Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật

TÔI THEO HỌC CƯ DÂN MẠNG CÁCH DẠY CON
Lên mạng, tôi mới biết.
Cách mẹ nuôi tôi là sai.
Cách tôi nuôi con gái mình, cũng là sai.
Lần này, tôi quyết định nghe theo lời khuyên của cư dân mạng, nuôi dạy con gái cho đúng.
Đồng thời, cũng coi như nuôi dạy lại chính bản thân mình một lần nữa.

Tuyết Phủ Hồng Nhan
Tuyết Phủ Hồng Nhan
Kiếp trước, ta vì muốn được gả cho Cố Diên mà chẳng tiếc tự tre//o c//ổ trước cửa nhà hắn để bức hôn.
Dù không chế//t, nhưng lại hóa điên. Ta điên cuồng suốt bốn năm, chịu đủ mọi khinh khi, cuối cùng chế//t cóng trong một đêm tuyết phủ.
Cố Diên thì cầm lấy bạc của ta, cưới vợ sinh con, sống những tháng ngày êm đềm.
Khi ta trọng sinh tỉnh lại, chính là lúc đang treo mình trước cửa phủ Cố gia.
Người Cố gia đều mang vẻ khinh miệt, dửng dưng đứng xem trò cười.
Đời này, ta quyết không yêu thêm bất kỳ ai. Chỉ sống vì chính mình.

TA LÀ CON GÁI SƠN TẶC, LẠI CÓ PHỤ THÂN LÀM TRẠNG NGUYÊN
Mẫu thân ta trên đường lên chùa lễ Phật, giữa đường bị kẻ xấu cưỡng bức.
Trong nhà biết chuyện, cảm thấy bà làm nhục gia môn, liền gả bà cho một thư sinh nghèo.
Không ai ngờ rằng, ngay trong đêm tân hôn, mẫu thân lại bắt đầu nôn nghén.
Bà đã chuẩn bị tâm lý bị thư sinh kia đuổi ra khỏi nhà.
Thế nhưng không ngờ, thư sinh ấy chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bà, an ủi:
“Đừng sợ, người sai không phải là nàng. Nàng mới là người bị hại.”
Về sau, mẫu thân ta trở thành phu nhân của Trạng nguyên, còn ta — cũng có một người phụ thân làm Trạng nguyên.
...

Từng Tấc Xuân Tình
Từng Tấc Xuân Tình
Trước khi ta cùng tam hoàng tử thành thân mấy ngày, hắn đột nhiên đổi ý, muốn cưới con gái của phụ thân cùng ngoại thất, tên gọi Uyển Uyển.
Phụ thân ta mừng rỡ như nhặt được châu báu, lập tức rước nàng vào phủ, còn đem nàng ghi dưới danh nghĩa của mẫu thân ta, nói là muội muội ruột thịt của ta.
Tam hoàng tử đối với ta rằng:
“Ngươi danh vọng vang xa, là gương mẫu trong hàng quý nữ, phụ thân là Thượng thư, ngoại tổ là phú thương đứng đầu Giang Nam. Dẫu ngươi không làm chính thê, cũng chẳng ai dám khinh ngươi.”
“Đợi sau khi thành hôn ba tháng, ta tất sẽ nghênh ngươi nhập phủ làm trắc phi.”
Hắn hẳn không biết, năm xưa Thục phi nương nương hết sức muốn định hôn sự này, chẳng phải bởi vì ta là nữ tử kiệt xuất, cũng chẳng vì quan chức của phụ thân, mà chính bởi vì ngoại tổ ta là phú thương đệ nhất Giang Nam.
Nghe xong, hôm sau ta liền trả lại hôn thư.
Đổi một phu quân, nào có khó gì? Chung quy tranh ngôi thái tử, há chỉ mình hắn.

