ ăn:
“Mấy ngàn đồng lương đó của em quan trọng lắm à? Gia đình quan trọng hay công việc quan trọng?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Công việc.”
Thẩm Diệp cười nhạt: “Nếu công việc quan trọng thì em còn ở với anh làm gì, phá thai đi, ly hôn đi!”
Anh ta biết tính cách của tôi, không phải là người quá mạnh mẽ, huống hồ tôi yêu anh ta, năm đó thà đoạn tuyệt quan hệ cha con với bố mình cũng phải ở bên anh ấy.
Offer của công ty lớn, nói từ chối là từ chối, chỉ vì anh ta muốn tôi ở nhà làm nội trợ.
Bây giờ đã mang thai, càng không thể bỏ đứa bé trong bụng được.
“Được, ly hôn.”
Nghe tôi nói ly hôn, Thẩm Diệp cười càng thêm phách lối:
“Ngày mai gặp nhau ở phòng hộ tịch, nếu em không đến, cả đời này tôi sẽ khinh em!”
Ngày hôm sau, tôi đúng hẹn đến phòng hộ tịch, nhưng không thấy bóng dáng của Thẩm Diệp đâu.
“Anh đang ở đâu?”
Thẩm Diệp: “?”
Hệ Thống Sảng Văn Mạt Thế
Khi tận thế ập đến, cô bạn thân của tôi đã lựa chọn hệ thống sảng văn thay vì hệ thống ngọt sủng.
Thế nhưng, nhiệm vụ của nữ chính sảng văn quá đỗi khó khăn, sau khi bỏ cuộc, cô ấy đã trở thành công cụ cho những gã đàn ông trong căn cứ.
Còn tôi lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, khiến thủ lĩnh căn cứ yêu tôi, được tất cả đàn ông kính trọng và ngưỡng mộ.
Trước khi c h ế t, cô bạn thân đã không cam lòng níu lấy tay tôi:
"Tại sao tao phải chật vật leo lên, còn mày chỉ cần lấy lòng đàn ông là có được tất cả?"
Sau khi cả hai cùng c h ế t, chúng tôi lại một lần nữa tái sinh.
Lần này, cô ấy đã chọn hệ thống ngọt sủng trước và cười khẩy với tôi:
"Chẳng qua chỉ là quyến rũ đàn ông thôi, nhiệm vụ dễ dàng như vậy, tao nhất định sẽ không làm tệ hơn mày đâu."
Tôi cũng bật cười.
Ngay từ đầu, thứ tôi muốn chọn chính là hệ thống sảng văn!
TRẦN ÚC CÔ NƯƠNG
Khi ta thay tiểu thư gả vào Thanh Hà Thôi thị, Thôi Thiệu năm xưa cao ngạo kiêu hãnh đã trở thành một phế nhân sau khi chịu cung hình.
Hắn không hề thích ta, ngày thành thân thậm chí còn không có lấy một nghi thức.
Sau này hắn lật án thành công, Thanh Hà Thôi thị lại khôi phục vinh quang.
Tiểu thư goá phụ cầm hôn thư năm xưa tìm đến tận cửa, nguyện ý cho con trai đổi tên họ, nàng ta cũng không chê Thôi Thiệu không thể làm chuyện vợ chồng.
Ta không có lý do gì để tiếp tục ở lại.
Ngay khi ta đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, Thôi Thiệu mang theo một thân hàn ý, đè ta xuống giường.
「Nàng dám bỏ đi, hôm nay ta sẽ khiến nàng không xuống được giường!」
Ngọc bội bên hông hắn cấn vào ta đau điếng.
CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY 7: CHỊ EM TRANH CHỒNG
Trong cửa hàng vàng mã có một cặp vợ chồng bước vào, người vợ vuốt ve bụng bầu, vẻ mặt kinh hãi nép vào lòng chồng.
Cô run rẩy hỏi tôi: "Ở đây có trừ tà được không? Tôi cảm thấy có ma quỷ đang ám tôi."
Người vợ nói không sai, ngay lúc này có một con nữ quỷ toàn thân đầy máu đang ngồi xổm trên đỉnh đầu cô.
Tôi chỉ làm việc cho người chết, không giúp người sống, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Cửa hàng của tôi mở ở nơi giao giữa âm và dương, khách vào được đây e rằng sắp gặp đại nạn."
Người chồng nhổ một bãi nước bọt, càu nhàu đẩy vợ ra: "Tôi đã bảo rồi, mấy chỗ này toàn lừa đảo. Đầu tiên nói cô sắp gặp đại nạn, sau đó lừa tiền của cô."
Người chồng bỏ đi, nhưng người vợ thì không. Vẻ mặt kinh hãi của cô thay đổi, khóe miệng nở một nụ cười: "Trừ tà thì không làm cũng được, nhưng có thể cho tôi gặp nữ quỷ kia một lần được không?"