Tẩy nguyệt
Tẩy nguyệt
Phu quân ta có một người thanh mai, sau khi hòa ly liền vào phủ tá túc.
Chỉ một thời gian ngắn đã được hết thảy mọi người yêu mến.
Bà mẫu chán ghét ta, phu quân lạnh nhạt ta.
Ngay cả nhi tử mới 5 tuổi cũng học theo, cầm nghiên chặn giấy ném thẳng vào ta, giận dữ quát:
“Tránh ra! Ngươi chỉ biết ngày ngày bắt ta đọc sách. Nhưng Lưu di nương lại bảo, trẻ con vốn nên ham chơi, ta thích Lưu di nương, ta muốn nàng làm mẫu thân của ta!”
Giữa ngày hè oi bức, thánh thượng ban thưởng một rương vải mát lạnh, bên trong chất đầy trái vải tươi mới.
Vậy mà không một ai để lại cho ta lấy một quả.
“Quả vải quý hiếm, Lưu di nương chưa từng thấy, tham lam nhất thời, lỡ mà ăn hết cả rồi. Mẫu thân chắc sẽ không chấp nhặt chứ?”
Ta khẽ lắc đầu: “Sẽ không.”
Hôm sau, ta thu xếp hành lý, rời khỏi Hách phủ, chỉ để lại một phong hòa ly thư.
Phu quân tức cực mà cười:
“Để mặc nàng đi!
Một kẻ xuất thân cô độc, không gia không thế, lại không có cả lộ dẫn, ta muốn xem nàng có thể đi được đến đâu!”
Hắn nói không sai, nơi ta có thể đi quả thực không nhiều.
Nhưng chí ít, vẫn còn một nơi—
Trong cung, tiểu Thái tử đang náo loạn, ầm ĩ đòi mẫu thân.
Ta… phải quay về rồi.

Thu Về Có Em
Thu Về Có Em
Mẹ tôi là một tiểu thư kiêu kỳ, từ nhỏ đến lớn đều do tôi chăm sóc.
Thế nhưng khi nhân tình của ba cầ//m d//ao đ//â//m về phía tôi, bà lại không chút do dự chắn trước người tôi.
Lần nữa mở mắt ra, tôi quay lại năm tám tuổi.
Bà ngồi đó, ngón tay xinh đẹp với bộ móng tinh xảo gõ bàn, sai tôi đi nấu cơm.
Tôi lặng lẽ làm hẳn tám món hai canh.
Bà kinh ngạc:
“Con bỏ thuo^c đ//ộc à?”
…

Thời Gian Không Quay Lại
Chu Duệ chết vào ngày kỷ niệm chín năm kết hôn của chúng tôi.
Cảnh sát nói, khi gặp tai nạn, anh vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn định tặng tôi.
Trong đám tang, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, bụng lại nhô cao. Đôi mắt nhìn tôi chứa đầy hận ý.
Cô ta nói:
"Tôi và Chu Duệ đã ở bên nhau sáu năm. Nếu không có cô, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi."
"Bây giờ, con tôi cũng chẳng còn cha nữa."
Nói xong câu cuối cùng, cô ta bất ngờ lao tới, đẩy tôi từ cửa sổ xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về sáu năm trước đúng ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi. Cũng chính là ngày Chu Duệ gặp cô ta.

Không Ai Sinh Ra Để Chịu Khổ
Không Ai Sinh Ra Để Chịu Khổ
Nhà tôi có 4 người, ba mua năm cái bánh bao làm bữa sáng.
Mẹ lập tức gắp ba cái cho anh trai, còn lại bà và ba mỗi người một cái, bảo tôi uống cháo thừa từ tối qua.
Tôi cúi đầu lau nước mắt, bà vẫn lải nhải rằng kiếm tiền không dễ, bắt tôi phải học chịu khổ, chịu khó.
Ba liền lật bàn:
“Đã khó vậy, sao chưa thấy bà ra đường xin ăn hả!”

CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM
Ngày mẫu thân hòa ly, bà mặc một chiếc váy lụa xanh biếc.
Ta bĩu môi:
“Mẫu thân tuổi đã xế chiều, da dẻ lại sạm, váy xanh chỉ càng khiến sắc da thêm tối. Chi bằng để Tình di mặc đi, da nàng ấy trắng, dung mạo lại kiều diễm, nàng mặc mới hợp.”
Mẫu thân thoáng hiện vẻ ấm ức quen thuộc.
“Khi ta và phụ thân con mới gặp, ông ấy từng nói ta mặc váy xanh rất đẹp.”
Ta lắc đầu:
“Không phải mẫu thân đẹp, mà là phụ thân thích nhìn người khác mặc váy xanh. Trong tập tranh của phụ thân, Tình di mặc váy lụa xanh… mới thật sự là đẹp.”
Mẫu thân khựng lại:
“Phụ thân con nói với con ư?”
Thấy ta gật đầu, bà khẽ lẩm bẩm:
“Thì ra… vốn chẳng phải là ta. Vốn dĩ… chưa từng là ta.”
Mẫu thân quay người bỏ đi.
Lần gặp lại, bà hất tay ta ra:
“Ngươi đã có Tình di của ngươi, không cần nhận ta làm mẹ nữa.”
...

Cả Showbiz Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi
Khi tham gia một chương trình thực tế, tôi bất ngờ kích hoạt hệ thống “nghe tiếng lòng”. Từ đó, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy suy nghĩ của tôi.