Sinh Tồn: Sau Khi Hồi Sinh, Tôi Chỉ Chơi Ở Độ Khó SSS
Sinh tồn: Sau khi hồi sinh, tôi chỉ chơi ở độ khó SSS
Tác giả: Phàm Sự Linh
(Vô hạn lưu + Vô CP + Trò chơi sinh tồn + Nữ chính trưởng thành + Kinh dị rùng rợn)
(Các chương 26-51 có thể bỏ qua mà không ảnh hưởng đến cốt truyện sau này, mỗi màn chơi khoảng 25 chương)
Sinh viên năm hai Nhược Linh, trong lúc chơi game 《Thoát Hiểm Chung Kết》, bị kéo vào một không gian kinh dị và bị "chết" ngay từ đầu!
Sau khi hồi sinh, cô có được một cuốn sách da đen thần bí, từ đó hóa thân thành một chuyên gia công nghệ, gặp gỡ những đồng đội mạnh mẽ, cùng nhau chiến đấu để sinh tồn, chinh phục BOSS và kiếm về vô số phần thưởng.
Các màn chơi bao gồm:
#Thị trấn Hoàng Tuyền
#Bệnh viện kinh hoàng
#Thị trấn Annacy
#Nhà nghỉ bỏ hoang
#Phòng nữ sinh 302
#Lồng giam xác sống
#Viện bảo tàng quái vật dị dạng
#Sơn trại Thung lũng sương mù
#Người giấy
...
Càng đi sâu vào, cô càng kinh ngạc nhận ra mình là người chơi được định mệnh chọn, còn nơi đây chỉ là sân chơi của Tà Thần...
NHẤT NHÂN CHI HẠ
Tỷ tỷ vào cung làm Quý phi. Hoàng đế biết trong lòng tỷ ấy đã có người khác, bèn với ý đồ xấu xa mà gả ta cho người thương của tỷ ấy.
Khi thánh chỉ tứ hôn được truyền đến, ta đang bị mẫu thân ép ở nhà thêu áo cưới cho chính mình.
Kim thêu đâm vào ngón tay, ta ngẩn người nhìn giọt m áu đang rỉ ra.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới...
Phu quân tương lai của mình lại chính là người nam nhân mà ta vẫn luôn coi là tỷ phu.
THẤT NIÊN ĐOẠN NGHĨA
Thành hôn bảy năm, phu quân Thủ phụ của ta đã mời một vị nữ phu tử về dạy cho hai đứa con. Chàng giải thích rằng:
"Trong phủ là nội trạch, nam nhân ra vào không tiện."
Ta thương phận nữ tử không dễ dàng, nên đã trả tiền học phí gấp đôi.
Ngày ngày ta chuẩn bị cơm áo cho hai con, chỉ sợ chúng đói, chúng lạnh.
Cho đến ngày sinh thần của vị nữ phu tử, phu quân đã lén lút dẫn hai con đến tửu lầu để mừng cho nàng ta.
Lúc đó ta mới biết, thì ra vị nữ phu tử ấy chính là người tình thanh mai trúc mã thuở hàn vi được chàng nuôi bên ngoài.
Ngay cả hai đứa con của ta cũng hùa theo họ để lừa gạt ta.
"Thưa phụ thân, rốt cuộc khi nào phụ thân mới thành thân với phu tử ạ? Như vậy chúng ta mới là người một nhà."
"Mẫu thân lúc nào cũng ở nhà quản thúc chúng con, mẫu thân chẳng hiểu gì cả. Phu tử làm mẫu thân của chúng con thì tốt rồi."
Giọng của Thôi Diễn mang theo ý cười.
"Vài ngày nữa, ta sẽ đi xin một đạo thánh chỉ cho nàng làm bình thê, không thể để mẫu thân con bắt nạt Lan nhi được."
"Phụ thân vạn tuế!"
Ta đứng ngoài cửa, tim như dao cắt, lòng dạ sắt đá lại, ta xoay người vào cung bái kiến Thái hậu.
"Thưa cô mẫu, xin người hãy ban cho con một đạo thánh chỉ hòa ly."
"Nhưng còn hai đứa trẻ thì sao?"
Ta ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhưng ánh mắt lại vô cùng quả quyết:
"Một đứa con cũng không cần."
CHỒNG TÔI MUỐN LY HÔN, MẸ CHỒNG RA MẶT XỬ ĐẸP TIỂU TAM
Mười năm làm vợ, cuối cùng chồng tôi cũng công khai dẫn tiểu tam về nhà, thẳng thắn cầu xin mẹ chồng chấp thuận.
Trước mặt tôi, bà gật đầu đồng ý để chúng tôi ly hôn. Không những vậy, mẹ chồng còn nắm tay tôi, ôn tồn nói: “Từ nay, con là con gái mẹ.”
Sau đó bà quay sang nắm tay tiểu tam, dịu dàng dặn dò: “Từ giờ, việc nhà giao cho con nhé.”
Tiểu tam rạng rỡ gật đầu: “Con sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Mẹ chồng hiền hòa đáp lại: “Yên tâm, không quá khó đâu, mẹ sẽ dạy con.”
Tiểu tam có phần hào hứng: “Con cần làm những gì ạ?”
Mẹ chồng mỉm cười, chậm rãi liệt kê: “Sáng dậy lúc năm giờ nấu bữa sáng, bảy giờ đưa hai đứa nhỏ đến trường, tám giờ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, mười giờ đi chợ chuẩn bị bữa trưa, nghỉ trưa xong thì giặt đồ, đến hai giờ chiều lại chuẩn bị trà chiều…”
Tôi và Lâm Tự vừa rời khỏi Cục Dân Chính, chưa kịp nguôi cơn bàng hoàng sau khi ký đơn ly hôn, Kiều Từ Từ đã nhanh chóng chuyển hành lý vào nhà lớn của nhà họ Lâm, còn mặt dày tuyên bố rằng được mẹ chồng cho phép.
Dù sao, căn nhà đó cũng đứng tên bà.
Cô ta kéo vali vào thẳng phòng ngủ chính, sau đó không quên trừng mắt mắng tôi: “Đơn ly hôn đã ký rồi, cô còn mặt mũi gì ở lại đây? A Tự nói chỉ cần nhìn thấy cô là buồn nôn.”
Tôi còn đang bối rối không biết nên dọn đồ đi đâu thì mẹ chồng xuất hiện.
Bà nhìn tôi, nghiêm giọng: “Thập Nguyệt, con dọn lên phòng khách tầng hai đi.”
Kiều Từ Từ tưởng mẹ chồng đang đứng về phía mình, liền đắc ý nhướng mày, lén liếc tôi với vẻ khinh khỉnh.
Tôi nhìn bà mà không hiểu nổi ý định thật sự trong lòng bà là gì. Dù bà luôn nghiêm khắc, nhưng hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng như hôm nay.
Ngay lúc đó, mẹ chồng đột nhiên quay sang Kiều Từ Từ, giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng: “Phòng ngủ chính ở tầng một, gần bếp hơn. Mỗi sáng nhớ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.”
Sau đó bà nhìn tôi, nhẹ nhàng dặn: “Cô ta mới đến, còn nhiều điều chưa quen, con viết giúp nó một thực đơn bữa sáng đi.”
Kiều Từ Từ tái mặt: “Mẹ… con không biết nấu ăn. Mấy chuyện đó trước giờ đều là Thập Nguyệt làm mà?”
Mẹ chồng lập tức sửa lại cách xưng hô: “Thập Nguyệt giờ là con gái mẹ, cũng là em chồng của cô. Phiền cô tôn trọng em mình.”
“Việc chăm con có thể thuê bảo mẫu mà...” Kiều Từ Từ lầm bầm. “Nhà giàu bây giờ ai mà không thuê bảo mẫu chứ...”
Ánh mắt mẹ chồng chợt nghiêm lại: “Ở căn nhà này, việc nhà là trách nhiệm của con dâu. Mẹ không thích người ngoài nhúng tay vào. Nếu không thích thì dọn ra ngoài, mẹ không giữ.”
“Con... con hiểu rồi, mẹ.” Kiều Từ Từ ngượng ngùng gật đầu.
SỰ SỤP ĐỔ CỦA VUA DOANH SỐ
Khi anh chàng “quán quân doanh số” đến tìm tôi xin thanh toán phí team building, tôi thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, liền thẳng thừng từ chối:
“Không duyệt được, hết kinh phí rồi.”
Anh ta tròn mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi:
“Hôm nay mới mùng 1, sao lại hết tiền được? Mỗi người mỗi tháng đều có 100 tệ mà!”
Thế nhưng tôi vẫn kiên quyết không giải quyết cho anh ta.
Cuối cùng, chịu hết nổi, anh ta chạy thẳng tới tìm đại BOSS để mách tội tôi:
“Boss! Trên đời sao lại có người cố tình làm khó đồng nghiệp như cô ta chứ?”
“Không duyệt phí team building, tôi lấy gì để nâng cao tinh thần cả nhóm?”
“Cô ta keo kiệt đến mức bóp nghẹt cả động mạch chính, chẳng phải muốn phá công ty sao?!”
Thấy sự việc rốt cuộc cũng ầm ĩ lên, tôi khẽ mỉm cười, đứng dậy, rồi từ trong ngăn kéo rút ra xấp hóa đơn gần nửa năm nay…
…